“Ở đây không được!” Bạch Huyên thấy ngượng, chặn tay Diệp Sở lại, không cho hắn tiếp tục tấn công xuống dưới.
Ngón tay Diệp Sở khẽ giật giật, lọt vào khe sâu hun hút, khẽ bóp lấy hai khối thịt mềm. Động tác này làm Bạch Huyên cảm giác như có một dòng điện chạy qua người, chỗ mẫn cảm giữa hai chân như muốn tê dại.
“Không nên…”
Mặc dù nàng nói không nên nhưng lực đè tay Diệp Sở lỏng ra, thân thể khẽ giật giật khiến tay hắn thuận lợi tiến xuống dưới. Kiều đồn bị siết chặt khiến Bạch Huyên càng cảm thấy kích thích.
Bạch Huyên không biết Diệp Sở học đâu ra mấy chiêu này, dù không tiếp xúc trực tiếp chỗ mẫn cảm nhưng vẫn khiến nàng ý loạn tình mê.
Từng đợt tê dại như giật điện truyền tới khiến cả người nàng nóng lên. Thân thể muốn chống lại cảm giác ấy nhưng lại có ý muốn thân thiết với Diệp Sở, thân thể nàng vặn vẹo rồi dần dần dán trên người hắn.
Bị Diệp Sở trêu đùa, đôi mắt long lanh của Bạch Huyên như muốn chảy nước, mị nhãn như tơ lại có vẻ thẹn thùng, ham muốn trong thân thể đang thiêu đốt nhưng vẫn giữ tia lý trí cuối cùng.
“Ở chỗ này không được…”
Bạch Huyên ngượng ngùng. Trời trên đầu, đất dưới chân, dù đang ở trong tiểu viện của mình nhưng vẫn không thể nào kiềm được cảm giác thẹn thùng.
“Không sợ, không ai có thể thấy tình hình trong sân.” Diệp Sở cười cười. Một tay khác đã cởi được quần lót của Bạch Huyên xuống, bàn tay dừng lại trên bắp đùi mịn màng của Bạch Huyên, vuốt vuốt ve ve.
Hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Huyen, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng bắt đầu hừng hực lửa tình, mặt đỏ rưc đôi mắt dịu dàng ngấn nước vô cùng mê người.
Diệp Sở muốn cởi bỏ toàn bộ váy liền áo của Bạch Huyên. Dù vẫn chưa cởi ra được nhưng xuyên qua mấy lỗ trên chiếc váy, Diệp Sở đã gỡ bỏ hoàn toàn áo lót.
Thấy áo lót của mình bị vứt tùy ý ở bên canh, Bạch Huyên khẽ cắn cắn vành tai Diệp Sở, vừa định bảo hắn làm gì đó thì bất chợt ngón tay Diệp Sở đang ở kiều đồn trượt xuống dưới, chạm ngay khu vực ẩm ướt.
“A...”
Bạch Huyên không thể kiềm hãm được nữa phải rên lên, thân thể run rẩy. Từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ phải chịu kích thích như thế.
Ánh sáng từ các ngôi sao vẫn chiếu xuống tiểu viện. Mặc dù không quá sáng nhưng vẫn có thể rọi sáng khuôn mặt người thương, đủ để hai người nhìn thấy mặt nhau rõ ràng.
Diệp Sở không giải khai toàn bộ quần áo Bạch Huyên, váy liền áo bị cởi ra rối loạn che phủ nhưng không thể che dấu hết xuân quang.
Thân thể mềm mại vô cùng trắng trẻo hiện ra, thân thể gợi cảm nõn nà đầy thục mị. Diệp Sở từng nhìn qua da thịt của nàng nhưng lúc này vẫn không khỏi phải cảm thán: “Quá trắng! Quá lớn!”
Diệp Sở cúi người khẽ hôn Bạch Huyên, tay xoa xoa nhũ hoa nàng, ngón tay thỉnh thoảng vờn qua chỗ giữa hai chân, có thể cảm nhân sự ẩm ướt ở đó.
Bạch Huyên bị Diệp Sở xa luân chiến, hô hấp dần dần dồn dập, muốn nói gì đó nhưng lại xấu hổ không thể mở miệng, càng ôm chặt hắn hơn. Vòng tay dán chặt trên người Diệp Sở, thân thể nóng hổi dựa sát vào khiến máu huyết hắn muốn tuôn trào.
Diệp Sở không thể kiềm chế được nữa. Hắn cũng quên mất làm sao cởi sạch quần áo, đôi môi dán chặt lên môi Bạch Huyên, hai người quấn chặt một chỗ. Hắn cuối cùng cũng gỡ sạch quần áo trên người Bạch Huyên, ôm chặt lấy nàng khẽ nâng kiều đồn lên. Đôi chân thon dài xinh đệp gác lên người hắn, thân thể hơi ngửa về trước. Thân thể xinh đẹp hoàn mỹ cùng với những đường cong kinh tâm động phách lộ ra hoàn toàn. Diệp Sở khẽ đẩy vào, liền cảm giác mình rơi vào thung lũng ấm áp.
“A…” Bạch Huyên khẽ rên lên, nhưng nhanh chóng lấy tay che miệng, không muốn mình phát ra âm thanh dâm đãng như vậy.
Diệp Sở sợ Bạch Huyên không chịu đựng được, giữ yên không dám làm gì, giữ chặt Bạch Huyên ở tư thế này.
Sau một lúc Bạch Huyên dần thích ứng, thỏ thẻ bên tai Diệp Sở: “Chậm một chút, hơi đau…”
Diệp Sở mắt sáng rỡ, thân thể chuyển động chậm rãi, cho Bạch Huyên dựa vào người mình. Hắn ôm chặt nàng, vuốt ve chiếc eo, đung đưa theo xích đu.
Hắn có thể cảm giác được Bạch Huyên ngọ nguậy cơ thể khiến hắn muốn nổ tung, động tác tăng dần , hận không thể dung nhập Bạch Huyên vào trong cơ thể mình.
Diệp Sở cúi đầu, xuyên qua khe hở của chiếc váy, chui vào nút chặt nhũ hoa bên trong. Đôi tay hắn giữ chặt eo nàng, không ngừng tham lam dùng sức.
Diệp Sở cảm giác mình không tài nào thỏa mãn, Bạch Huyên thục mị dụ hoặc quá mức rung động, không tài nào buông tha nàng được.
Bạch Huyên cũng không biết hoàn cảnh khiến quá trình càng kịch liệt hơn, thân thể căng cứng nhưng được một lúc đã lập tức xụi lơ.
Bạch Huyên nhanh chóng lên tới đỉnh, với nàng khó có thể thừa nhận mức độ điên cuồng của Diệp Sở. Sau một hồi tăng tốc, hô hấp của hắn dồn dập cùng đạt đỉnh với nàng.
Hai người ôm nhau, lẳng lặng hưởng thụ dư âm sau đợt điên cuồng, khôi phục lại chút sức lực.
“Cảm giác như chết đi rồi ấy!” Bạch Huyên cắn cắn tai Diệp Sở, cảm giác tên bại hoại không biết đủ, giờ nàng cảm giác cả người xụi lơ không còn chút sức lực nào.
Bạch Huyên ôm Diệp Sở, nhìn đỉnh đầu đầy sao, nhìn váy liền áo trên người chưa bị cởi xuống hoàn toàn mà ngượng ngùng. Nàng không biết sao mình có thể đáp ứng tên bại hoại này làm chuyện đó ngay tại đây.
Nghĩ đến một hồi điên cuồng vừa rồi, cả thân thể nàng nóng bừng lên.
Cảm giác được tiểu Diệp Sở trong cơ thể mình muốn lớn lên, Bạch Huyên sợ hết hồn vội nói: “Không chịu nổi nữa đâu!”
Diệp Sở ôm chặt nàng, tay vuốt ve phần lưng mềm mại trơn mịn, rồi tới bắp đùi vòng eo, cảm giác từng chỗ, từng chỗ trên người nàng đều hoàn mỹ.
Hắn thấy mình lại muốn rồi. Bạch Huyên quá mức mê người, Diệp Sở vô lực kháng cự sự dụ hoặc này.
Ánh mắt dừng lại trên thân thể trắng nõn, thấy trên đó còn vương lại dấu vết điên cuồng lúc nàng, do hắn dùng lực quá độ. Diệp Sở xoa xoa tay hơi xấu hổ: “Ta biết rồi. Tối nay tuyệt đẹp. Là buổi tối ta thấy đẹp nhất ở thế giới này.”
“Nhăng cuội gì đó?!” Bạch Huyên cảm thấy xấu hổ, khẽ nhấc mông, để vật kia trượt ra khỏi thân thể, giọng khẽ gắt bảo Diệp Sở mặc lại chiếc váy, sau đó rúc vào trong lòng hắn.
Diệp Sở nhìn cô gái thục mị mê người dựa sát trong lồng ngực mình, tâm tình cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Lần đầu tiên khi hắn đến thế giới này có được cảm giác tuyệt vời như thế.
“Bạch Huyên tỷ!” Diệp Sở khẽ hôn lên mặt nàng, nhẹ nhàng nói: “Ta biết nàng không thích nơi ồn ào, ta sẽ kiếm cho nàng một nơi yên tĩnh xinh đẹp làm nhà.”
Bạch Huyên nhìn hắn thổ lộ với ánh mắt thâm thúy, cười cười lắc đầu: “Ở đâu cũng giống nhau thôi, miễn sao có ngươi và Dao Dao là ta đã thỏa mãn rồi. Ngươi không cần phải quá bận tâm đâu, ta biết ngươi có việc cần phải làm cho mình.”