Nhưng giờ này, một kẻ thoạt nhìn như tâm thần lại dám hô to gọi nhỏ với mình. Đây chính là hắn muốn khiêu chiến tôn nghiêm của mình!
“Ngươi nói gì?” Hoàng tử Đế quốc vũ động binh khí, uy áp cuồn cuộn khiến lòng người sợ hãi.
“Đừng tỏ ra nguy hiểm để dọa ta!” Kim Oa Oa bĩu môi, bước vào vòng vây mà không hề để mắt đến hoàng tử Đế quốc.
Các Đại tu hành giả bốn mắt nhìn nhau nhưng muốn xuất thủ cũng không dám vì vừa rồi Kim Oa Oa đã khiến họ quá mức rúng động. Một Đại tu hành giả vừa mới bị một chiêu tiện tay của đối phương nổ nát cánh tay thì tên mập thoạt nhìn điên khùng này mạnh như thế nào?
Lúc mọi người đang đợi động thái kế tiếp của Kim Oa Oa, lại thấy tên điên béo ú này đi đến trước mặt Nhược Thủy, cung kính thi lễ: “Sư thúc tổ!”
Câu nói này không chỉ khiến mọi người kinh hoàng mà ngay cả Diệp Sở cũng phải trợn mắt líu lưỡi nhìn Diệp Thủy với vẻ không tưởng. Nàng thật sự là sư thúc của Lão phong tử? Có giỡn không đó? Lão phong tử được gọi là Lão bất tử, làm sao lại có một sư thúc đẹp như hoa như ngọc thế này?!?
Nhược Thủy cũng bất ngờ vì Kim Oa Oa đến đây, nàng hỏi: “Sao ngươi lại đến đây?”
“Sư thúc tổ cho người đưa tin cho các vị phong chủ rằng người muốn đến. Vốn bản Tài... À không, cho nên ta tự mình xuống núi nghênh đón Sư thúc tổ!” Kim Oa Oa nói bằng giọng đường đường chính chính.
Diệp Sở nghe đến đây bèn thầm khinh bỉ, không biết thằng nào nghiện đóng vai Tài thần? Lần này xuống núi nghênh đón Nhược Thủy là giả, bản thân muốn đi chơi một phen mới là thật!
Kim Oa Oa thấy ánh mắt của Diệp Sở như thấu tâm tư của mình, không nhịn được quay lại quát lên: “Nhìn cái gì hả? Có tin bản Tài thần cướp sạch của ngươi hay không?”
Diệp Sở còn chưa kịp nói thì Tình Văn Đình đã khẽ giật áo hắn, ra ý bây giờ đừng nên trêu chọc người này.
Nhưng Diệp Sở không hề quan tâm đến hành động của Tình Văn Đình. Hắn bĩu môi, nói với giọng khinh thường: “Giờ ta đứng đây không nhúc nhích một li. Nếu ngươi can đảm thì lại đây mà cướp!”
Kim Oa Oa nháy mắt đã nổi giận đùng đùng, muốn đi về phía Diệp Sở cướp sạch. Nhưng ngay sau đó như chợt nhớ đến chuyện gì bèn dừng bước mà nhìn Diệp Sở bằng ánh mắt khinh thường: “Bản Tài thần là ai? Sao lại bị ngươi lừa chứ? Ngươi nói cướp là cướp, hóa ra ta không có thể diện à!”
Nói xong, hắn không thèm quan tâm đến Diệp Sở, trưng ra nụ cười hề hề trước mặt Nhược Thủy.
Tình Văn Đình kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Sở. Tên mập này tất nhiên không ra tay với Diệp Sở chỉ vì cảm thấy mất mặt, chỉ e có điều cố kị.
“Tên mập này là người Thanh Di Sơn?” Tình Văn Đình nháy mắt đã sáng tỏ. Xuất sư đồng môn, tất nhiên Kim Oa Oa tự nhiên sẽ không xuất thủ cướp sạch Diệp Sở, bằng không sư huynh đệ đồng môn còn không tìm hắn tính sổ sao?
“Ta lên núi? Còn phải vài tháng nữa!” Nhược Thủy tất nhiên biết Kim Oa Oa, chỉ không biết Diệp Sở và cô bé còn đang trên Vô Tâm Phong mà thôi. Chẳng qua, nàng không ngờ Kim Oa Oa lại xuống núi sớm đến như vậy.
“Điều này... Sư thúc tổ muốn lên núi, chúng ta đương nhiên muốn bày tỏ kính ý vô cùng, không nghênh đón tiền trạm thì làm sao biểu đạt nổi!” Kim Oa Oa nói rất chân thành, tất nhiên sẽ không lộ ra ý đồ thật sự của hắn.
Mặc dù Nhược Thủy biết Kim Oa Oa đang tính toán chuyện gì nhưng sẽ không bao giờ vạch mặt hắn. Nàng chỉ vào đám đông trước mặt mà nói: “Phế hết những kẻ này! Sau này ta sẽ nói với Lão phong tử mấy tháng nay ngươi bồi tiếp ta, còn ngươi xuống núi làm gì ta cũng không có hứng để biết!”
“Thật?” Đôi mắt Kim Oa Oa bèn sáng rực trong nháy mắt. Điều này nói lên trong mấy tháng nữa hắn có thể làm Tài thần. Hơn nữa, có sư thúc tổ làm hậu thuẫn thì mình còn sợ quái gì nữa!
Nhược Thủy không nói thêm, đưa mắt nhìn về phía trước, thân hình mềm mại xuất trần như tiên nữ.
Kim Oa Oa nhìn đến phát si nhưng nghĩ đến thân phận của Nhược Thủy thì hắn vội dời mắt đi chỗ khác, nữ nhân này hắn không thể trêu nổi. Lão phong tử còn phải cho nàng mấy phần thể diện, nếu mình lộ ra vẻ bỉ ổi thì không cần nàng thu thập, Lão phong tử hẳn sẽ trói buộc lực lượng của mình rồi vứt vào động rắn ngay.
“Sư thúc tổ ta nói mấy người các ngươi tư tưởng giác ngộ không cao, chưa lĩnh ngộ chân – thiện – mỹ! Có nhân ắt có quả, làm ác quá nhiều thì chỉ có thể chuộc tội bằng kim tiền!” Kim Oa Oa nói bằng giọng thương trời trách đất: “Nếu các ngươi hãy dâng hết tiền bạc ra đây, cứ coi như ta thay các ngươi chịu ngàn vạn tội ác vào người vậy!”
Hầu hết Tu hành giả đưa mắt nhìn nhau, trước mặt loại giả thần giả thánh như Kim Oa Oa thì họ rốt cuộc hết nhịn nổi. Rất nhiều Tu hành giả đều đồng loạt ra tay, khu động lực lượng toàn thân đến tận cùng tạo thành chấn động mênh mông cuồn cuộn, ý cảnh lan tràn mang uy thế chọc thủng trời cao, hào quang phủ khắp.
Lực lượng kinh khủng như thế trấn áp xuống khiến mọi người thầm chế nhạo, thầm nhủ coi như ngươi mạnh thì cũng không thể ngăn cản một kích toàn lực của mấy vị Đại tu hành giả.
Tim Diệp Sở cũng không khỏi nhảy lên thon thót. Hắn biết Kim Oa Oa cường hãn nhưng không hiểu rốt cuộc mạnh đến bao nhiêu nhưng giờ phút này thấy lực lượng như thế thì cũng phải khẩn trương hộ Kim Oa Oa. Không phải hắn lo Kim Oa Oa sống hay chết mà lo những người này sau khi bị chém chết thì phe mình sẽ còn nguy hiểm hơn.
Kim Oa Oa nhìn lực kượng trùng trùng đang ép xuống, chợt ngáp một cái. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hắn liền xỉa tay dựng lên ngón giữa.
“Thần nói: Kẻ gây ác phải tự mình đánh chết!”
Ngón giữa của Kim Oa Oa lúc này đã hiện lên quang mang lóng lánh, từng tia sáng đẹp mắt mang kim quang chói lọi tựa như châu báu đột nhiên bùng phát. Vầng hào quang chói mắt như nhật nguyệt hóa thành một nén vàng khổng lồ, bay thẳng vào lực lượng cuồn cuộn do những Tu hành giả tạo thành.
Nén vàng phát ra ánh sáng châu quang bảo khí đập thẳng vào luồng lực mọi người hợp lực khu động, chợt bộc phát đao mang ẩn chứa bên trong. Đao mang trong nháy mắt đã bùng nổ, trùng kích về hướng mấy tên Đại tu hành giả. Tuy hợp lực, bọn họ cũng không phải địch thủ, cứ thế mà bị đánh bay ra, huyết nhục mơ hồ, quần áo lẫn vật dụng trong người vỡ nát bắn hết ra ngoài rồi nện xuống mặt đất. Trừ phần đầu thì toàn thân họ đều bị vùi sâu trong bùn đất.
“Có tiền thì sai khiến được cả quỷ thần! Bản Tài thần độc phú thiên hạ, lại dám đấu với ta ư!” Kim Oa Oa cười híp mắt, nhìn cả đám Đại tu hành giả chỉ còn ló phần đầu khỏi mặt đất bèn nhìn thoáng qua Diệp Sở, thầm nghĩ học tuyệt chiêu dựng ngón giữa của tiểu tử kia thật sự quá khí thế!
Cảnh tượng này khiến cho mọi người, bao gồm cả hoàng tử Đế quốc phải trợn mắt há mồm, cả đám tròn mắt nhìn bọn Tu hành giả đang vùi sâu trong bùn đất. Dù là ai cũng không ngờ được kết quả lại như vậy!
Đây chính là sáu bảy Đại tu hành giả đó! Bị một ngón giữa của đối phương đánh gục toàn bộ! Thằng thần kinh này rốt cuộc mạnh đến đâu?
Nhìn khuôn mặt luôn nở nụ cười hòa thiện, mọi người không nhịn nổi bèn rùng mình đánh thót, không khỏi nghĩ đến một từ: Tiếu diện hổ!
Ngay cả Diệp Sở cũng phải nuốt khan liên tục khi thấy Kim Oa Oa cường thế như vậy. Giờ phút này, coi như hắn mới chính thức hiểu được sự kinh khủng của gã tâm thần này. Bàng Thiệu cũng nhìn thẳng vào Kim Oa Oa tràn đầy vẻ sùng bái. Là ‘thằng mập’ mà đạt đến mức như thế này thì cuộc đời quá huy hoàng rồi. Nữ nhân cứ tiện tay mà tìm thôi!
Kim Oa Oa thu hết vàng bạc châu báu vào người, trong đó còn có cả vài món Nhật Nguyệt chi khí, đính lên người hiển lộ châu quang bảo khí ngời ngời.
“Sư thúc tổ, ta biểu hiện có được không?”
Nhược Thủy chỉ tay vào hoàng tử Đế quốc: “Còn một tên nữa!”
Chỉ một câu đã khiến hoàng tử Đế quốc biến sắc, ánh mắt đột nhiên bắn thẳng vào Kim Oa Oa.