Editor: Vệ Tử Y
"Tại sao chúng ta không thể đi vào?" Viên Quân tức giận lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm tên cản trở mình, không khí rất căng thẳng.
Bọn Hỉ Nhi cũng quắc mắt nhìn trừng trừng, họ làm sao có thể để tiểu thư đơn độc đi gặp người đàn ông này, không có các nàng bên cạnh tất nhiên không được.
"Chúng ta muốn đi theo tiểu thư, không thể không cho chúng ta vào." Hỉ Nhi lạnh lùng nói, lần đầu tiên có thái độ cường ngạnh này ở trước mặt người ngoài.
Bọn Thảo Nhi đám người cũng phụ họa theo, dàn thành hàng ngang làm động tác muốn xông vào.
Trong nhất thời không khí lạnh toát, ai ai cũng cảm thấy có thể sẽ động thủ, đã làm tốt việc chuẩn bị động thủ.
"Các nàng là người của ta, dĩ nhiên sẽ đi theo ta." Không ngờ Tiêu Tương Phi ngang nhiên mở miệng giúp họ, mắt mặc dù nhìn họ, lời nói lại hướng về nam nhân bên cạnh.
Đột Bát Hỏa đột nhiên cười, uy nghiêm phân phó: "Các ngươi lui ra, các nàng là người bên cạnh tiểu thư, dĩ nhiên là ở bên hầu hạ tiểu thư, chẳng lẽ để cho bọn thô nhân các ngươi tới phục vụ?"
Lời này vừa nói ra, quân sĩ man di lập tức thu hồi vũ khí, thối lui không ngăn trở nữa.
Hỉ Nhi lạnh lùng khẽ hừ, không hề nhìn bọn họ nữa mà bước nhanh đi tới bên người Tiêu Tương Phi đỡ nàng, ân cần nói: "Tiểu thư." Một tiếng này bao hàm bất mãn đối với đám người Đột Bát Hỏa.
Tiêu Tương Phi mỉm cười, không nói gì đi về cái bàn đã dọn xong ngồi xuống không cần đợi Đột Bát Hỏa mời, trên mặt bàn đã bày đầy các loại cao lương mỹ vị, còn có quả trái theo mùa. Đám Viên Quân Hỉ Nhi ngồi xuống theo, Hỉ Nhi bên phải, Viên Quân bên trái, những người khác ngồi ở sau lưng.
"Bàn này quá ít, chuẩn bị thêm một bàn, chúng ta đều đói rồi." Tiêu Tương Phi nhẹ nhàng nói, lúc này mắt nhìn về Đột Bát Hỏa. Sáng sớm ra ngoài, họ còn chưa ăn gì, nàng ăn cơm, những người khác cũng cần ăn.
Đột Bát Hỏa không đáp nàng mà quay sang nói với binh sĩ theo hầu: "Ngươi đi, chuẩn bị thêm một bàn nữa."
Tên lính kia nghe xong, lập tức tuân lệnh nhanh chóng rời đi.
"Chắc là đói rồi, ăn đi." Đột Bát Hỏa nói với nàng, tự mình gắp vài món ăn đặt trong chén của nàng, mỉm cười nhìn nàng.
Mà Viên Quân đối với hành động của hắn rất bất mãn, căm tức nhìn, trong lòng đối với Đột Bát Hỏa tràn đầy địch ý.
Tiêu Tương Phi lắc đầu, vẫn không nhúc nhích.
Đột Bát Hỏa cũng hiểu ý của nàng, vì vậy thả đũa trong tay xuống. Đón nhận ánh mắt địch ý của Viên Quân, hắn cũng không để ý, chỉ cười.
Lát sau, binh sĩ mới ra ngoài đã chỉ huy vài người chuyển một cái bàn đi vào, trên bàn có cao lương mĩ vị và trái cây điểm tâm. Đồ ăn trên bàn không khác gì so với bàn của hai người, có thể thấy được Đột Bát Hỏa cũng không coi nhẹ bọn họ.
"Hoàn Nhi các ngươi qua bên kia ăn cơm đi." Tiêu Tương Phi nhàn nhạt phân phó.
Bọn Hoàn Nhi nghe xong vội vàng đứng lên đi lại chiếc bàn mới dọn xong, cầm bát đũa lên ăn.
Thấy các nàng nghe lời, Tiêu Tương Phi cũng không nói thêm nữa, cũng bắt đầu ăn. Mà Hỉ Nhi ở một bên vội vàng chuyển món ăn, tự nhiên cũng không để ý tới Đột Bát Hỏa.
Mà chuyện này lại khiến Viên Quân cùng Đột Bát Hỏa hai người sửng sốt, không nghĩ tới họ có thể như vậy.
Tiêu Tương Phi đói bụng, rất đói, cho nên cũng không muốn nói gì hết, tự nhiên càng sẽ không khách khí, nhìn thấy món ăn ngon như vậy, nàng đã sớm không nhịn được.
Sau một hồi sửng sốt Đột Bát Hỏa đột nhiên cười lên, cũng cầm đũa, lặng lẽ ăn.