“Ta mặc kệ nàng” Nàng tức giận tại sao cứ nhất định là nàng phải dối trá, không có làm nhiệm vụ nàng không làm chuyện uất ức chính mình.
Chúng cung nữ hai mặt nhìn nhau, không ai đoán ra tâm tư của nàng, không thể làm gì khác ngoài cầu nguyện cho chuyện này không dẫn đến hậu quả kinh khủng nào.
Tương phi muốn tức giận là có bao nhiêu tức giận, có bao giờ nàng phải chịu như vậy? Nàng có bao giờ bị người ta nói như vậy? Lúc nào nàng chẳng được mọi người cung kính, ai thấy nàng lại không nịnh bợ? Nhưng hôm nay nàng vào cung của Tiêu Tương Phi lại chịu nhục nhã như vậy, trước nay thật chưa từng có.
Càng làm cho nàng nổi trận lôi đình là nữ nhân kia tên cũng là Tương Phi, điều này thật sự làm nàng bối rối. Nàng ta gọi là Tương Phi, nàng cũng là Tương phi thật làm cho nàng mất mặt rồi.
Trở lại Vân Cảnh cung của mình, nàng ngồi trên chủ vị uống nước trà vừa tức vừa nghĩ sau đó ánh mắt lướt tới Tiêu Tương Uyển đang phục vụ.
“Đều là do cẩu nô tài này, không có việc gì lại nhận thức tỉ tỉ loạn lên, muốn nịnh bợ người ta đúng không, muốn hầu hạ nàng ta đúng không? Bản nương nương đây sẽ không tha cho ngươi, ngươi muốn phất lên coa làm phượng hoàng? Tiện nhân” Tương phi càng nói càng giận, càng nói càng nổi giận.
“Nương nương, nô tài không dám, nô tài không có” Tiêu Tương Uyển bị dọa sợ, lúc nàng nhìn thấy Tiêu Tương Phi quá kích động, khi nhận thức Tiêu Tương Phi là tỉ tỉ đã quên mất Tương phi là người âm độc tàn nhẫn.
Tương phi có thể nào để cho nàng nói chuyện, nàng ra lệnh cho một cung nữ khác “Người đâu, đưa ra cho bản cung, nhìn xem nàng còn cãi lại không”
Cung nữ nhận lệnh, đi lấy một cây roi đầy rai, một mực tôn kính đưa cho Tương phi đang tức giận.
Tương phi cầm trong tay, liếc mắt nhìn roi, lúc này mới lạnh lẽo cầm roi đứng lên từng bước từng bước đi tới chỗ Tiêu Tương Uyển đang run rẩy.