Diệp Sở quá hưng phấn, không nhịn được muốn hét lớn lên. Cho dù đã từng thấy được không ít thứ tốt nhưng giờ phút này hắn vẫn vô cùng kích động. Chỉ bằng một viên Nguyên linh chân nguyên đã đủ khiến cho các Đại tu hành giả phải tranh nhau cướp đoạt.
Hơn nữa, ngay cả như thế lực như tông môn của Tình Văn Đình, một con quái vật khổng lồ của Đế quốc cũng không nỡ đưa Nguyên linh chân nguyên cho Tiên thiên cảnh sử dụng.
Lúc này lại có được Nguyên linh chân nguyên vậy nguyên linh của Diệp Sở sẽ lớn mạnh hơn những người khác xa. Hắn có lòng tin, dù hiện tại bản thân mới đạt tới Tiên thiên cảnh nhưng chỉ cần có Nguyên linh chân nguyên tố linh, bản thân có thể áp chế tuyệt đối Tu hành giả Tiên thiên cảnh tam trọng. Cho dù Tiên thiên cảnh tam trong tu luyện công pháp tố linh, chắc chắn cũng không chống nổi mười chiêu dưới tay mình.
Điều quan trọng nhất, trong Nguyên linh chân nguyên có ý cảnh của người đã chết. Nếu có thể luyện hóa thì sẽ sinh ra hiệu quả phụ trợ bản thân vô cùng lớn. Thậm chí, một bộ phận của nó còn mang cả thủ đoạn của Đại tu hành giả khi còn sống.
Đây mới chính là thứ khiến người ta điên cuồng! Một Tiên thiên cảnh có thể thi triển Thôn nhật nguyệt tinh hoa (nuốt tinh hoa nhật nguyệt) đặc hữu của Đại tu hành giả, tuyệt đối là chuyện chấn động tinh thần! Trong đồng cấp ai dám tranh phong?
Cố nén sự kích động trong lòng, Diệp Sở lần từng bước đến gần bộ xương, gắng sức chống cự uy áp của nó hòng dần dần nhích đến.
Nhưng Diệp Sở đã xem thường sự kinh khủng của Đại tu hành giả. Cho dù đối phương đã chết thì hắn cũng không dễ đến gần. Up áp do bộ xương phát ra đã đánh Diệp Sở bay thẳng ra ngoài, chấn cho huyết khí hắn phải quay cuồng.
“Chết tiệt!” Diệp Sở từ mặt đất bò dậy, thấp giọng mắng một câu. Hắn nhìn bộ xưng trừng trừng, tay cầm một hòn đá hung hăng ném đến phía trước.
“Tiền bối thứ lỗi, mặc dù không muốn hủy bộ xương già của ngài nhưng ông trời già lại ngưng tụ ra chân nguyên trên người ngài. Ta không lấy thì sẽ bị thiên lôi đánh chết đó!” Diệp Sở chắp tay xin lỗi luôn mồm nhưng tảng đá hắn cầm đã ném tới không chút lưu tình.
Khô lâu kháng cự Diệp Sở vì hắn có ý cảnh, nên nó mới phản kích theo bản năng. Nhưng những thứ như tảng đá là vật tự nhiên trong trời đất, dù từng tảng đang đánh tới thì nó căn bản không hề chống đỡ.
Tảng đá đập vào khô lâu, nhưng chỉ chút lực đạo ấy thì không thể làm vỡ xương cốt của Đại tu hành giả được. Nhưng cuối cùng, dưới tác động không ngừng của từng tảng đá ném tới thì tinh thể ở mi tâm khô lâu đã bắt đầu lay động không yên, rốt cuộc cũng rơi xuống lăn dọc theo bộ xương rồi nằm dưới chân Diệp Sở.
Diệp Sở lấy một tảng đá tạc thành một chiếc hộp. Sau khi đặt Nguyên linh chân nguyên vào bên trong rồi mới quay đầu nhìn khô lâu.
“Đa tạ tiền bối ban tặng! Tiền bối thật là một người hào phóng, đưa cho ta chí bảo cỡ này mà mặt không đổi sắc, có thể thấy tâm ý của tiền bối chính là tăng cho ta rồi! Mặc dù tiền bối vẫn lặng yên không nói một lời, nhưng ta vẫn mơ hồ cảm giác được tấm lòng thành của người đối với ta, hy vọng ta dùng Nguyên linh chân nguyên để bản thân thêm lớn mạnh! Vãn bối tất nhiên sẽ không phụ nguyện vọng của tiền bối! Tấm lòng hy sinh bao la quảng đại lại thực hiện một cách lặng lẽ như thế, vãn bối rất kính nể!” Diệp Sở chắp tay với bộ xương, bộ dạng vô cùng cung kính.
Diệp Sở bất chấp xấu hổ khen tặng khô lâu một phen, lôi hộp đá ra thì đa tạ tiền bối đã tặng một câu, nhìn viên tinh thể thì lại một câu tiền bối phong phạm cao nhân!
...
Có được Nguyên linh chân nguyên, vì lo Đàm Diệu Đồng chờ lâu lại lo lắng nên lúc này Diệp Sở mới ra khỏi huyệt động, lặn xuống nước để lên trên.
Cầm hộp đá trong tay, Diệp Sở nhìn khô lâu lần nữa lại phun ra mấy câu mà cảm thấy mình quá may mắn. Hắn thầm nghĩ cũng may mấy người kia không cản nổi sát khí, bằng không vật này đã không đến phiên mình. Có điều ngẫm lại, đây cũng là chuyện do trời cao sắp đặt.
Có thể lọt vào bên trong thì chẳng qua là Tiên thiên cảnh ngũ trọng, mà cũng là những kẻ tuyệt đối không thể ngăn cản sát khí. Chỉ còn Diệp Sở có thể chất đặc thù, không sợ sát khí mạnh như vậy nên mới có thể lấy được vật này.
“Rào...”
Diệp Sở từ mặt nước lao lên khiến Đàm Diệu Đồng sợ hết hồn, khuôn mặt nhỏ ửng hồng lên. Nàng bèn xoay đầu sang một bên, không dám nhìn thân thể đang lồ lộ dưới lớp y phục ướt sũng của Diệp Sở.
Lau vệt nước chạy dài trên mặt, Diệp Sở nhìn từ phía sau cũng thấy được cổ Đàm Diệu Đồng cũng đang đỏ rần bèn cười ha hả, thầm nghĩ Đàm Diệu Đồng đúng là một cô bé ngoan. Hắn tự nhủ, nếu đổi lại là Tình Văn Đình thì nhất định nàng sẽ rất khinh bỉ chỉ vào ngực mình, lại còn mỉa mai: “Che lại mấy que tăm của ngươi đi. Để bản Thánh nữ nhìn thấy, thuần túy là chịu đả kích!”
Diệp Sở mặc quần áo tử tế, đút hộp đá vào ngực xong mới bước đến bên cạnh Đàm Diệu Đồng rồi nói: “Đi!”
“Ừ... Hử!?” Đàm Diệu Đồng thấy Diệp Sở chụp tay vào người mình, vội né tránh như một phản xạ có điều kiện, sắc mặt đã đỏ càng thêm đỏ.
“Nơi đây sương mù quá dày, ta sợ nàng vấp phải mấy tảng đá mà ngã thôi!” Diệp Sở nhìn Đàm Diệu Đồng bằng ánh mắt ngây thơ: “Thật sự không cần ta dắt sao?”
“Không cần!” Đàm Diệu Đồng khẽ cắn môi, thầm nhủ ngươi định lấy cớ thì nên tìm một cái nào khá hơn chút nữa có được không?!
“Sơn động này có quỷ đó! Nàng không sợ sao?” Diệp Sở chợt rùng mình, nhìn Đàm Diệu Đồng mà hỏi.
“Đây là lần đầu tiên ngươi đến nơi này hả? Từ khi nào lại nghe nơi đây có chuyện ma quỷ thế?” Đàm Diệu Đồng cố nhịn cười, nhìn bộ dáng giả vờ kinh hoàng đến buồn nôn của Diệp Sở.
“A!” Diệp Sở cười cười: “Là sao? Có thể ta nhớ sai rồi! Chúng ta đi!”
Diệp Sở tự nhủ hôm nay kiếm hai cái cớ đều quá vụng về, căn bản không phát huy được tài nghệ của mình mà. Hắn cảm thấy nguyên nhân nhất định là do gần đây mình đã trở nên quá thuần khiết, ngay cả chuyện lừa nữ nhân đẳng cấp thấp như thế mà vẫn không thành công!
Thấy Diệp Sở không còn muốn nắm tay mình, Đàm Diệu Đồng bèn thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nàng không khỏi nghĩ đến tại sao mình lại tin vào vẻ nghiêm trang giả mạo mà chẳng qua Diệp Sở bày ra để tính kế nắm tay mình chứ? Nghĩ đến lúc ấy, rõ ràng là hắn có mục đích mà!
“Ngươi có phát hiện được gì dưới đầm nước không?” Đàm Diệu Đồng hỏi Diệp Sở. Tuy tròng mắt nàng trợn lên nhìn hắn nhưng lại trong veo sáng ngời.
“Tìm được một thứ tốt, có điều nàng đừng nói với Tình Văn Đình và Diệp Tĩnh Vân nha!” Diệp Sở căn dặn Đàm Diệu Đồng, tự nhủ rằng nếu hai bà cô kia biết thì nhất định sẽ rống lên mình mang vận cứt chó mất!
“Hi hi...” Đàm Diệu Đồng bật cười, thầm nghĩ Văn Đình mà lại như thế ư? Nàng liền nói: “Ta không thích gạt người!”
“Nàng không cần phải gạt người!” Diệp Sở cười nói: “Chúng ta là người chân thật thì làm sao lại đi gạt gẫm! Có điều, không nói cho các cô ấy biết mà thôi! Đây là bí mật nhỏ thuộc về riêng chúng ta!”
Đàm Diệu Đồng lại bị câu nói cuối cùng mang ý mờ ám của Diệp Sở chọc cho đỏ mặt, nàng bèn quay đầu như không hề nghe thấy mấu câu dê xồm của Diệp Sở.
“Ta lấy được một viên Nguyên linh chân nguyên trong đầm!” Diệp Sở thì thầm với Đàm Diệu Đồng.
Ban đầu, Đàm Diệu Đồng còn chưa kịp phản ứng, Nguyên linh chân nguyên cái gì... Nhưng lập tức bèn thốt lên: ‘A...’ một tiếng. Sau khi định thần, nàng đột nhiên nhìn Diệp Sở chăm chăm, chỉ vào hắn mà hỏi: “Ngươi... ngươi... ngươi vừa nói gì?”
“Không sai! Chỉ là Nguyên linh chân nguyên mà thôi!” Diệp Sở cười cười.
Đàm Diệu Đồng chợt cảm thấy hiện giờ nụ cười của Diệp Sở rất vô sỉ, đặc biệt khi phối hợp với hai chữ ‘mà thôi’, nghe xong cảm giác ấy càng thêm mãnh liệt.