"A! ?" Mọi người nghe thấy cũng không nhịn được kêu lên, rối rít nhìn Tiêu Tương Phi, bị câu nói này làm cho kinh ngạc.
Cái gì? Đột Bát Hỏa nghe vậy, dị thường khiếp sợ, vạn vạn không ngờ, nàng mới tới mấy ngày, nhanh như vậy đã rời đi, làm hắn ứng phó không kịp.
Trừ Đột Bát Hỏa, đám người Viên Quân Hỉ Nhi Tư Cầm Hồng là cao hứng nhất rồi, nghe nàng nói muốn trở về Hiên Viên vương triều thì vui đến không biết làm sao.
"Tiểu thư, thật sao?" Hỉ Nhi mừng rỡ bật thốt lên, nhất thời quên mất có nhiều người tại đó, cứ như vậy đường đột hỏi.
Tư Cầm Hồng cũng là hai mắt tỏa sáng, nghe Tiêu Tương Phi chính miệng thừa nhận, nàng ta hiện tại rốt cuộc hoàn toàn tin, Tiêu Tương Phi không phải tới để tranh đoạt , ít nhất, Tư Cầm Hồng tin tưởng nàng không muốn lấy bất cứ thứ gì.
"Phi tỷ tỷ, sao lại đi sớm như vậy? Ít nhiều cũng phải ở lại mấy ngày ngắm nhìn hết núi non phong thổ của chúng ta chứ." Tư Cầm Hồng mặc dù chỉ ước gì người đi ngay nhưng vẫn lễ phép nói vài câu khách sáo có lệ.
Tiêu Tương Phi làm sao không biết suy nghĩ trong lòng mọi người, chẳng qua cảm thấy bọn họ thật buồn cười, người người chỉ ước g nàng rời đi, nhưng lại không thể không hư tình giả ý để giữ nàng lại.
"Không cần, ra ngoài lâu như vậy, chắc Hiên Viên Vũ cũng đang sốt ruột chờ đợi, ta cần phải trở về." Nàng nhớ đến Hiên Viên Vũ , không biết vì sao, gần đây ở bên ngoài, nàng rất ít nghĩ đến hắn, bây giờ trở về nói thế cũng chỉ là viện cớ thôi.
Vừa nghe nhắc Hiên Viên Vũ, sắc mặt Đột Bát Hỏa và Viên Quân không được tự nhiên, tựa như đã thật lâu không nghĩ đến cái tên này rồi. Nhưng, bọn họ đều biết, nàng có quan hệ với hắn.
"Đúng vậy a, tiểu thư, hoàng thượng nhất định rất nhớ tiểu thư, nếu hoàng thượng biết tiểu thư muốn về, khẳng định vô cùng cao hứng." Hỉ Nhi nhanh miệng, hưng phấn vô cùng.
Bọn Hoàn Nhi cũng rất vui vẻ, họ không chỉ một lần được hoàng thượng phân phó, mau sớm thúc giục tiểu thư hồi triều, chỉ sợ nàng ở mãi Tây Vực không chịu về.
Hiên Viên Vũ! Nàng nhắc thầm cái tên này, sau khi đến Tây Vực, nàng quả thực rất ít nhớ tới hắn , ở nơi này thật yên tĩnh, không có ai bởi vì nàng là người của Tiêu gia mà quấy rầy nàng, càng không để cho nàng cảm thấy ưu phiền, nhưng tránh được nhất thời, không tránh được một đời. Nàng cuối cùng vẫn phải đối mặt.
"Phi tỷ tỷ, thì ra ngươi có phu quân rồi." Tư Cầm Hồng chỉ sợ thiên hạ không loạn, cười ngọt ngào nói, cũng không có địch ý nữa, lúc này nàng thật lòng hỏi.
Lời nói này đã chọc giận Đột Bát Hỏa, chẳng lẽ hắn kém Hiên Viên Vũ? Chẳng lẽ nàng không thể lưu lại vì hắn? Hắn từng nói, hắn nhất định sẽ lấy được nàng.
"Hồng Nhi, câm miệng." không khống chế được tâm tình, hắn giận dữ hét lên, tức giận nhìn chằm chằm Tư Cầm Hồng.
Tư Cầm Hồng nhìn thần sắc cùng giọng nói của hắn, trong lòng hiểu hắn đã tức giận, nhưng người ta quả thật đối với hắn vô ý, nàng cũng cũng chỉ là nói thật, nhất thời trong lòng uất ức không thôi.
Tiêu Tương Phi nhìn bọn họ như vậy, biết lại làm họ mất hứng, vội vàng hoà giải: "Lời nàng cũng không phải không đúng, ta vẫn phải trở về."
Đột Bát Hỏa thấy nàng giúp Tư Cầm Hồng nói chuyện, giận đến phẩy tay áo bỏ đi, để một nhóm người ở lại đó hai mặt nhìn nhau.
"Ca ca. . . . . ." Tư Cầm Hồng vội vàng kêu lên, nhưng không giữ được người.
Tiêu Tương Phi cũng không để bụng, chỉ cần hắn đáp ứng chuyện của mình không nuốt lời là được.
Viên Quân thật là cao hứng, hắn tin tưởng nàng.
Chơi không được, ngoạn không thành nhưng đoàn người lại không thấy thất vọng không vui, ngược lại còn rất hưng phấn, vây quanh Tiêu Tương Phi trở về chỗ ở.
Tư Cầm Hồng cũng cùng đi theo một lúc, sau khi xua tan địch ý, đối với Tiêu Tương Phi hảo cảm tăng lên gấp bội, tự nhiên cũng đối với chuyện của nàng nổi lên lòng hiếu kỳ.
Trở lại chỗ ở, hầu hạ nàng cùng Tư Cầm Hồng ngồi xuống chủ vị, lập tức bưng nước trà điểm tâm cho các nàng thưởng thức.
"Tỷ tỷ, ngươi thật muốn trở về?" Tư Cầm Hồng không phải là không tin tưởng, mà là có chút không nỡ.
Tiêu Tương Phi gật đầu, biết tiểu nha đầu này trong lòng đang suy nghĩ gì, nàng cũng không ngại, dù sao nàng vốn là vô ý, hiện tại khiến tiểu nha đầu không còn địch ý cũng là chuyện tốt.
"Đúng vậy a, chúng ta ra ngoài đã lâu, hoàng thượng tưởng niệm tiểu thư, nhưng vẫn không dám thúc giục tiểu thư trở về, chính là muốn cho tiểu thư ở bên ngoài chơi thêm mấy ngày. Hiện tại, tiểu thư nhất định là chơi đủ nên muốn trở về đấy." Lúc này không phải Hỉ Nhi nói chuyện mà là Thảo Nhi xưa nay hiếm khi mở miệng.
Chúng cung nữ vội vàng tán đồng gật đầu, nghĩ đến có thể trở về rồi, họ so với ai khác càng cao hứng.
"Thì ra phu quân tỷ tỷ nhớ nhung tỷ, mà tỷ tỷ cũng nhớ phu quân của mình rồi, tỷ tỷ thật hạnh phúc, Hồng Nhi rất hâm mộ." Lần đầu tiên Tư Cầm Hồng cảm thấy nữ nhân trước mắt thật hạnh phúc, thật may mắn. Có Hiên Viên Vũ, lại có Đột Bát Hỏa nhớ thương, mà mình đây? Không có gì cả.
Tiêu Tương Phi cười nhạt, nàng nhớ Hiên Viên Vũ ư? Cả nàng cũng không biết đấy.
Tư Cầm Hồng cùng Tiêu Tương Phi nói chuyện một lát cũng không ở lại quấy rầy nữa. Nàng vừa đi, bọn Hỉ Nhi liền vui vẻ múa may lung tung, rối rít vây quanh nàng, mồm năm miệng mười nói: "Tiểu thư, chúng ta rốt cuộc có thể trở về."
Nộ Nhi cũng mỉm cười: "Đúng vậy a, tiểu thư, thật muốn hồi cung a."
Thảo Nhi che miệng nói: "Bên ngoài dù có tốt thế nào cũng không bằng Hiên Viên vương triều chúng ta, cũng không bằng hoàng cung của chúng ta, trở về là tốt."
"Thật hay quá, chúng ta trở về." Hoàn Nhi trực tiếp nhất, nàng vẫn không quen cuộc sống tại nơi man di này.
Viên Quân tự nhiên không lên tiếng, nội tâm hắn so với ai khác càng vui.
Qua hai ngày, nàng bảo Viên Quân chuẩn bị xe ngựa, thông báo với Đột Bát Hỏa và Tư Cầm Hồng, liền quyết định lên đường trở về Hiên Viên vương triều.
Đột Bát Hỏa trong lòng biết không giữ được, trong lòng buồn bực nhưng cũng không thể không nghe theo nàng phân phó, lại chuẩn bị rất nhiều đặc sản trân bảo thượng đẳng đưa cho nàng.
Dù thế nào đi nữa hắn cũng quyết định, đợi xử lý xong chuyện chính sự, hắn nhất định đến Hiên Viên vương triều, không những muốn giúp nàng mà còn hy vọng có thể đưa nàng trở về Tây Vực.
Lần này, người lưu luyến không rời lại là Tư Cầm Hồng, trong hai ngày cuối cùng Tiêu Tương Phi ở Tây Vực, nàng ngày ngày chạy đến chỗ Tiêu Tương Phi, tự nhiên cũng biết tính tình của nàng, đối với nàng yêu thích sùng bái. Trước khi họ lên đường, Tư Cầm Hồng cũng chạy đến tiễn đưa.
"Cám ơn mọi người đã chiếu cố." Tiêu Tương Phi mỉm cười, chân thành nói. Những ngày này, Đột Bát Hỏa đã hứa hẹn sẽ giúp nàng, nàng không biết nên cảm kích hắn như thế nào.
Bọn Hỉ Nhi cũng cung kính hành lễ với Đột Bát Hỏa.
Đột Bát Hỏa mắt sáng như đuốc nhìn nàng, ngắm nhìn dung nhan của nàng, ánh mắt của nàng, dường như muốn đem nàng khắc tại đáy lòng. "Ta sẽ tới tìm nàng." Hắn cam kết.
Tiêu Tương Phi sửng sốt, ngay sau đó hiểu ý tứ của hắn, trong bụng bất đắc dĩ không thôi.