• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh hai, giờ chúng ta phải làm gì đây."



"Anh không biết, sao em lại hỏi anh."



Hai cậu nhóc này đang làm gì mà cứ chui vào một góc bàn tán thứ gì đó. Suốt từ sáng đến giờ, hai anh em đã phải bàn đủ cách chỉ để...mừng sinh nhật cho mẹ của hai đứa. Ba mẹ đã đi làm từ sớm. Dù bận công việc nhưng Tử Đằng và Lãnh Hàn luôn dành nhiều thời gian cho hai vị tiểu thiếu gia.



Mà khoảng hai tuần nữa chính là sinh nhật của mẹ hai nhóc, hai cậu lại rất thương mẹ mình nên muốn tạo bất ngờ cho cô. Nhưng hai đứa vẫn chưa biết phải làm gì. Suy nghĩ một hồi không ra cách, chính xác được cách này thì đứa kia kêu không được.



Một ngày nọ, trong lúc Tử Đằng đi ra ngoài đi chơi cùng Nhất Lan và Lam Bạch, hai cậu bé đáng yêu bước tới trước cửa thư phòng của Lãnh Hàn. Giờ hai cậu chỉ có thể kéo nhau tới phòng của anh để xin ý kiến.



"Ba, chúng con có việc muốn nói với ba."



Lãnh Kiêu với vẻ đáng yêu đứng trước bàn làm việc của Lãnh Hàn nói. Anh nhìn xuống hai cậu quý tử, không lẽ hai đứa đang định bày trò gì đây. Anh nhướng mày nhìn hai cậu nhóc hỏi.



"Lãnh Kiêu, Tử Thiên, hai đứa muốn nói chuyện gì."



Tử Thiên cũng không vòng vo gì, tính cậu thẳng thắn nên nói luôn.



"Chúng con muốn tổ chức sinh nhật cho mẹ, ba cho chúng con xin ý kiến."



Lãnh Hàn nghe xong ngơ ngác ngay tại chỗ. Hai đứa vừa nói muốn tổ chức sinh nhật cho cô, không ngờ hai đứa lại càng nghĩ đến mẹ nó nhiều hơn là anh. Anh không nhanh không chậm đáp lại.



"Vậy hai con muốn làm gì."



Lãnh Kiêu liền bước tới ngay cạnh chân của Lãnh Hàn, ra ám hiệu để ba của tụi nhỏ cúi xuống. Anh cũng không nghĩ nhiều mà nghe. Một lát sau, anh suy ngẫm một hồi. Nói chung cách này cũng được.



"Được rồi, nghe theo hai đứa. Nhưng đừng mẹ con nghi ngờ đấy."



Khỏi phải nói, với khả năng quan sát của Tử Đằng, việc tìm ra điểm đáng nghi là quá dễ dàng cho cô rồi. Nếu để cô biết thì mất hết bất ngờ. Hai đứa trẻ gật đầu lia lịa rồi trở về phòng mình như không có chuyện gì xảy ra.



Hai tiểu thiếu gia này, càng ngày càng thương mẹ nó, có lẽ anh bị ném sang một bên rồi. Chắc phải đòi lại công bằng cho anh mới được.



Hai tuần sau, Tử Đằng mới ngủ dậy ở trên giường đã không thấy Lãnh Hàn đâu. Hôm nay tuy vẫn là ngày thường nhưng anh dặn cô ở nhà một hôm, coi như là nghỉ phép. Cô không hiểu anh dạo này cứ làm chuyện gì mờ ám, còn hai đứa con của cô cũng mờ ám không kém. Giờ đã là buổi chiều, ở trong nhà cũng chán nên cô không biết phải làm thế nào.



Vừa hay, Vĩ Tường, Nguyệt Nhi, đã tới tìm cô để đi chơi. Coi như đỡ một ngày uổng phí của cô.



Năm cô gái đang ngồi uống cà phê trong một tiệm gần đó, họ ngồi nói chuyện phiến về cuộc sống của nhau.



"Chị hai, Lãnh Kiêu và Tử Thiên dạo này vẫn khỏe chứ." - Vĩ Tường quay ra hỏi Tử Đằng.



Dạo gần đây, Vĩ Tường phải bận bịu ở Gwatan nên thời gian thăm chị họ cũng ít đi. Chấn Nghiêm cũng vì tình hình sức khỏe của cô nên ít khi cho cô tới công ty làm việc, chủ yếu là để cô làm việc ở nhà.



"Hai đứa vẫn khỏe, mà dạo này Kim Uy vẫn khỏe không. Chị nghe nói, cậu nhóc bám em ghê lắm phải không." - Tử Đằng quay ra chọc cô.



Kim Uy chính là con trai của Chấn Nghiêm và Vĩ Tường. Cậu nhóc đó thì lạnh lùng không thôi, gương mặt thì không bao giờ thay đổi cảm xúc nhưng bám Vĩ Tường rất là giỏi. Nhiều lúc Chấn Nghiêm cũng phải đau đầu vì cậu nhóc bám mẹ này. Vĩ Tường cười tủm tỉm nói. Còn Kim Quân vẫn cưng chiều cậu vô đối.



"Vẫn ổn chị, sáng nay Kim Uy được Justin và Roky trông nom rồi. Cậu nhóc rất ngoan, chỉ là hơi ương bướng với Chấn Nghiêm thôi."



Ngồi hàn thuyên thêm được một lúc, Nguyệt Nhi mới nhớ ra chuyện chính mà mình cần làm.



"Chị hai, anh hai mới nhắn cho em, là muốn đưa chị đến một nơi. Còn có Lãnh Kiêu và Tử Thiên đang ở cùng với anh hai, anh ấy muốn chị qua đó một chuyến."



Tử Đằng có chút ngạc nhiên nhìn Nguyệt Nhi, rốt cuộc là ba cha con đang muốn làm gì mà úp úp mở mở vậy. Cô ngồi ngẫm nghĩ được một lúc rồi cũng quyết định tới đó theo lời anh. Cô lại không hề biết rằng, đã có rất nhiều người đang chuẩn bị những điều bất ngờ cho cô vào ngày hôm nay.



Ba cô gái đang trên đường tới địa chỉ mà anh nhắn. Beatrix thì tới đón cô đúng giờ hẹn. Một lúc sau, Tử Đằng liền nhận ra con đường này, con đường duy nhất dẫn đến ngôi nhà chung của năm người Giang Viên. Chưa kịp hết bất ngờ này đến bất ngờ khác thì ba cô gái đã tới đúng ngôi nhà chung. Tử Đằng cảm thấy lạ lẫm, tuy nơi này quen thuộc nhưng lại có gì đó ẩn chứa sự bí mật.



Đột nhiên, Vĩ Tường và Nguyệt Nhi kéo cô đến trước cửa lớn. Gõ cửa mấy hồi, cánh cửa được mở ra. Người mở cửa chính là Lam Bạch.



"Tử Đằng, mọi người tới rồi. Mau vào đi." - Lam Bạch hí hửng gọi mọi người vào.



Rốt cuộc là thế nào, mọi người hôm nay thật lạ, chẳng lẽ lại có chuyện gì. Tử Đằng không nghĩ gì thêm, liền bước vào trong. Ngay giây sau đó, cô nghe thấy tiếng pháo giấy làm cô giật hết mình. Tiếp theo là tiếng mọi người cùng đồng thanh.



"Một, hai, ba. Tử Đằng, chúc mừng sinh nhật."



Tử Đằng ngạc nhiên nhìn mọi người. Nghe mọi người nói cô mới sực nhớ ra hôm nay là sinh nhật của bản thân, vậy mà cô quên béng đi mất. Nhìn sang chồng và hai đứa con, giờ cô mới hiểu ra tình hình. Thì ra toàn bộ những sự việc gần đây là do ba cha con làm. Họ đã bí mật lên kế hoạch tổ chức sinh nhật cho cô. Còn kêu thêm rất nhiều người. Lam Bạch, Giang Nguyên, Nhất Lan,Thượng Thành,Liên Tiêu, Nguyệt Nhi, Hiếu Sâm, Vĩ Tường, Chấn Nghiêm, Tần Trạch, Vũ Khải, Thạch Khâm, Anna, Ninh Nhiên, Lam Quang, Eudora, còn có cha mẹ Lam, Kim Quân và ba mẹ anh, mọi người đều có mặt ở đây. Kể cả bộ tứ hộ vệ của Chấn Nghiêm, Justin, Jessica, Roky, Beatrix, thủ hạ thân cận của Tần Trạch và Thượng Thành, Á Luân, Thiết Sơn, Nhật Minh, Lưu Dương. Mọi người ai cũng có mặt đông đủ.



Tử Thiên và Lãnh Kiêu bước tới trước mặt cô, mỗi đứa cầm một bông hoa hồng tặng cho cô.



"Mẹ, chúng con chúc mừng sinh nhật mẹ."



Tử Đằng nhìn xuống cặp song sinh, tay vui vẻ nhận lấy bông hoa hồng. Lãnh Hàn cũng nhanh chóng bước tới, cầm lấy bó hoa hồng lớn tặng cô.



"Bà xã, chúc mừng sinh nhật em."



Tử Đằng lại quay ngước lên nhìn anh, cảm động nhìn mọi người. Không ngờ chỉ vì muốn cô bất ngờ, họ lại cất công đến vậy. Cô lại cảm thấy, bản thân có lẽ là người hạnh phúc nhất hiện tại. Cô lại quay ra nói.



"Mọi người, hôm nay thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều. Nhất là Lãnh Hàn, Tiểu Thiên, Tiểu Kiêu, ba người mãi là niềm hạnh phúc đối với mẹ."



Mọi người ai cũng vỗ tay mừng cho gia đình Lãnh Hàn. Sau đó, mọi người đều ra ngoài sân để tổ chức tiệc tùng. Ai cũng vui vẻ nói chuyện qua lại với nhau. Lãnh Kiêu và Tử Thiên cũng ra chơi với cậu em họ Kim Uy.



Riêng với vợ chồng Lãnh Hàn và Tử Đằng, họ càng hạnh phúc hơn. Mọi người đều sống vui vẻ, hạnh phúc, không phiền muộn. Nhìn cô vui vẻ nhận được bất ngờ này, Lãnh Hàn liền nói nhỏ với cô.



"Bà xã, anh đã tặng em quà rồi. Có lẽ em nên tặng anh một món quà khác."



Tử Đằng ngạc nhiên nhìn anh, quà gì nữa, không phải hôm nay là sinh nhật cho cô sao. Cô quay ra hỏi anh.



"Quà gì, sao em không biết."



Lãnh Hàn nở một nụ cười ranh mãnh, mỗi lần anh cười như vậy thì thế nào cũng có chuyện không hay xảy ra.



"Sinh cho anh một cô công chúa, được không."



Và nhờ câu nói đó, Tử Đằng đã quay ra đánh anh mấy cái. Cái gì sinh cho anh một cô công chúa, đúng là anh không còn gì có thể nói được sao. Lãnh Hàn đã suy nghĩ rất nhiều, nếu như có một đứa em gái, không chừng hai tiểu thiếu gia sẽ giảm việc bám vào cô, như vậy hai người lại có nhiều thời gian với nhau. Nhưng đâu dễ như vậy, Tử Thiên và Lãnh Kiêu năm lần bảy lượt phá hai người. Không cho hai người lấy một chút cơ hội. Tranh thủ hôm nay hai đứa không để ý, vậy thì anh sẽ đòi lại công bằng cho bản thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang