"Thư kí Kim, cô sao rồi…"
Nghe được giọng nói của anh, Tử Đằng có chút bỡ ngỡ, nhìn qua chỗ tiếng nói trong lòng có chút bán tính bán
nghi.
"Phong tổng, là anh đấy sao…"
Không đúng, nhìn cô rất lạ. Lãnh Hàn thử quơ quơ tay trước mặt cô nhưng cô lại không có phản ứng gì. Lam Bạch
liền cất tiếng.
"Tử Đằng, là mình này, cậu có nhận ra mình không…"
Tử Đằng lại nghe thấy tiếng nói của Lam Bạch lại hướng về phía đó.
"Lam Bạch, cậu đang ở đâu vậy…"
Mọi người đều bất ngờ nhìn cô. Sao có cảm giác cô đang không thấy gì, chỉ đang cố gắng mà làm theo bản năng. Người vào cùng Lam Bạch và Giang Nguyên thấy được điều kì lạ từ cô, liền bước lại gần lên tiếng.
"Tử Đằng, cậu có thấy gì trước mắt không…"
"Không..."
Tử Đằng lắc đầu khẳng định, cô không hiểu bản thân đang bị gì nữa. Đột nhiên sau bao nhiêu chuyện giờ lại không thấy gì. Mà khoan đã, giọng nói vừa rồi không phải là từ bạn cô, cũng không phải của Lãnh Hàn. Người có thể nói chuyện thân mật thế này chỉ có bạn cô. Vậy không lẽ nào…
"Dạ Nhất Lan,…"
Cô gái mặc áo blouse đi cùng hai người khi nãy là Nhất Lan, cũng là người trong nhóm và là thành viên cuối cùng, người chịu trách nhiệm chữa bệnh cho cả nhóm. Nhưng vì nghiên cứu của bản thân mà đã phải sang nước ngoài du học, và hôm nay cuối cùng cũng đã về.
"Nhất Lan, …sao cậu lại ở đây…Chẳng phải cậu đang đi du học hay sao."
Nhất Lan mỉm cười, sau bao năm giờ lại gặp cô bạn thân trong tình trạng thế này không biết nói gì đây. Vừa xuống sân bay mà nghe cô bị người ta hại, chưa kịp cất hành lí thì đã liền tới đây.
"Mình nghe tin cậu bị thương nên mới bay về…không nhớ mình à…"
Nhất Lan lại gần xem tình trạng của Tử Đằng, vừa nói ra lời giễu cợt. Gì chứ, bao nhiêu năm gặp lại thành ra thích
đi chọc người khác. Nhất Lan đang xem bệnh lí của Tử Đằng trên tay, quan sát một hồi, rồi lại dùng đèn pin soi vào mắt cô, không hề có phản ứng gì. Lát sau, Nhất Lan nghiêm túc nói với mọi người.
"Tử Đằng, cậu bị gậy đánh dẫn đến có cục máu đông gần mắt nên cậu sẽ tạm thời bị mù ngắn hạn. Chỉ cần tiêm cho cậu một vài liều thuốc định kì thì cậu sẽ khỏi."
"Vậy tình trạng của mình nhanh nhất là khi nào."
Tử Đằng cảm thấy hơi bất ổn. Với tình trạng này thì không thể làm được gì nếu không có ai giúp. Cô thì lại ở một
mình. Nhất Lan cho tay vào túi áo blouse quan sát Tử Đằng.
"Tùy người, nhưng với tình trạng của cậu thì phải mất từ 10 ngày đến hai tuần là nhanh nhất."
Nhất Lan đã biết được chuyện của Tử Đằng ở trong nước. Giờ còn có thể ngồi bình thường ở đây đúng là một kì tích.
"Lam Bạch, cậu có ở đó không…"
"Có đây, gọi mình có chuyện gì…"
Lam Bạch đang mải suy nghĩ vài chuyện. Từ lúc vào đây, cô đã thấy Lãnh Hàn vẫn ngồi kiên nhẫn với cô bạn. Nếu như anh lại xuất hiện sớm hơn thì bạn cô đã không bị như thế này. Cũng không trách được, vì lúc đó cô không hề biết chuyện này sẽ xảy ra.
Nghe tin từ Thượng Thành mà Lam Bạch đã không ngại họp giữa chừng để tới thăm. Vài phút trước, Giang Nguyên đã gọi Lãnh Hàn ra ngoài nói chuyện, hai người muốn chắc rằng Phong Lãnh Hàn có thể thay họ bảo vệ cho Tử Đằng để cô không bước vào vết xe đổ lần nữa.
"Nhóm du côn cùng hắn ta hiện đang ở đâu…"
"Bọn chúng đang ở chỗ của Thượng Thành,…cậu muốn giải quyết thế nào…." - Không nhanh không chậm, cô liền đáp lại
Tử Đằng suy nghĩ một lúc. Trong chuyện này chắc chắn có kẻ đứng sau giật dây. Cố Điền là một tên ngu ngốc nhưng hắn sẽ không ngại nói ra kẻ đầu sỏ trừ phi hắn ta chết. Lần này hắn có chạy đằng trời.
"Chuyện này chắc chắn có kẻ đứng sau…Nói Thượng Thành tra khảo bọn chúng, xem có tin tức gì không đã…"
"Ừ để mình nói cậu ta làm… - Lam Bạch khẽ gật đầu.
"Khoan đã…để mình làm cho…"
Nhất Lan liền ngắt lời, không lẽ cô lại nghĩ ra được thứ gì đó hay ho. Lam Bạch phì cười nói.
"Nhất Lan, tiểu quỷ nhà cậu lại nghĩ ra trò hay gì rồi à…"
Nhất Lan nhếch mép lên cười, mỗi lần có biểu cảm thế này thế nào cũng sẽ rất mờ ám. Lam Bạch cũng phải rùng mình mà lùi ra sau.
"Mình muốn thử thí nghiệm mới...nhưng phải sau khi Tử đằng khôi phục thị lực cái đã…"
"Vậy mình xin khiếu…cái mình cần là thông tin chứ không phải là mấy cái thí nghiệm của cậu…"
Những chuyện như thế này đừng kêu cô vào, cho cô đi trước đi. Không phải cô sợ gì nhưng mà giờ càng kéo thời gian, kẻ chủ mưu sẽ còn nhiều trò khác. Mà bây giờ kẻ đó đang nhắm thẳng vào Tử Đằng. Kẻ này phải đủ gian xảo để dụ Cố Điền vào bẫy và dùng hắn ta như bù nhìn.
Ở ngoài hành lang bệnh viện.
Lãnh Hàn bị Giang Nguyên gọi ra ngoài nói chuyện, anh không muốn việc bạn mình lại bị lừa gạt tình cảm một lần
nữa. Không phải là anh không chắc chắn, nhưng khi thấy Phong Lãnh Hàn ngồi đây, anh cũng đã phải ngỡ ngàng. Một người cao cao tại thượng không bao giờ gần nữ giới lại có thể ngồi trong đó trong một thời gian dài, chỉ để đợi Tử Đằng tỉnh lại.Giang Nguyên nghi ngờ nhìn thẳng Lãnh Hàn mà hỏi
"Phong tổng, anh làm vậy là có ý gì với Tử Đằng…"
"Đơn giản vì tôi thích cô ấy…"
Lãnh Hàn không cần suy nghĩ gì nhiều, đây là điều mà anh vẫn luôn giấu trong nội tâm bao nhiêu lâu nay, anh cũng không cần giấu gì mà nói thẳng ra.Một câu trả lời ngắn gọn nhưng lại đầy đủ ý nghĩa của nó. Tính ra Lãnh Hàn có thẳng thắn quá không vậy, chuyện như thế mà cũng có thể nói ra được. Một con người cao ngạo như Lãnh Hàn mà cũng có ngày nói ra được loại chuyện này.
Hai người cau mày nhìn nhau. Giang Nguyên quan sát Phong Lãnh Hàn, dù không tin nhưng dù gì cũng là sự thật. Chuyện này không phải chuyện của anh, mà chính Tử Đằng sẽ là người quyết định như thế Nếu anh đã nói vậy, Giang Nguyên cũng không còn gì phải nói thêm. Anh chỉ nhắc nhở Lãnh Hàn.
"Được thôi, nhưng phải xem tâm trạng của bạn tôi thế nào đã. Nhưng tôi nhắc nhở anh, tuần sau anh trai tôi về. Anh ấy sẽ là người cạnh tranh với anh trong chuyện này. Anh tôi không phải là người dễ hạ đâu."
Anh vừa định quay lại phòng bệnh, Lãnh Hàn đã buông ra một câu.
"Cậu không cần cảnh báo tôi, vì để xem anh trai cậu có đủ bản lĩnh đấu với tôi không."
Một lời nói như nắm chắc phần thắng trong tay. Coi như là anh đồng ý phần cạnh tranh này. Tử Đằng chỉ có thể là của Lãnh Hàn anh, không một ai khác có thể đưa cô ấy đi. Một khi anh đã quyết định, cho dù là gì đi nữa khó có thể mà thay đổi được quyết định của anh.
Ba cô gái còn đang nói chuyện thì thấy Giang Nguyên quay lại.
"Giang Nguyên, cậu ra ngoài với Phong tổng làm gì vậy."
Lúc nãy không thấy hai người đàn ông đâu thì Nhất Lan cảm thấy có gì đó không đúng. Cô lại nghe được bạn mình gọi người kia là Phong tổng thì đoán được rằng Phong Lãnh Hàn là ai.
"Không có gì, vài chuyện thôi…Tử Đằng sao rồi…"
"Mù ngắn hạn…cần có thời gian hồi phục…"
Lam Bạch nhanh chóng trả lời. Không ngờ tình trạng còn tệ hơn thế nữa, nếu anh mà ở đó thế nào cũng tẩn cho bọn du côn một trận bán sống bán chết. Nhưng chuyện đã lỡ không thể trách được gì. Tử Đằng lại lên tiếng hỏi Nhất Lan.
"Nhất Lan, tình trạng của mình có thể xuất viện không…"
Cô không thích ngồi lì trong cái bệnh viện này đâu, nhưng giờ bản thân bị giới hạn trong một thời gian thì đó là điều không thích đối với Tử Đằng.
"Có thể nhưng cậu sẽ làm gì với cái tình trạng không thấy đường này."
Nhất Lan nhanh chóng phản đối, nếu để cô ở một mình không phải càng nguy hiểm hơn sao. Tử Đằng lúc nào cũng liều mạng, không biết lây gen di truyền từ ai nữa. Mọi người ai cũng bận bịu cả ngày không thể chăm sóc cho Tử Đằng. Lãnh Hàn đã nghe hết mọi chuyện, anh biết giờ mình nên làm gì.
"Vậy để cô ấy qua biệt thự của tôi, sẽ có người chăm sóc cho cô ấy."
Lãnh Hàn nói vậy là có ý gì. Lần trước cô đã nợ anh một lần dưới bể bơi rồi mà giờ còn vác của nợ như cô về nhà anh. Lam Bạch nhìn Giang Nguyên, hàm ý hỏi chuyện thử người lúc nãy thế nào. Anh chỉ ra ám hiệu “OK” vậy là đủ hiểu.
"Thôi được, chúng tôi đành nhờ Phong tổng chăm sóc thay bạn tôi vậy." – Lam Bạch nhanh chóng liền chấp nhận.
Lam Bạch đang nghĩ gì vậy, sao lại cho bạn cô qua nhà người ta ở. Nhất Lan cũng chỉ biết lắc đầu, nhưng dần dần cũng nhận ra trong ý đồ của hai người này.