Hoàng Lâm không phải là một thiếu nữ an phận, cứ bên cạnh Diệp Sở líu ríu hỏi hết cái này đến cái kia khiến hắn nổi lên chủ ý muốn đuổi nàng đi.
Diệp Sở hao phí rất nhiều ‘trí tuệ’ mới lừa Hoàng Lâm đi khỏi nhưng chẳng qua lúc này nắng đã ngã về chiều. Điều này khiến Diệp Sở chợt hối hận vì đã đến ở Hoàng phủ.
“Ngươi luôn bị Hoàng Lâm làm phiền đến như vậy sao?” Bạch Huyên lấy làm buồn cười. Diệp Sở lừa Hoàng Lâm, nói hôm nay tiết trời ấm áp nên trùm chăn ăn đu đủ sẽ tạo hiệu quả tuyệt vời: tạo vòng tuần hoàn lạnh đi nóng đến, rất có lợi cho ‘cơ thể’ khiến cô nàng cao hứng mà vội vàng chạy về thử.
“Con bé xấu xa này không biết thức thời, khó có khi Dao Dao chịu đi theo thị nữ. Chúng ta ở thế giới hai người mà con bé kia còn lượn tới lượn lui vướng chân vướng tay thật!” Diệp Sở cười mà phán một câu đoạn đi đên chiếc giường Bạch Huyên vừa trải phẳng phiu. Bất chấp nàng cản lại, hắn cứ nhơn nhơn nhảy phốc lên trên.
Bạch Huyên kiều diễm rực rỡ, vừa có sự thành thục xinh tươi nhưng cũng mang sự thẹn thùng của thiếu nữ dịu dàng. Nghe Diệp Sở nói hươu nói vượn bèn nguýt hắn một cái, cụp mắt không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nóng rực của Diệp Sở.
“Không phải ngươi nói đang mệt mỏi sao? Còn không quay về phòng mình ngủ sớm một chút đi!” Bạch Huyên có vẻ e dè, muốn tống Diệp Sở đi cho nhẹ lòng.
“Ta không phải thứ ngực bé!” Diệp Sở cười rồi đưa tay kéo Bạch Huyên ngồi xuống bên cạnh mình: “Trò chuyện với Bạch Huyên tỷ đã!”
Bạch Huyên cũng không hề giãy tránh sự đụng chạm của Diệp Sở mà ngồi xuống với vẻ ngượng ngùng. Sau khi trấn tĩnh thì nàng khẽ chớp hàng mi cong vút hỏi Diệp Sở: “Ngươi muốn nói gì?”
Bạch Huyên gần như dán sát Diệp Sở, có thể cảm thấy hơi ấm đang tỏa ra từ trên người hắn. Giờ phút này, Bạch Huyên cảm thấy mình khá say mê, không kìm nổi mà muốn dịch sát vào Diệp Sở thêm chút nữa. Ở một nơi xa lạ, con người rất dễ bị xiêu lòng với những người thân quen, hiện giờ Bạch Huyên đang trong trạng thái như vậy. So với khi ở Nghiêu thành, nàng cảm thấy yên tâm hơn khi có Diệp Sở bên cạnh rất nhiều.
“Hoàng thành là một hoàn cảnh lạ lẫm với Bạch Huyên tỷ. Ta biết Bạch Huyên tỷ đang hoảng hốt và rất khó thích nghi. Nhưng không cần gấp, ta nghĩ chẳng bao lâu nữa thì Bạch Huyên tỷ sẽ thích ứng với nơi này.” Diệp Sở nhẹ nhàng nắm lấy tay Bạch Huyên, muốn kéo nàng rúc đầu sâu vào lòng mình.
Bạch Huyên muốn cự tuyệt nhưng khi nghe Diệp Sở nói xong, thân thể đang căng cứng bỗng mềm xuống hẳn. Nàng rúc sát vào lòng Diệp Sở, tựa đầu vào vai hắn.
“Theo cha đã nhiều năm nay, chúng ta đã đổi nhiều nơi sinh sống. Cho dù có ở lại Nghiêu thành thì cũng chỉ trụ được vài ba năm thôi.” Bạch Huyên khẽ thở dài rồi tiếp: “Mặc dù không thích cuộc sống lưu lạc như thế nhưng dần dần đã tập thành thói quen. Chẳng qua mỗi lần đến rồi đi thì tâm trạng khá buồn, dần dần tạo thành áp lực rất khổ sở.”
“Nữ nhân sống cảm tính. Có buồn mới chứng tỏ Bạch Huyên tỷ là nữ nhân!” Diệp Sở cười nói: “Ta nói, vì sao ba năm trước Bạch Huyên tỷ không bị ta gây họa, hóa ra khi đó nàng không ở Nghiêu thành!”
Câu nói này khiến Bạch Huyên nhẹ nhõm, bèn cười khúc khích: “Hì hì, ngươi tưởng mình là Hỗn Thế Ma Vương à?”
Nụ cười phong tình vạn chủng của Bạch Huyên khiến Diệp Sở thất thần, ánh mắt phải hạ xuống thân hình gợi cảm hoàn mỹ của nàng, thầm nghĩ nữ nhân này thật là thành thục mị hoặc từ tận xương tủy, khiến bất kỳ nam nhân nào cũng phải sôi trào thú huyết.
Diệp Sở không nhịn nổi, bàn tay bắt đầu lần xuống chiếc eo thon của Bạch Huyên, thân thể cũng dán vào người nàng ngày càng chặt. Hắn có thể cảm giác được đôi mông vểnh cao dính sát vào đùi mình. Thời khắc này, Diệp Sở cảm giác nhịp tim mình bắt đầu tăng tốc.
Thân thể Bạch Huyên cũng bắt đầu nóng lên. Cảm giác hô hấp của Diệp Sở bắt đầu trở nên ồ ồ thì thần trí bắt đầu mơ màng. Từng làn hơi thở nóng rực truyền đến từ trên người Diệp Sở dù khiến nàng ngượng chín người nhưng rất khó cưỡng. Phải thừa nhận giờ phút này nàng cảm giác mình rất yên tâm.
Nhiệt độ ấm áp của hắn phả lên thân thể khiến nàng bắt đầu tê dại. Đây là cảm giác Bạch Huyên chưa từng trải nghiệm bao giờ, nó khiến nàng mê ly và cuốn hút. Bạch Huyên thậm chí còn cảm thấy giữa đôi chân mình bắt đầu ẩm ướt.
Bạch Huyên ngượng đến chín người, vốn định giằng thoát khỏi vòng tay hắn nhưng lại không nỡ bỏ qua cảm giác tuyệt diệu hiện giờ. Sự ôn tình ấy khiến nàng vô cùng thoải mái.
“Diệp Sở chỉ là đệ đệ của ta!” Bạch Huyên tự trấn an bản thân nhưng chẳng biết mình có thể tin điều này hay không nữa. Mà cũng chính vì thế, lời nói dối ấy đã khiến nàng bớt e dè mà an tĩnh tựa vào lòng Diệp Sở.
“Có lúc ta từng nghĩ mình được trời cao chiếu cố: không để ta chết đi mà còn đưa Bạch Huyên tỷ vào cuộc đời mình. Bất kể ta đã từng ‘thăm hỏi’ mẹ của lão thiên vô số lần, nhưng giờ phút này lại phải phi thường cảm tạ hắn!”
“Không được nói nhảm!” Bạch Huyên vươn bàn tay nhỏ bé mềm mại khẽ bịt miệng Diệp Sở lại, giận dữ lườm Diệp Sở rồi nói: “Phải biết kính sợ trời đất!”
Bạch Huyên chăm chú ngắm Diệp Sở, nhìn đôi mắt thiếu niên trong suốt và sâu thẳm không hề tỏa ra ánh sáng nhục dục thì sâu tận đáy lòng nàng đợt dâng lên một xúc cảm không tên. Chẳng hiểu ba năm nay Diệp Sở đã trải qua những chuyện gì mà rốt cuộc phải khiến hắn lột xác thành như vậy.
“Ta từng nghĩ vì sao mình lại đến thế giới này, rốt cuộc là vì sao? Từ trước đến nay, ta vốn là người lười biếng, trừ chuyện phải tu luyện để giữ mạng không bị người khác đoạt mất, chỉ mong mỗi ngày được sống thanh nhàn mà thôi. Cuối cùng cũng chẳng muốn bận tâm vì bất cứ chuyện gì.” Diệp Sở cười nhìn Bạch Huyên rồi nói.
Bạch Huyên không còn nén nổi bèn vòng tay ôm chặt Diệp Sở. Nàng nhớ mỗi lần thấy Diệp Sở thì luôn có cảm giác hắn đang rất cô đơn, dường như không hợp với thế giới này, cảm thấy hắn đang chịu một áp lực rất lớn.
“Tại sao có thể không có mục đích sống chứ? Sống thế nào đều do ý của mình!” Bạch Huyên khẽ nói.
“Trước kia còn không biết nhưng bây giờ đã hiểu được. Đúng như lời Bạch Huyên tỷ đã nói, mỗi người đều có lý tưởng riêng. Ví dụ như Bạch Huyên tỷ thử nghĩ xem, nếu ta không có tí căn cơ nào ở Hoàng thành thì thật sự Bạch Huyên tỷ đã bị Du gia cưóp mất rồi. Ta sẽ như thế nào đây?” Nói đến đây, Diệp Sở ngừng một lúc rồi tiếp: “Ta đã nghĩ rất lâu, nếu chuyện ấy thật sự xảy ra thì phỏng chừng ta sẽ phát điên mất! Kẻ có ý đồ nhiều lắm nhưng người luôn bảo vệ bên cạnh thì trước sau chỉ có một!”
Bạch Huyên kinh ngạc mà nhìn Diệp Sở, cảm thấy nội tâm xúc động vô cùng mãnh liệt.
“Vì vậy Bạch Huyên tỷ đừng buồn bã khi đến Hoàng thành, không nên đè nén cảm xúc. Nàng còn có ta, ta là người nhà của nàng. Thân nhân bên cạnh thì đâu chẳng phải là nhà, phải không?” Diệp Sở thấy Bạch Huyên nhoẻn miệng cười, tròng mắt sáng rực như tỏa hào quang rất ư mê đắm lòng người.
Thân thể bốc lửa của Bạch Huyên bị Diệp Sở siết chặt khiến nàng cảm giác toàn thân được tắm trong một cảm xúc tuyệt vời, dịu dàng tính tứ và cảm động khôn nguôi.
Bạch Huyên đột nhiên ôm siết Diệp Sở, ráng chiều lấp lánh hạ xuống từ tầng mây bao phủ hai người. Bàn tay nhỏ xinh của Bạch Huyên nắm tay Diệp Sở thật chặt, nàng cảm giác mình vô cùng may mắn. Nếu Diệp Sở không bước vào đời mình thì có lẽ cuộc sống của mình sẽ khác rất nhiều.
“Bạch Huyên tỷ!” Diệp Sở đột nhiên hô khẽ.
“Ư...” Bạch Huyên bất ngờ nghe Diệp Sở gọi tên mình bèn giương đôi mắt đẹp nhìn lên, chỉ thấy đôi mắt hắn đang tỏa ra ánh sáng ra ánh sáng độc hữu của đàn ông thì trong nháy mắt liền đỏ mặt, khiến lòng người mê đắm vô bờ.