Sau khi về phòng, mặc kệ hai người họ theo phía sau, Đào Chi Yêu không nói một lờị, cầm điện thoại đi thẳng vào phòng tắm, bắt đầu mở nước tắm.
Cuối cùng Anna không thế nhịn được nữa nói: “Anh ờ lại đây trông trừng mụ đàn bà điên này đi. Tôi chịu đù rồi, tôi nay tôi không về đâu.” Sau khi Annạ lạnh lùng thốt ra, liền ra khỏi nơi này.
Cô muốn sắm vai một yêu tinh xinh đẹp, cô muốn biến thành Anna trước kia, Anna vạn người mê, cô muốn hưởng thụ sự khen tặng của bọn đàn ông, cô phải chạy khòi mụ đàn bà điên này, nếu không cô cũng bị cô ta bức đến khùng lên mất!
Người đàn ông cao to bị để lại trong phòng, nhìn Đào Chi Yêu bước vào phòng tắm, nhớ cô khi nãy, mái tóc rối bời, sắc mặt tái nhợt, quần áo đầy đất bẩn, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng dựa vào sức tưởng tượng đã biết đêm qua là một đêm không binh thường.
Hôm quạ hắn lái xe cố tình để mất dấu bọn họ, vì hắn biết Hắc Đế cũng đi đến hòn đảo kia.
Người phụ nữ Hắc Đê để tâm, nghe hắn nói như vậy, sao lại không phát hòa chứ?
Cho nên hắn đoán chừng Hắc Đế sẽ đến đảo châu báu tham gia náo nhiệt, cũng coi như giúp hai người, hắn đương nhiên không thể để cái người tên Anna có tố chất thần kinh đó đi theo được, vì thế Anna nổi điên một đêm, cuối cùng giờ cũng bình tỉnh lại, phụ nữ đúng là rắc rối.
Trên khuôn mặt luôn đông cứng bỗng nờ một nụ cười gian ác.
Không sai, cải trang thành người cao to này, là Dạ Phong theo lệnh cùa Hắc Đế, đi theo người phụ nữ của hắn ta thám thính tin tức, tiện thể thay ác ma kia chăm sóc người phụ nữ cùa hắn. Người này cũng chính là người không lâu lúc trước bị Hắc Đế mắng, bị Hắc Đê uy hiếp, Dạ Phong. . . . ,
Đang suy nghĩ làm thế nào để thuyết phục Hắc Đê mua bộ thiết bị kia, lỗ tai đặc biệt thinh cùa Dạ Phong lại nghe đươc ngoài tiếng nước trong phòng tắm còn có tiếng nói chuyện.
Loại cảnh giác trời sinh này lập tức khiến Dạ Phong đứng bật dậy từ ghế sô pha, nhẹ nhàng bước lại gần cửa phòng tắm, dán lỗ tai lên mặt trên nghe lén.
Đào Chi Yêu cởi sạch gánh nặng trên người, nằm trong làn nước ấm áp, nhất thời thoải mái thờ dài.
Đêm qua sau khi gặp mưa tuy đã dùng lừa hong khô, nhưng vẫn có cảm giác dinh dính, khiến toàn thân Đào Chi Yêu cảm thấy không thoải mái, rất khó chịu.
Đầu đau âm ì, không biết có phải là kết quà cảm lạnh đêm qua không. Đào Chi Yêu từ từ nhắm hai mắt lại, vùi sâu thân thể vào trong làn nước, sau một lúc lâu, Đào Chi Yêu mới cầm lấy điện thoại, bắt số thản nhiên nói: "Bên này tôi sẽ làm xong nhanh thôi. Mười hai giờ ngày mai, ờ quảng trường Alamo hắn ta sẽ giao đố cho tôi. Tôi sẽ lập tức đưa nó cho ông, hãy nhớ những lời ông đã nói.”
Bên kia không biết nói gì đó, sắc mặt Đào Chi Yêu càng lạnh như băng, Đào Chi Yêu lạnh lùng nói: "Đê con tôi nói chuyện với tôi, tôi muốn chắc chắn là nó vẫn an toàn."
Bên kia điện thoại, Khài Tư đầy yêu thương nhìn Đào Tiểu Đào trên ghế sô pha và món quà hắn vừa mua cho nó, là một con chihuahua xinh đẹp, vẫy tay, dịu dàng nói: “Tiểu thiên sứ, mau . tới đây, mẹ gọi này."
"Mẹ!” Đào Tiểu Đào cao hứng hô to một tiếng, liền buông chihuahua xuống, chạy đến bên này đón điện thoai vội vội vàng vàng nói: Mẹ mẹ mẹ ” Đào Tiểu Đào gọi không
ngừng, mãi cho đến khi nó cảm thấy gọi đủ rồi mới ấm ức nói: “Mẹ đi đây vậy, con nhớ mẹ lắm"
Cái này không phải già, tuy biết mẹ nó phải đi làm chuyện quan trọng, nhưng tình cảm nhớ mẹ nó vẫn không thể ngăn lại. Nó muốn mẹ nhanh trờ về, sau đó nó sẽ lấy thứ đồ mẹ muốn cho mẹ, rồi cùng rời khỏi đây.
Đào Chi Yêu nghe tiếng Tiều Đào, nhất thời buồn đau, mũi caỵ xè, hốc mắt nóng lên, qua thật lâu sau, mới ốn định lại, bình tĩnh hỏi: “Bảo bối, mẹ không ở đó, con có nghe lời gia gia không?"
Đào Tiểu Đào ngừa đầu cười rạng rỡ với Khải Tư, cao hứng nói: “Mẹ, Tiểu Đào rất nghe lờii đấy, gia gia vẫn khen Tiểu Đào biết nghe lời mà. Đúng không, gia gia?" Đẻ chứng minh, Đào Tiểu Đào còn đưa điện thoại đến bên miệng Khải Tư, để hắn giúp chứng minh.
Nhìn ánh mắt trong suốt đầy mong chờ cùa tiểu thiên sứ, Khài Tư diềm đạm như thường nói:
"Đúng. Tiểu thiên sứ rất ngoan, rất nghe lời.”
Sau khi hắn cam đoan, Đào Tiểu Đào mừng rỡ thu tay về, cao hứng nói với mẹ: "Mẹ, mẹ nghe chưa, con không nói dối mà.”
Đào Chi Yêu nghe được tiếng cười hồn nhiên cùa con, còn có giọng nói hòa nhã của Khải Tư, không hiểu sao, lại chua xót không nói nên lời.
Cố nuốt đau thương vào bụng, mặt nước mắt lăn qua hai má, Đào Chi Yêu run rầy, giọng nói khàn khàn: “ừ. Mẹ nghe được. Tiểu Đào rất ngoan, nhớ phải nghe lời, chờ mẹ về, biết không?” Đào Chi Yêu nói xong, liền đề điện thoại cách xa miệng, che miệng lại khóc nức nở. Sẽ chấm dứt thôi, không lâu nữa, cơn ác mộng này sẽ kết thúc.
Đào Chi Yêu tự an ùi mình, nhưng nỗi nhớ với LI—1* Đảo Tiểu Đào, còn có giọng nói non nớt cùa nó, khiến cô đau lòng không thôi.
Cô rất nhớ bảo bối cùa cô, cô quá mệt mòi,| bgÈỊLmuốn chấm dứt tất cà.
Điện thoại vẫn truyền đến giọng nói ngây thơ của Đào Tiểu Đào: “Thật không? Tiểu Đào vui quá, có thể gặp mẹ. Mẹ nhớ phải về nhanh nhé. Tiểu Đào chuân bị quà tặng mẹ rồi, mẹ nhớ phải nhanh đấy.” Đào Tiểu Đào hớn hờ nói.
Đào Chi Yêu nuốt nước mắt xuống, thật lâu sau, mới cầm lấy điện thoại một lần nữa nói:
Sau khi cúp máy, cả người Đào Chi Yêu vùi vào trong nước, trên mặt từng trận cảm xúc nóng lạnh, không biết là nước mắt hay là nước ấm kia lướt qua hai má, Đào Chi Yêu cắn chặt môi dưới, không để mình phát ra tiếng gì.
Sẽ qua đi, sẽ qua đi, Đào Chi Yêu tự trấn an mình.
******
Dán tại ngoài cửa, sau khi nghe được thứ mình muốn biết, liền mim cười ra khòi phòng.
Ra ngoài, Dạ Phong bấm điện thoại, cười nhạt nói: "Hắc Đế, tôi có một tin tức rất đáng giá đù đê đổi lấy n bộ thiết bị tôi muốn.”
Giọng nói cùa Hắc Đế lạnh băng như đến từ địa ngục, từ từ nói: "Nói đi.”
Dạ Phong đã sớm quen với tính lạnh lùng của hắn, cười cười nói: "Mười hai giờ trưa mai ờ quảng trường Alamo, người đàn ông kia sẽ đem toàn bộ lộ tuyến dầu mò cho người phụ nữ của ngài. Lần này, nhớ bổ sung thiết bị cho tôi Ị Hắc Đế không nói nhiều, tắt diện thoại,sau khi trớ về đêm qua, đã không mở miệng nói chuyện, kéo tất cả mọi thứ có thế che lấp, trong biệt thự không có một chút ánh sáng nào, Hắc Đế ngồi đã lâu cuối cùng đứng lên, nhìn Dạ Lang đứng trong bóng đêm lạnh lùng căn dặn: “Mười hai giờ trưa mai, mang theo ngựời phụ nữ kia đến quảng trường Alamo lấy đồ, nhất định phải lấy được biết chưa? Nếu không thì cậu nên biết sẽ bị trừng phạt thế nào, người phụ nữ kia cũng vậy." Hinh như đã sớm nhìn ra tất cả, Hắc Đế nhìn Dạ Lang hứng thú nói.
Toàn thân Dạ Lang lạnh băng, thì ra, Hắc Đế đã biết.
Cho dù trừng phạt hắn thế nào cũng không sao, nhưng, nếu dể tiểu thư Debbie chịu thương tốn gì, hắn mãi mãi sẽ không thế tha thứ cho mình.
Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã dần dần rung động với cô.
Cộ lẽ là lần đầu tiên khi cô nổi điên mắng hắn, hay là từ một khắc hắn ôm lấy thân thể mềm mại của cô.
Có lẽ bắt đầu khi hắn nhìn thấy đôi mắt không giấu cảm xúc của cô và nhận ra tình cảm của cô với hắn.
Tóm lại, cô đã từ từ bước vào lòng hắn,I trở thành một phần không thể thiếu.
Nhưng hắn cũng biết thân phận của mình, không xứng nói lời yêu với cô.
Từ một khắc hắn đi theo Hắc Đế, cá đời hắn chỉ có thể sống trong bóng đêm, chỉ cỏ thể làm một cái bóng. Một cái bóng tồn tại trong bóng đêm, thay Hắc Đế thu thập
tin tức và xử lý nhiều chuyện. Căn bán hắn không xứng với cô.
Cho nên hắn luôn lặng lẽ cất giấu tinh cảm của mình, chỉ chăm sóc cô thật tốt, không để cô chịu tổn thương gì mà thôi. Ngoài lần đó ra, hắn không biết còn có thể làm gì hơn nữa.
Cảm giác được sự chần chờ và thống khổ của hắn, Hắc Đế hờ hững nói: “Nếu làm chuyện này, tôi cho phép cậu ra khỏi bóng tối.”
Dạ Lang mừng rỡ, cảm kích mà cung kính nói: “Cám ơn Hắc Đế."
Hắc Đế khẽ thở dài trong bóng tối, như bất đắc dĩ lại như vô tinh, cuối củng lạnh lùng nói: “Đào Chi Yêu, nửa đường tôi sẽ đưa cô ta đi, những việc còn lại giao cho Dạ Lang cung kính nói: “Tôi sẽ không để Hắc Đế thất vọng.”
“Tốt nhất nên như thế.” Hắc Đế lạnh lùng nói xong rồi rời đi.
Danh Sách Chương: