Vì Đào Tiểu Đào sợ ở một mình tại tòa nhà sẽ thấy nhàm chán, nên quấn lấy Khải Tư xin cho nó chơi máy tính, nó quẹt miệng uy hiếp Khải Tư: “Gia gia, nếu người không cho con chơi máy tính, con sẽ chán muốn chết, gia gia không quan tâm đến Tiểu Đào, mẹ cũng không ở đây, hu hu, Tiểu Đào thật đáng thương, không có người ở với Tiểu Đào, ư ư……”
Dù là ai nhìn thấy tiểu thiên sứ khóc đáng thương như vậy cũng đều mềm lòng, huống chi là Khải Tư ở chung với nó mấy ngày nay không tách rời như vậy.
Khải Tư thậm chí có đôi khi đã coi Tiểu Đào như cháu ngoại thật sự của hắn.
Sau khi Đào Tiểu Đào làm nũng với hắn vài lần, không chỉ chiếm được một bộ máy tính hiện đại nhất, còn được đặc cách cho phép đến thư phòng đọc sách.
Khải Tư dặn dò tay sai đi mua cho nó máy tính tốt nhất, căn bản không nghĩ sẽ có ảnh hưởng gì với nó, một đứa bé chỉ biết chơi trò chơi thì không thể nhận ra sự lợi hại của máy tính, nó chỉ vì nhất thời ham vui thôi.
Nhưng với Đào Tiểu Đào mà nói, đây là một cơ hội vô cùng tốt dẹp. Khải Tư mãi mãi sẽ không biết được, từ nhỏ Đào Tiểu Đào đã có tài năng thiên phú với máy tính, lại bị ảnh hưởng bởi Tô Tiểu Vũ, sớm đã là một cao thủ máy tính. Nó nhân cơ hội này mà chuẩn bị đồ trang bị giải trừ mật mã, bởi vì, nó biết mình sẽ cần dùng đến.
Sau khi làm xong tất cả, Đào Tiểu Đào nhìn kiệt tác của mình, bỗng, nở nụ cười giảo hoạt.
Giờ đã phá xong mật mã, còn có cơ hội đi tìm bí mật trên bức họa kia, thấy lão quỷ rất lo lắng cho bức họa này, sau khi nó về phòng lão lại làm những chuyện kia, nó biết bức họa này không đơn giản. Nhưng, những thứ kia, cũng phải chờ mẹ làm xong công việc trở về, lấy được thứ mẹ muốn, hai người mới có thể chạy trốn được.
Sau khi giải quyết xong chuyện máy tính, mỗi ngày Đào Tiểu Đào không chơi game thì đến thư phòng đọc sách.
Quản gia và những người khách ở bên ngoài trông chừng, mà thứ bọn họ thấy, cũng chỉ là Tiểu Đào cầm một quyển sách đưa lưng về phía bọn họ. Nó nghiêm túc đọc, thỉnh thoảng lại say mê hòa vào nội dung truyện đến nỗi cười to hay khóc òa.
Mà trên thực tế, chẳng qua là Đào Tiểu Đào nghiên cứu bức tranh sau quyển sách mà thôi.
Người phụ nữ hiền như đức mẹ, quần áo mộc mạc, khóe miệng hơi cong lên, trong mắt là ý cười, chỉ giống một bức họa tả chân dung mà thôi, thật sự không tìm thấy sơ hở gì, chỉ có bông hoa tường vi đỏ rực kia có điểm chói mắt, khiến người ta không thể bỏ qua.
Đào Tiểu Đào đắn đo suy nghĩ, vẫn không thể tìm ra manh mối gì.
Không nén nổi tình cảm lại nhớ đến mẹ, không biết giờ mẹ đang làm gì, không biết mẹ có khỏe không, vì nỗi nhớ mà trong lòng đau đớn, ánh mắt cũng chua xót.
Hai mắt đẫm lệ mông lung, đóa hoa trên bức họa kia càng phát ra ánh lửa yêu ma kiều diễm, làm tầm mắt của người ta không thể nào rời khỏi đó. Chờ một lát…… Mẹ.
Đột nhiên, trong đầu Đào Tiểu Đào nảy ra một ý tưởng, giống như đẩy mây thấy trăng, Đào Tiểu Đào bỗng hiểu ra.
Trong mắt hiện ý cười nham hiểm, cuối cùng nó cũng hiểu, bức họa kia kỳ lạ ở đâu.
Hắc hắc. Đang đọc sách, Đào Tiểu Đào không kiêng kỵ cầm quyển sách cười ha hả trong thư phòng.
Mà những người vệ sĩ canh gác bên ngoài không hề đổi sắc mặt, trong lòng đầy miễn cưỡng. Mấy ngày nay họ phải vây quanh đứa trẻ này, nửa bước không rời, đúng là chán đến cực điểm.
Lúc này nghe tiếng cười cũng như lúc bình thường, chỉ có đề-xi-ben là tăng thêm, nhàm chán ngáp một cái, thiếu tí nữa thì ngủ mất.