Đào Chi Yêu chạy đến trường học, từ xa đã thấy Đào Tiểu Đào lưng đeo túi sách, vẻ mặt trầm lặns đứng ở cống trường, rõ ràng thời gian tan học có nhiêu đứa bé như vậy, nhưng, trong biển người mênh mông, liếc mắt một cái đã thấy Tiểu Đào, giống như một loại khí đặc trưng truyền ra.
Đào Chi Yêu lo nó chờ lâu, nên vội gọi tên ná vừa vẫy tay, đi vào dòng người.
Đào Tiểu Đào vẫn bình tĩnh cúi đầu, khôns nói một lời.
Nhưng mà, khi nó nghe được tiếng gọi quen thuộc kia, lập tức ngẩng đầu tên, mắt trở nên rạng rỡ!
“Mẹ!” Đào Tiểu Đào cười xán lạn, vẫy tay với Đào Chi Yêu.
Đào Chi Yêu thấy nó đã nhìn thấy cô, đi chậm lại, cười với nó.
Nhưng, đi được một nửa, sắc mặt Đào Chi Yêu biến đổi, lúc nãy cách quá xa, cô chí hoảng hốt khi nhìn thấy một bóng hình nhỏ bé bên cạnh Tiểu Đào, lúc này lại gần, mới nhìn rõ, bóng hình bé nhỏ kia, dĩ nhiên là cô bé ngày đó bọn họ ăn cơm chung cùng Cung Nhã Thương, cô nhớ nó tên là Luyến Nhỉ, cực kỳ thích Tiểu Đào, là cháu sái của Cung Nhã Thương, rất được hẳn yêu chiều.
Đào Chi Yêu muốn tránh cũng không còn kịp rôi, Luyến Nhi nghi hoặc nhìn cô, lại nhìn đến Tiểu Đào, ngây ngô nói: “Anh Tiểu Đào, dì nàV là mẹ anh à?” Anh Tiểu Đào không phải nói mẹ anh ấy rất được sao? Tuy nó rất thích dì này, nhưng mà, dì này thật không tính là xinh đẹp, còn có điểm xấu nữa.
Vì vừa thấy mẹ đã kích động hô một tiếng, sau đó mới phát hiện vấn đề này thì Đào Tiểu Đào vội ngậm miệng lại, nó không biết có Luyến Nhi bên cạnh thì mẹ có muốn nhận nó khôns, nó sỢ mang lại phiên phức cho mẹ. Giống như ngày đó trước mặt chú kia.
Nhưng Đào Chi Yêu thực ra muốn trốn tránh, thấy Đào Tiểu Đào cúi đầu, ánh mắt ảm đạm xuống, trong lòng đau xót, rốt cục sẽ không tàm Tiểu Đào tốn thương nữa.
Đào Chì Yêu mỉm cười, đi đến gần, ôm ĐàcTiêu Đào vào lòng, nói với Luyến Nhi đang nghi ngờ: “Luyến Nhỉ, đã lâu không gặp. cô chính là me anh Tiểu Đào của cháu. ”
Nghe được lời của cô, vốn nghĩ mình nói sai làm mẹ tức giận, Đào Tiểu Đào lập tức ngẩng đầu lên, hoan hì nhìn cô.
Đào Chì Yêu dịu dàng vuốt tóc nó, hôn lên trán nó, nhẹ giọng nói: “Bảo bối, mẹ không bac giờ không nhận con nữa. Bảo bối của mẹ, tha thứ cho mẹ. ” Đào Chi Yêu ôm Tiểu Đào,trong lòng ấm áp, bảo bối của cô, từ khi còn nhỏ đã khiến cô thấy mình không xứng làm một người mẹ.
Đào Tiểu Đào nhào vào lòng Đào Chi Yêu, vùi đầu vào lòng cô hít lấy mùi hương quen thuộc kia, ấp úng nói: “Chỉ cần mẹ không ghét Tiểu Đào gây rắc rối cho mẹ là tốt rồi. Trons mắt Tiểu Đào mẹ là tốt nhất. ”
Đào Chi Yêu nhìn thoáng qua ánh mắt lấp lánh bên cạnh, Luyến Nhi có chút kích động, dịu dàng nói: “Luyến Nhi. Đông ý với cô, chuyện hôm nay khôns đƯỢc nói với người khác nhé, coi như là chỉ có cháu và anh Tiểu Đào, còn có cô là ước đinh, được không?” Thực ra, Đào Chi Yêu muốn nói là, đừng nói cho chú của cháu chuvền nàv. nhứnọ trẻ con rất tò mò. sẽ đăt ra vô sô' vì sao muốn cô giải đáp, cho nên, cô
dứt khoát nói thẳng là không được nói cho ai.
Luyến Nhi dùng sức gật đầu nói: “Dạ, Luyến Nhi nhất định giữ bí mật, không tin, chúng ta ngoéo tay đi. NhƯng mà, nhưng mà dì cũng phải đáp ứng cháu một chuyện.” Sắc mặt Luyến Nhi hôn lên, có chút khó xử.
“Chuyện gì?” Tự đáy lòng Đào Chi Yêu cũns thích cô bé này, nó rất đáng yêu, như một con búp bê vậy.
Luyến Nhi căng thẳng kéo kéo hai tay, cuối cùng lén lút nhìn Đào Chi Yêu một cái, thẹn thùng nói: “Dì phải đáp ứns với cháu, để cháu và anh Tiểu Đào cùng đi chơi được không?”
Đào Chì Yêu nhìn thoáng qua biểu tình hơi bất đắc dĩ và mất tự nhiên của Tiểu Đào, cười dịu dàns nói: “Luyến Nhi của chúng ta rất đáng yêu, đương nhiên có thể đi chơi với anh Tiểu Đào, chờ sau này cô có thời gian, chắc chắn sẽ để Tiểu Đào mới Luyến Nhi đến nhà của cô chơi nhé. ”
“Thật không ạ? Chúng ta ngoéo tay hứa đi.” Luyến Nhi cao hứng vỗ tay nhảy dựng lên, sau đó vội vươn ngón tay nhỏ bé đến trước mặt Đào Chi Yêu.
Đào Chi Yêu cười miễn cưỡng ngoéo tay với nó. Luyến nhi cao hứn% nói: “Ngoéo tay, một trăm năm không được thay đối”
Đào Chi Yêu không biết có phải mình đansgặp ảo giác hay không, cô không sỢ trời không sọ đất, cho đến bây giờ chưa có thể làm khó cô, nhưng giờ chỉ phát ra một tiếng thở dài.
Đúng lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp tac nhỡ từ phía bên đường bỗng đi đến đây, nhìn thấy cô, Luyến Nhi kích đông chạy đến, ôm lấỳ cổ cô, vô cùng thân thiết nói: “Mẹ."
“Bảo bối, chờ lâu chưa.” Người phụ nữ dịu dàng nói.
Luyến Nhi đầu tiên lắc đầu như trống bói(1), tiếp theo xoay người gi ới thiệu: “Mẹ, đây là anh Tiểu Đào con vẫn thường kể cho mẹ. ”
Cung NhưỢc Hạ nhìn theo ngón tay của Luyến Nhi, nhìn thấy Đào Chỉ Yêu cũns đang nhìn cô, hai người lịch sự sật đầu chảo hỏi, cùng cười nhẹ. Hai khí chất tương đương, xuất sắc trầm tĩnh, trons lòng âm thầm đánh giá đối phươns. Cuns Nhược Hạ nhìn Đào Chi Yêu, liếc mắt một cái, quả thật khí chất tiềm tàng của cô dề dàng bị vẻ ngoài xấu xí già dặn che lấp. Nhưng mà, Cung Nhược Hạ không xem nhẹ người phụ nữ này, trên người bẩm sinh man$ khí chất cao quý mà lạnh lùng.
Cô, tuyệt đôi không phải tà người đơn giản như bề ngoàì.Cung NhưỢc Hạ nhìn đến ĐàcTiểu Đào người phụ nữ có thể sinh ro và nuôi dạy một trí tuệ ưu tủ thế này, sao có thê tầm thường chú? Nhưng mà, Cung NhưỢc Hạ cũng không có hứng thú tìm hiểu về đời tư của người khác, chỉ cười nhẹ nhàng.
“Bảo bối, cha ở bên kia chờ chúng ta đấy, chúng ta đi thôi. Chào anh và dì đì.” Cung NhưỢc Hạ nói với Luyến Nhỉ.
Luyến nhi lập tức biết điều vẫy tay với họ, ngọt ngào nói: “Chào anh Tiểu Đào, đỉ.”
Đào Chi Yêu mỉm cười, “Chào Luyến Nhi.’’
Đào Chi Yêu kéo tay Đào Tiểu Đào, hai người hạnh phúc rời đi.
Đưa Tiểu Đào đến một tiệm cơm nhìn qua cũng không tệ lắm, hai mẹ con quyết định liên hoan vì một gia đình hạnh phúc.
Danh Sách Chương: