Đả tự: webtruyen.com
Bọn Hỉ Nhi đối với việc tiến vào vùng đất man di vô cùng bất an cảnh giác, nhưng khi đến nơi rồi lại thấy cũng không đến mức đáng lo như vậy. Người nơi này cũng như ở Hiên Viên vương triều, không khí an bình, có điều cuộc sống thì khổ cực hơn, không tốt như ở Hiên Viên vương triều.
Ngồi trên xe ngựa vào thành, bọn họ kinh ngạc phát hiện, quy hoạch của tòa thành cũng giống với thành Lạc Nhạn, cái khác là nhà cửa đều đắp bằng bùn, những gian nhà nho nhỏ, cũng có vài gian lớn hơn một chút.
Bọn Hỉ Nhi không nhịn được tò mò vén mành xe lên nhìn người dân man di đang hoan nghênh họ vào thành.
"Tiểu thư, bọn họ hình như rất thân thiện." Thảo Nhi thụt đầu vào, do dự nói.
Nàng xông họ cười cười, họ không đắc tội người nơi này, cũng không phải là người Đại Gian Đại Ác gì, người man di dĩ nhiên sẽ không làm khó họ.
"Nơi này tựa như Tây Vực, nồng đậm phong tình di quốc." Nàng cũng nhìn cảnh sắc bên ngoài, cảm thán nói, Tây Vực ở hiện đại, là nơi rất thần bí khiến ai cũng muốn đến.
Hỉ Nhi che miệng cười, nói: "Tiểu thư, nơi này chính là Tây Vực a."
À? ! Nàng sửng sốt, cũng hiểu được, nơi này thật ra thì cùng cổ đại Trung Quốc một dạng, cơ hồ không có gì phân biệt, nàng cho là sẽ có bất đồng, nhưng thật ra là giống nhau.
"Nhìn a, đến hoàng cung rồi." Nộ Nhi chỉ tay về phía tòa kiến trúc hùng vĩ cao lớn khí, không kìm hãm được hô lớn.
Bọn Hoàn Nhi liền vội vàng thò đầu ra xem, quả nhiên thấy phía trước một tòa tường thành rất cao lớn. Ngoài tường thành đã sớm có không ít người đang đợi, nhìn thấy đoàn xe của bọn họ, lại tung hô vạn tuế.
Nghe nói người Tây Vực rất nhiệt tình, hôm nay vừa thấy, nàng cuối cùng đã hiểu, mở mang kiến thức. Tại trước hoàng cung huy hoàng hùng vĩ, thấy người phía trước rối rít xuống ngựa, nàng suy nghĩ một chút cũng nổi lên hăng hái, bảo Hỉ Nhi đỡ nàng xuống xe.
Lúc này mặt trời đã ngả về tây, thời tiết sa mạc nóng bức lại chuyển đổi, ánh mặt trời chiếu rọi tường thành hoàng cung và các nóc lầu các hiện lên vẻ vô cùng thần bí.
Những người man di thấy nàng và đám người Hỉ Nhi cùng xuống xe thì không khỏi sửng sốt. Bởi vì tất cả mọi người nhìn ra được, họ không phải người man di, mà là người của Hiên Viên vương triều. Tất cả mọi người đang suy đoán thân phận của các nàng, là tù binh? Hay là. . . . . .
Đột Bát Hỏa thấy nàng ra ngoài, cư nhiên ở trước công chúng, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, mang theo mỉm cười, chậm rãi đi về phía nàng.
Tiêu Tương Phi sau khi xuống xe, ánh mắt liền bị hoàng cung hùng vĩ thần bí kia hấp dẫn, trong lòng đột nhiên có một cỗ kích động, suy nghĩ, nếu như mấy ngàn năm sau, khi ngươi đứng trên gò sa mạc Tây Vực, ai sẽ nghĩ tới, nơi này đã từng có một hoàng cung huy hoàng hùng vĩ như thế, nơi này đã từng là tòa thành thị, lại vô tình bị chôn vùi trong cát bụi thời gian và lịch sử. Nơi này vô số vàng bạc châu báu, bảo vật giá trị liên thành, cũng theo đó mất tích, làm người ta cảm thấy đáng tiếc cỡ nào.
Tiêu Tương Phi nghĩ đến nhập thần, ngay cả Đột Bát Hỏa đi tới bên cạnh mình cũng không phát hiện, cho đến khi hắn dắt tay mình, đưa nàng đi về phía hoàng cung.
Lúc này tất cả mọi người yên lặng như tờ, khiếp sợ nhìn một màn này, rối rít ở trong lòng suy đoán, nữ tử này là ai? Vương sao lại dìu nàng? Điều này đại biểu cái gì?
Tiêu Tương Phi cũng mê man, không biết làm vậy có đúng hay không?