Mục lục
Tà Ngự Thiên Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Các ngươi đến làm gì?" Bàng Thiệu thấy đám người này đi vào, sắc mặt trở nên khó coi, mặt hằm hằm quát bảo Diệp Nguyên Vũ: "Ở đây không chào đón các ngươi! Ngươi nhanh dẫn đám chó săn này cút đi!"

Diệp Nguyên Vũ không thèm để ý đến việc Bàng Thiệu đang quát tháo, ánh mắt quét về phía giữa sân, thấy không ít danh viện đều ở đây thì đồng tử thoáng co lại. Trước đây các nàng quan hệ với bọn họ khá tốt. Nhưng khoảng một năm trở lại đây các nàng lại trở nên thân thiện với bọn Bàng Thiệu và Lưu Thiếu Dương. Bình thường mời các nàng tham dự yến hội các nàng đều lấy các loại lý do để từ chối. Bên cạnh đó chỉ cần bọn Lưu Thiếu Dương mở miệng mời, ít khi những danh viện này cự tuyệt.

Trước giờ đám người Diệp Nguyên Vũ luôn coi thường đám ăn chơi trác táng Bàng Thiệu, Lưu Thiếu Dương. Bình thường thấy bọn hắn đều tránh xa ra, sợ bị vấy bẩn. Trước mặt bọn người Bàng Thiệu, đám Diệp Nguyên Vũ luôn có cảm giác ưu việt tuyệt đối.

Nhưng bây giờ, sự lựa chọn của những danh viện này như tát thẳng vào mặt bọn họ. Bọn họ không cam lòng, bọn họ muốn cho ả danh viện này biết thân cận với bọn phế vật ấy là sai lầm.

Anh hùng phối mỹ nhân mới là câu chuyện đẹp. Đám người Diệp Nguyên Vũ tự nhận bọn họ là anh hùng, bên cạnh sao có thể thiếu mỹ nhân? Nếu những danh viện này không nhận ra ai mới đáng để các nàng thân cận thì để bọn họ cho các nàng biết lựa chọn chính xác.

"Vương Diễm tiểu thư! Có hứng thú uống một chén không?" Ánh mắt Diệp Nguyên Vũ nhìn về phía Vương Diễm, ngực tấn công mông phòng thủ, quả thật đã khiến cặp mắt Diệp Nguyên Vũ muốn lồi ra, nghĩ thầm đứa con gái của Vương Hầu gia càng ngày càng diễm lệ, trước đây sao mình không phát hiện ra nhỉ!

Nhóm Bàng Thiệu giận dữ, phẫn nộ nhìn đám người Diệp Nguyên Vũ đang tỏ ý coi thường phe mình, đùa bỡn các thiếu nữ mình mời đến. Diệp Nguyên Vũ làm vậy là miệt thị phe Tinh Sát thẳng thừng, hoàn toàn không để họ vào mắt.

Diệp Sở đứng một góc. Giờ phút này hắn nhậ ra đám Diệp Nguyên Vũ đến đây không phải vì mình nên trong lòng lại thoáng kinh ngạc, thầm nghĩ không ngờ bà chằn Diệp Tĩnh Vân lại không nói cho Diệp gia.

"Các ngươi đoạt nữ nhân của Diệp Nguyên Vũ?" Diệp Sở thấy bộ dáng thù sâu như biển của Diệp Nguyên Vũ đối với đám người Bàng Thiệu, nhịn không được hỏi Lưu Thiếu Dương.

Lưu Thiếu Dương nghĩ thầm quả thật bọn họ muốn đoạt nữ nhân của Diệp Nguyên Vũ, nhưng vấn đề là Diệp Nguyên Vũ căn bản không có nữ nhân, khiến cho một thân bản lĩnh cua gái của bọn hắn mất sạch đất dụng võ.

"Diệp Nguyên Vũ là một kẻ biết vâng lời, suốt ngày chỉ biết tu luyện và học tập. Nhưng rất lạ, một tên cặn bã bỏ đi như vậy lại được ca tụng là thanh niên nghiêm túc ở Hoàng thành, là thanh niên có ý chí vươn lên, thanh niên xuất sắc. Ta nghĩ những người khen gã đều mù cả rồi. Bên cạnh đó bọn ta chỉ chơi hơi hơi điên chút thôi đã bị mắng là bại hoại, ăn chơi trác táng, ác bá... Như vậy cũng không tính làm gì! Chúng ta cũng không thèm đề ý việc bị mắng chửi. Dù sao hai nhóm đều nước sông không phạm nước giếng. Nhưng gần đây bọn chúng cứ thỉnh thoảng lại tìm bọn ta gây hấn, mâu thuẫn càng lúc càng lớn." Lưu Thiếu Dương giải thích.

Nghe Lưu Thiếu Dương nói, Diệp Sở cũng hiểu ra. Chuyện này giống như ở trường học kiếp trước, một phe là học sinh tốt, một phe là học sinh cá biệt.

Đám Diệp Nguyên Vũ chính là học sinh tốt, mà phe Bàng Thiệu chính là học sinh cá biệt, hai bên nhìn nhau đều ngứa mắt và muốn đạp đổ đối phương. Đây là mâu thuẫn đã định trước từ xưa đến nay, nếu không tìm được ngòi nổ thì thôi, một khi đã tìm được thì nhất định sẽ... “Bùm!”

Thấy ánh mắt của Diệp Nguyên Vũ cứ đảo đi đảo lại trên người những danh viện, Diệp Sở cũng nhận ra ngòi nổ nằm đâu rồi.

Những nữ sinh xinh đẹp, không phân biệt học sinh nào giỏi hay cá biệt, tất cả mọi người đều thích. Bên nào tiếp cận nàng thì bên kia nhất định sẽ đố kỵ.

Mà chắc chắn là một số học sinh xấu tự nhiên nỗ lực học tập sẽ thu được sự chú ý của nữ nhân.

Cũng như kiếp trước, vốn một là một đám học sinh xấu vốn suốt ngày ẩu đả đánh nhau, không việc ác nào không làm, đột nhiên một ngày bắt đầu chăm chỉ học tập thì nữ nhân tự nhiên sẽ hiếu kỳ về sự thay đổi của họ, lúc đó tự nhiên sẽ chủ động tiếp cận. Bình thường học sinh xấu đều tương đối có sức sống, khôi hài thú vị. Một đám gái ngoan đi theo bọn hắn nếm trải những thứ điên khùng trước giờ chưa từng biết, các nàng tự nhiên sẽ nguyện ý thân cận cùng bọn Lưu Thiếu Dương.

Kiếp trước ở trường học Diệp Sở cũng vậy, thường thì những học sinh xấu đều có bạn gái, hơn nữa còn rất xinh đẹp. Ngược lại những bạn nam có thành tích đứng đầu thì toàn thuộc ‘phi đội FA’.

"Chỉ là, mặc dù một năm nay bọn ta rất nỗ lực tu hành nhưng do cơ sở lúc trước quá kém nên phương diện tu hành vẫn kém bọn chúng rất xa. Đấu vài lần với chúng đều chịu thiệt thòi." Lưu Thiếu Dương thở dài một hơi. Một năm nay bọn hắn tiến bộ không ít, thực lực tiến vùn vụt. Nhưng dù sao cơ sở quá kém, trước đây chỉ lo sống phóng túng, cho dù thiên phú tốt, muốn dùng một năm để đuổi theo bọn Diệp Nguyên Vũ là chuyện không thể. Hơn nữa, thiên phú đám Diệp Nguyên Vũ cũng không kém, khoảng cách phe mình còn thua kém đối phương rất xa.

"Chịu thiệt? Đừng lo!" Diệp Sở cười rộ lên, nhẹ giọng nói với Lưu Thiếu Dương bên cạnh: "Chủ yếu là các ngươi phải tạo dựng được bầu không khí đoàn kết khiến chúng hết cách ỷ thế hiếp người, cũng không phải cứ mạnh là được nữ nhân thích, cứ để cho chúng thắng mấy trận cũng có sao? Bọn chúng thắng càng nhiều thì càng khiến các em danh viện cảm thấy chúng ỷ thế hiếp người, lại càng không muốn tới gần bọn hắn.

Lưu Thiếu Dương lặng lẽ cười, nghĩ thầm vẫn là Diệp Sở đủ nham hiểm.

"Diệp Nguyên Vũ, rốt cục ngươi muốn sao? Lần trước trên đường ngươi đánh không ít người của bọn ta! Trước đó còn đập phá một yến hội mừng sinh nhật của bọn ta. Giờ bọn ta chỉ là muốn mừng một người bạn trở về vậy mà các ngươi cũng tới quấy rối. Có phải các ngươi thấy bọn ta nhân nhượng mà lấn tới?" Lưu Thiếu Dương đứng ra, căm tức nhìn Diệp Nguyên Vũ.

Diệp Nguyên Vũ kinh ngạc, nghĩ thầm mình đánh bọn họ lúc nào, đập yến hội mừng sinh nhật của bọn họ lúc nào?

Diệp Sở lén dựng thẳng ngón tay cái với Lưu Thiếu Dương, nghĩ thầm tiểu tử này học cũng nhanh phết.

Rõ ràng Diệp Nguyên Vũ không biết mục đích của Lưu Thiếu Dương, thờ ơ nhìn Lưu Thiếu Dương nói: "Mấy kẻ cặn bã như các ngươi, đánh thì đánh, có vấn đề gì?"

Nghe vậy suýt nữa làm Lưu Thiếu Dương cười đến phát điên, thầm nghĩ tên này vậy mà còn phối hợp với mình.

Lưu Thiếu Dương giả vờ tức giận, đỏ mặt, dùng ngón tay chỉ Diệp Nguyên Vũ: "Ngươi... Ngươi..."

"Ngươi cái gì mà ngươi! Chẳng nhẽ ngươi còn dám động thủ sao? Đám cặn bã các ngươi, đến một trăm đứa bản thế tử cũng không sợ." Diệp Nguyên Vũ và đám người theo đít gã mang cùng cười rộ lên.

Đám danh viện Vương Diễm nghe thanh âm cười nhạo của Diệp Nguyên Vũ, không nhịn được nhăn mày. Trước đây các nàng cũng rất chán ghét đám người Lưu Thiếu Dương, nhưng sau khi tiếp xúc cùng họ thì mới phát hiện rằng họ rất thú vị. Mặc dù có lúc hành sự kiêu ngạo, lưu manh vô lại, nhưng dù sao cũng không thể hình dung bằng hai từ cặn bã được. Huống hồ trước giờ bọn Lưu Thiếu Dương vẫn luôn tôn trọng chiếu cố các nàng, cho dù muốn đưa các nàng lên giường thì cũng không dùng thủ đoạn bỉ ổi, cũng có thể coi bọn hắn là 'chân tiểu nhân'. Ngược lại, đám Diệp Nguyên Vũ vì muốn lừa các nàng lên giường không ngừng dùng các loại thủ đoạn, nói dối, khiến đám chị em Vương Diễm vừa nghĩ đã thấy buồn nôn.

"Diệp tam thế tử, nếu người ta không mời thì ngươi đến đây cũng không tốt lắm! Vẫn mời về thì hơn!" Vương Diễm đứng ra mở miệng.

Cả đám Diệp Nguyên Vũ kinh ngạc nhìn Vương Diễm. Không biết bọn mình chọc tức đám nữ tử này lúc nào.

Nhìn khóe miệng Lưu Thiếu Dương lộ ra vài phần tiếu ý, Diệp Nguyên Vũ hừ lạnh nói: "Các người có mời chúng ta không? Không mời chúng ta đập tan yến hội này!"

Diệp Nguyên Vũ tiến một bước, khí thế tập trung trên người Lưu Thiếu Dương, làm mọi người cảm thấy áp lực rất lớn. Hiển nhiên Lưu Thiếu Dương không chịu nổi, sắc mặt sắc mặt trở nên tái nhợt. Diệp Nguyên Vũ thấy thế càng khinh thường, thầm nghĩ: một đám rác rưởi như vậy còn dám đối đầu cùng bọn mình.

"Người ta đã bảo không mời ngươi, người cần gì phải mặt dày mày dạn đứng đó."

Diệp Nguyên Vũ đắc ý khiêu khích nhìn mọi người, đang định nói vài lười diễu võ dương oai thì một thanh âm đột nhiên vang lên. Đám người Diệp Nguyên Vũ quay đầu lại: kẻ nào lại muốn chết đây, lại dám ra tay ngăn cản bọn ta?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK