"Tử Đằng, dạo này công việc của cậu sao rồi, vẫn ổn chứ."
"Vẫn thuận lợi… Nhưng hôm nay cậu gọi mình ra đây không phải là chuyện bình thường đấy chứ."
Vẫn là cô bạn này tinh ý, Lam Bạch biết Tử Đằng đang sốt ruột chuyện gì. Từ sau khi Cô Cố Điền trốn thoát, cô giờ vẫn còn ở Giang Viên để tránh bị tên khốn đó nhằm ngó. Nhưng nhờ vậy mà căn hộ của cô đã bắt đầu bám bụi. Không còn cách nào khác, Lam Bạch đành cử một đội chuyên dọn dẹp tới nhà cô giải quyết. Lam Bạch không nhanh không chậm liền nói ngay ra luôn.
"Thượng Thành mới báo rằng đã tìm thấy Cố Điền, nhưng tên này chạy rất nhanh, hắn không ngừng chuyển chỗ nên không bắt được vị trí cụ thể. Gần đây nhất chính là sáng nay, hắn tới khu dành cho bọn du côn, tình hình cụ thể thì vẫn chưa rõ."
Tử Đằng im lặng suy nghĩ, chỉ cần một chút thông tin cô cũng sẽ suy luận ra cho cùng. Thấy cô im lặng như vậy Lam Bạch cũng không dám phá cô, nếu không chắc chắn bạn mình sẽ nổi điên.
"Mình nghĩ hắn đang định giao dịch gì đó với bọn du côn. Bây giờ Cố thị đã phá sản, một mình tới khu đó chắc chắn là tìm thêm trợ thủ. Còn có người bảo lãnh lần trước, tên đó có vẻ như là người chỉ đạo phía sau, và hắn cũng có thù với mình.
Tử Đằng liền nói ra một mạch, vì từng đọc truyện trinh thám từ nhỏ nên khả năng suy luận của cô rất tốt, không sai một mili nào. Vì nhờ khả năng vượt trội này mà không ít cô nắm thóp một vài cơ quan tình báo trong hắc đạo giúp Thượng Thành và được thành viên trong Hắc Sư xem trọng. Trong nhóm bạn, Thượng Thành và Tử Đằng là hai thành viên có khả năng quan sát, suy luận nắm thóp tốt nhất. Không có gì đáng ngại mà Hắc Sư là bang đứng nhất
nhì Hải Thành. Nghe cô nói vậy, Lam Bạch cũng có chút lo lắng.
"Vậy cậu định làm gì tiếp."
Nghĩ lại thì cũng đã mấy tuần, tình hình cũng đã nới lỏng nên vào những lúc này Cố Điền chắc chắn sẽ có hành động. Thật là, muốn sống kiểu bình thường mà không dễ sống tí nào cả.
"Chuyện này cứ để Thượng Thành giải quyết, dù gì mình cũng chẳng có quyền hạn gì ở đây. Tốt hơn hết là nên bắt được hắn trước khi hắn thực sự hành động"
Lam Bạch như hiểu được ý của cô. Gần như trong nhóm như có thần giao cách cảm, không cần phải nói, mỗi người một việc. Chỉ cần một trong số họ có chuyện, những người còn lại phải biết làm gì mà.
"Mà hai người kia đâu, họ lại bận gì rồi à."
Lam Bạch thở dài, cuối tuần là thời gian nghỉ ngơi, xả street nhưng mà…
Thượng Thành đi nước ngoài,…nghe nói là bàn chuyện buôn bán vũ khí. Giang Nguyên mình gọi cho cậu ta, nghe nói đang bận chuyện riêng. Nhưng mà hiếm khi thấy cậu ta bận bịu."
Tử Đằng chỉ lắc đầu mà nói
"Đâu chắc được gì, giờ cậu ấy phải lo điều hành cả Giang thị như vậy, dù gì cậu ấy cũng là con ruột duy nhất của
Giang phu nhân, đâu phải lúc nào cậu ấy cũng rảnh như cậu được."
Tuy là bạn bè của nhau, mỗi người một hoàn cảnh nhưng công việc nội bộ của họ không được xen vào quá nhiều, chỉ có thể giúp ở một mức độ nhất định. Tuy là Giang Nguyên mang danh là nhị thiếu gia Giang gia nhưng anh mới là con cháu đức tôn của nhà họ Giang. Những chuyện xảy ra trước đó, tốt hơn hết được nhắc trước mặt anh.
"À, quên,...Dạo này thấy mọi người cũng rất bận rộn mà không có thời gian đi uống vài ly, nghe nói tuần sau Thượng Thành về, đi uống không."
Tử Đằng suy nghĩ một hồi, kể từ hôm đó tới giờ mọi người chưa tụ tập lại.
"Cũng được thôi, đề tuần sau mình sắp xếp lịch trình"
Lam Bạch nghe bạn mình nói xong liền hiểu ý, chưa tới một tháng nữa là năm mới nên cũng tranh thủ uống cùng mừng năm mới nữa chứ.
Tập yoga xong, Lam Bạch phải về Lam Thị gấp nên chỉ còn có mỗi Tử Đằng. Buồn chán không muốn về sớm, cô tới hồ bơi lầu trên giải khuây. Trên này chỉ có những người thuộc hội viên vip mới được lên. Nhóm bạn của cô cũng là một trong số đó. Nhưng mà ai biết được rằng, có một người nào đó cũng đã tới đây trước