Edit: mimi
Bước nhảy của hai người ăn ý mà nhịp nhàng, còn có kỹ thuật nhảy tuyệt đẹp động lòng người, hai người khiêu vũ rất nghiêm túc, hai mắt chăm chú nhìn nhau, mỗi động tác xoay tròn, mỗi động tác nhảy, từng động tác cúi người, đều vừa đúng nhịp.
Từ hối huấn luyện thủa bé Đào Chi Yêu đã muốn học vũ đạo cá nhân, khiêu vũ của cô cũng rất khá. Không ngờ, hắn cũng có trình độ chuyên tâm cảm nhận tiết tấu như thế.
Hiếm khi hai người bình thản thế này, thậm chí còn mang theo một cảm giác hưởng thụ qua một khúc Van hoa mỹ.
Tiếng nhạc từ từ ngừng lại. Động tác xoay người hòa cùng nhau.
Cho đến khi tiếng nhạc dừng hẳn, Đào Chi Yêu vẫn giữ động tác ngả người để Cung Nhã Thương đỡ sau dưới.
Cho đến khi khách khứa xung quanh không còn ai khiêu vũ, mọi người chăm chú nhìn đôi nam nữ kia, tiếng vỗ tay cổ vũ vang dội.
Lúc này hai người mới tỉnh lại, Cung Nhã Thương dùng sức một cái, Đào Chi Yêu liền đứng thẳng dậy.
Ánh mắt hai người trốn tránh, không nhìn đối phương.
Đợi một lát, bỗng, giữa đại sảnh có một người đàn ông mặc quần áo lao động với áo sơ mi màu xanh, cầm một chiếc microphone bước ra trên khán đài.
Hắn hô to: “Xin quý vị im lặng một lát.”
Đào Chi Yêu nghi ngờ nhìn tình cảnh trước mắt, không phải đây là yến hội sao? Giờ muốn làm gì?
Cung Nhã Thương nhìn lên đài, đột nhiên đầy hứng thú nói: “Trò hay bắt đầu.”
Người đàn ông đứng trên đài hắng giọng một cái, nói tiếp: “Hoan nghênh các vị khách quý đã đến tham gia buổi đấu giá lần này. Hàng hóa hôm nay chắc chắn sẽ mang đến cho mọi người một sự ngạc nhiên lớn.”
Quý ông quý bà dưới đài nhất thời che miệng cười, ríu rít thảo luận sự ngạc nhiên trong miệng hắn nói vừa nãy là gì?
Đào Chi Yêu kỳ lạ hỏi: “Không phải là yến hội à? Sao lại thành buổi đấu giá?”
Cung Nhã Thương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nghi ngờ của cô, không nhẫn nại nhìn về phía người bạn gái cùng dự tiệc với hắn giải thích: “Lâu đài này là Fort Austin (1), là Y gia đặc biệt làm để bán những bảo vật trân quý và vô giá của xã hội thượng lưu, nơi đây được dùng để mời các ông chủ tập đoàn và các nhân vật quan trọng tham gia đấu giá. Không giới hạn bất kỳ vật gì, mọi thứ đều có thể được bán. Mà Y gia cũng kiếm được kha khá từ các khoản hoa hồng kếch xù.”
Cung Nhã Thương nhìn vẻ mặt hưng phấn bừng bừng của trai gái bốn phía, nói tiếp: “Tất cả mọi người đang chờ xem Y gia chuẩn bị thứ đặc biệt gì cho quan khách hôm nay.” Người ở đây không để ý đến bao nhiêu tiền, mà là bao nhiêu hứng thú. Thậm chí là vì sĩ diện bản thân.
Khi mọi người đang phỏng đoán, người đàn ông kia đột nhiên bước ra chính giữa, vật phẩm sớm đã chuẩn bị xong, tấm vải đỏ trên khối hộp lớn được kéo ra. Đập vào ánh mắt của mọi người chính là, những thiếu nữ trẻ tuổi, trên mặt và thân thể hơi bẩn, nhưng nhìn đến tuổi đều nhỏ, ánh mắt thừ ra, thậm chí là hơi mê man.
Nhìn vật đấu giá là phụ nữ, hứng thú của mọi người chuyển thành một tiếng kêu vang vọng.
Trên mặt người chủ trì vẫn là một nụ cười không đổi, nói nhỏ: “Tôi biết mọi người ngồi đây đều có thân phận tôn quý, muốn phụ nữ nào mà chẳng được.” Khi nghe hắn nói như vậy, những ông chủ mang theo bạn gái xinh đẹp đến đều ôm lấy những người phụ nữ này mà chọc ghẹo, biểu hiện của các cô là người phụ nữ thuộc về bọn họ. Chứng minh đúng như hắn nói, địa vị của họ, trong tay họ có tiền, muốn người phụ nữ nào mà chẳng được.
Nhìn tình cảnh này, Đào Chi Yêu cười châm chọc.
Nhân tính xấu xa, tham lam, dối trá, ác độc, háo sắc, lúc này đều lộ rõ.
Người đàn ông chủ trì e ngại cười phối hợp, sau đó nói tiếp: “Những cô gái này thì khác, các cô đều là học sinh đi học, chưa có kinh nghiệm gì, thân thể thuần khiết trong sạch, đừng để ý đến việc các cô bẩn, các vị khách có thể tự mình tạo nên một con rối xinh đẹp mà thú vị. Vì sao lại không nhỉ?”
Nghe hắn nói xong, nhiều người cảm thấy hứng thú với chuyện này, có một người đàn ông đang cúi đầu thân thiết với bạn gái mình đột nhiên nâng cánh tay.
Lớn tiếng nói: “Khởi điểm đấu giá là bao nhiêu, có thể bắt đầu chưa? Bổn thiếu gia không chờ được đâu.”
Cái gọi ‘ăn trông nồi ngồi trông hướng’ chính là nói về người đàn ông giống như hắn.
Người chủ trì cười ôn hòa, sau đó từ từ giơ một ngón tay cái ra, thản nhiên nói: “Giá khởi điểm một trăm vạn. Hai tháng sau, dù cô gái có sống hay chết, cũng phải trả về. Giờ bắt đầu từ cô gái thứ nhất, mọi người đều có thể tham gia, chỉ cần giơ cao thẻ bài trong tay.”
Người chủ trì vừa dứt lời, người đàn ông vừa mới hỏi kia liền hô to giá tiền: “Tôi ra một trăm năm mươi vạn!
“Đáng ghét, người ta không để ý tới anh nữa……” Bạn gái bên cạnh hắn thấy hắn vẫn muốn mua cô gái trinh trắng đó, chẳng qua là nhỏ giọng oán trách vài tiếng với hắn, làm nũng là phần nhiều. Không hiểu người đàn ông kia an ủi cô câu gì, nhất thời cô lại liếc mắt đưa tình nở nụ cười.
Đào Chi Yêu nhìn các thiếu nữ bị bán đấu giá trên sàn, ánh mắt các cô mê man, tựa hồ không hiểu chuyện gì xảy ra xung quanh.
Hồn nhiên khác thường, xem ra, các cô đều bị trúng một loại mê dược, mới có thể bị lừa bán đến đây.
Cho đến lúc này, đều không tỉnh táo. Nói cách khác với mọi việc xảy ra trước mắt các cô không hề có cảm giác.
Bị trở thành đồ vật để bán đấu giá, Đào Chi Yêu cảm thấy các cô thật bất hạnh.
Mắt Đào Chi Yêu lạnh lùng nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, loại giao dịch nhơ bẩn nhất vừa hoàn thành, nhìn Cung Nhã Thương thờ ơ đứng bên cạnh, Đào Chi Yêu lạnh lùng nói: “Thế nào, nhiều thiếu nữ động lòng người như vậy, anh không thấy hứng thú sao?”
Cung Nhã Thương thản nhiên nói: “Chẳng lẽ em đã quên, tôi thích đàn ông, với phụ nữ, có mê người cũng chẳng có hứng thú.”
Đào Chi Yêu cười lạnh nói: “Vậy nếu trên sàn đấu giá là thiếu nam, mà không phải là thiếu nữ, thì anh sẽ thấy có hứng thú?”
Cung Nhã Thương nghe xong, gần như muốn phun thứ rượu hắn vừa uống ra.
Xem ra, cô thật sự không nghi ngờ chuyện hắn là gay. Cung Nhã Thương không biết nên vui hay nên buồn.
Hiển nhiên, Cung Nhã Thương không thấy hứng thú với hàng hóa lần này, cũng như bi kịch của các cô gái bị bắt cóc đi bán, nếu may mắn có thể gặp được một người đàn ông cực kỳ tốt bụng, với cô vừa gặp đã yêu, sau đó chuộc được cô ra, rồi cô cảm động dùng thân báo đáp.
Nhưng những cô gái kia vẫn phải đối mặt với sự thật, bị một lão già, một lũ đàn ông xấu xa tranh giành. Trong lúc nhàm chán, điện thoại của Cung Nhã Thương đột nhiên vang lên, Cung Nhã Thương liếc Đào Chi Yêu một cái, nhận điện thoại, lạnh lùng nói: “Nói đi.”
Đầu kia điện thoại, truyền ra giọng nói cung kính của Dạ Lang: “Hắc Đế, chuyện anh giao tôi đã điều tra rõ. Tất cả căn cứ cho thấy, người tung tin đồn, là một nghệ sĩ nổi tiếng tên Eliza. Tất cả tòa soạn báo, tạp chí, đài truyền hình như đều nhận được tin về Hắc Đế qua cô ta. Giống như có người ở phía sau khống chế tất cả, thuộc hạ đã điều tra kỹ, nhưng không thu hoạch được gì. Thuộc hạ còn tra ra một chuyện, nghe nói việc lão phu nhân đột nhiên thay đổi thái độ với chuyện kết hôn của Hắc Đế, có liên quan đến một tên siêu bịp nổi danh thế giới Y. Tên Y kia được lão phu nhân dùng một số tiền lớn mời đến, muốn cải tạo Hắc Đế. Thuộc hạ nghi cái tên Y kia, đã ở bên người Hắc Đế lâu rồi.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Cung Nhã Thương nghe hắn nói xong, biểu tình thản nhiên, giống như chẳng có gì thay đổi.
Chẳng qua là nhìn người phụ nữ kỳ quái trước mắt đầy hứng thú, trong lòng không khỏi hiểu được vài phần.
Cung Nhã Thương cúp máy, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười yêu ma.
Nếu cô đúng là do bà mẹ già của hắn dùng một số tiền lớn thuê đến để cải tạo hắn, vậy thì, càng thú vị.
Nhớ đến đủ loại hành vi kỳ quái khác thường của cô, còn có những người phụ nữ xuất hiện một cách khó hiểu kia, Cung Nhã Thương bỗng hiểu ra.
Thì ra là thế.
Lúc này hắn thật mong đợi, tiếp theo cô muốn làm gì?
Thì ra, vì tiền cô mới xuất hiện trước mắt hắn, thì ra cô không có hứng thú với hắn, vì tiền với cô mà nói, quan trọng hơn cả, thì ra cô không khác những người phụ nữ đẹp nịnh bợ kia.
Phụ nữ, tóm lại vẫn là phụ nữ, không có người nào là đặc biệt, Cung Nhã Thương cười lạnh.
Mà tất cả cũng đang nhìn lên chuyện xảy ra trên khán đài, những lão già kia chụp được các cô gái, vuốt ve lên thân thể các cô, sờ sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của các cô, Đào Chi Yêu lại càng cảnh giác cao độ, quả nhiên, trong ánh mắt mê man lờ đờ của các cô gái kia, hiện lên một tia sát khí lạnh thấu xương, nhất thời, trong tay các cô là những lưỡi dao mỏng quen thuộc của sát thủ.
(1) chiếm hạm tiếp viện do Anh chế tạo
Dòng người vẫn qua lại trong tòa thành nhu dòng nước lưu chuyển trong tiếng nhạc êm tai.
Những người mặc tranh phục hoa lệ nhún nhảy, vây quanh khán đài, trên mặt hưngphấn nhìn tất cả những chuyện xảy ra trên đài. Gặp những thiếu nữ kia, trons họ không có một ai thương cảm, mà là nhìn rắn múa làm vui, cảm thấy như xem xiếc bình thường. Tình người nhạt nhẽo, nào hỏi ấm lạnh gi'ữa thế gian!
Dưới ánh đèn rực rỡ, ánh sáng bạc chợt lóe, nếu là người bình thường khôns trải qua huấn luyện thì sẽ không thể phát hiện ra điều gì, nhưng từ nhỏ Đào Chi Yêu đõ trải qua quy trình huấn luyện sát thủ nghiêm khắc, tự nhiên nhận ra ánh sáng kia đại biểu cho cái gì.
Thầm kêu một tiếng không tốt.
Nhưng bọn đàn ông trung niên với vẻ mặt dâm đãns kia vẫn hôn nhiên như cũ sờ vuốt nsực của các thiếu nữ, đúng là “chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỹ cũng phong lưu” (1) ! Trong lòng Đào Chi Yêu mắng bọn họ đúng là đáng đời.
Mà cùng lúc với sát khí ở đại sảnh, ánh mắt các thiếu nữ kia vốn trống rỗng, tê liệt, lúc này xuất hiện tia sắc bén nguy hiểm, cơ hô trong nháy mắt, các cô gái này đột nhiên đứng dậy, lưỡi dao dán vào yết hầu các lão sià kia, thậm chí còn có người cầm dao nhắm thẳng ngay chỗ Đào Chi Yêu.
Tuy căm giận người phụ nữ này, nhưng đến bây gi ờ, Cung Nhã Thương vẫn nghĩ đến sụ an nguy của cô trước, ngay khi các cô sái kia ra tay, Cung Nhã Thương đột nhiên nói nhỏ bên tai Đào Chi Yêu: “Mau đi ra bên ngoài, ngoan ngoãn chờ tôi. ”
Nói xong liền đẩy cô sang bên cạnh mình.
Vì hắn động đến tên Diêm tiên sinh kia, nhất định chạm đến lực lƯỢng của Khải Tư, để hắn ta bắt đầu lo lắng có phải mình bị nắm giữ chứng cứ sì đó rồi?
Nhanh như vậy, đã tra ra thân phận của hắn, thậm chí, phái nhiều sát thủ có huấn luyện như vậy đến ám sát hắn.
Nghe đƯỢc lời nói quan tâm lo lắng của hắn, còn bị hắn đẩy ra như vậy, Đào Chi Yêu chìm trons đám người, sửng sốt, không thể tin
được.
Không ngờ trong lòn$ hắn lại nghĩ đến an nguy của cô trước tiên.
Đào Chi Yêu nhìn hắn qua đám người, nhìn thấy hắn mỉm cười với cô, miệng như đang nói:“Nhanh lên, đi mau. ”
Những cô sái sát thủ kia kẻ kè vài lão già đi xuống từng bước một.
Một buổi đấu giá thú vị nhất thời biến thành thế này, đa phần mọi người đều có thói quen hưởng lạc xa hoa lãng phí, đêu thất kinh hét ầm lên, mỗi người đều lo đến bản thân trước tiên, chuẩn bị chạy trốn.
Một tiếng súng vang lên, ngã xuống đất là người đàn ông đùa bỡn phụ nữ vừa muốn mua một trong các cô sái kia, là thiếu gia của một tập đoàn.
NsƯờí bạn gái bên cạnh hắn hai mắt mở rất to, vẻ mặt không thể tin, đầu bi đánh cho nở hoa, ngã quỵ xuống mặt đất. Máu nhanh chóng chảy tràn ra, giống như một đóa hoa sen bằng máu đỏ rực nở rộ lại nở lần nữa.
“Aỉ! !!” Cô sái kia đầu tiên là đứng ngơ ngác nhìn một hồi lâu, rỏi bỗng phát hiện mọi việc trước mắt không phải là mơ, là sụ thật, người đàn ông vừa trêu đùa cùng cô thực sự đã chết, nhất thời sỢ tới mức ôm hai tai hét to.
Nhưng mà, giaay tiếp theo tiếng thét chói tai đột nhiên dừng lại.
Bởi vì, có một thanh dao lạnh như bâng kề lên trán của cô, lúc này cô sỢ đến run rấytoàn thân, thậm chí không thể kiếm soát đưỢc, nước tiểu chảy ra tại chỗ.
Cả yến hội nhất thời rối loạn, tản mát từng đợt mùi khai.
Cái người nhìn qua tuổi có vẻ lớn, hình nhu là tố trưởng của các cô sái này, lạnh tùng nhìn về phía người phụ nữ vừa thét chói tai, lại nhìn bốn phía run sợ xung quanh, sỢ đến mức hoa dung thất sắc, mặt mày trắng bệch, trào phúns nói: “Hét à, chạy nữa đi, hét một tiếng tao giết một người, chạy một lần ta siết một người. Không phải bọn mày muốn chạy sao? Tốt, giờ chạy đi. ”
Đã sớm lui đến đám người ngoài cùng, Đào Chi Yêu thừa dịp mọi người không ai chú ỷ đến cô, lén lút chạy đến ban công cô vừa ngắm cảnh, nơi đó có thể ẩn trốn được.
Vốn nghĩ đến sự an toàn của mình trước tiên, Đào Chi Yêu nghĩ ra biện pháp chạy trốn tốt nhất, nhưng tâm lạnh như băng lại bị câu nói kia của hắn lay động.
Cô lúc này, bỗng không muốn rời đi.
Mà là đang nhìn tình hình ở nơi này, sau đó tùy thời cơ mà hành động. Nghĩ làm sao đê cứu hắn, bảo vệ hắn an toàn thế nào?
Đào Chi Yêu nshĩ đến hẳn chính là một dân chơi tay trói sà khôns chặt, một thiếu gia cao cao tại thượng, căn bản không có khả năng tự bảo vệ mình, nhưng mà, hình như côcó chút xem thường Cung Nhã Thương.
Thân là người đứng đầu của hắc đạo, đươcxứng là ma vương mặt quỷ Hắc Đế, cũngkhông phải là hư danh. Mà là, thủ đoạn của hắn, thân thủ của hắn, đầu óc của hắn, sụ tàn nhẫn của hắn, đều mạnh hơn người bìnhthường gổ'p ngàn lần, sau khi Cung Nhã Thươns xác định Đào Chi Yêu đã an toàn, bắt đầu toàn lực đỏi phó với vài tên sát thủ này. Trên mặt mang theo nụ cười tàn ác, đó là nụ cười của quỷ sa tăng khát máu đẽn từ địa ngục.
Như muốn siết chết các cô gái sớt thủ kia, từng người từng người.
Đào Chi Yêu nhìn ngoài cửa xuất hiện lực lượng bảo vệ, thầm nghĩ những người kia sẽ không có can đảm giết chóc, có lẽ chỉ uy hiếp mọi người, chắc không cần phải quá lo lắng. Toàn bộ đại sảnh yên tĩnh lại.
Người làm chủ yến hội hôm nay, Y thiếu gia Y Tao, sắc mặt trắng bệch.
Những lão già háo sắc kia có quyền lực chính trị lớn, sự kết hỢp của quan chức và thương nhân, bọn họ dựa vào Y gia, Y gia cũng dựa vào bọn họ, nếu những người đó có vấn đề gì, lão gia tử chẳc chắn sẽ siết đứa con này. Hơn nữa những cô gái này đều do bọn họ bắt ở các trườngtrung hoc gần đó, tính để cho những tên quỷ háo sắc này chơi trong hai tháng, sau đó lại thần không biết quỷ không hay trả về. Sao lại có thế là sát thủ chú?
Y Tao đâu ngờ rằng, những cô gái này trên đường đi đã bị tráo, đổi lại là nhóm sát thủ tham gia đấu giá.
Đào Chi Yêu nhìn năm cô gái sát thủ trên đài, ánh mắt của các cô đều quen thuộc, các thủ đoạn kia giông như đã từng biết, thậm chí ngay cả công cụ ám sát trong tay các cô cũng là mũi dao hiện đại nhất trong khoa học kỹ thuật. Nó có thế bám lên da người, mà mắt thường của người to không thể nào nhìn thấy, duy chỉ có người sử dụng là nhìn được.
Lần đầu tiên các cô thi hành nhiệm vụ
khi xưa, cũng là như thế.
Đào Chi Yêu không muốn dự cảm, nhưng cảm giác quen thuộc kia nhắc nhở cô, những cô gái sát thủ này là sát thủ dưới tập đoàn đế quốc Khải Tư. Cũng từng giống như cô!
Mà lúc này, trong bóng đêm, có một con quỷ xinh đẹp, người phụ nữ dáng vẻ thướt tha, cao quý cầm ly rượu đỏ trong tay, ánh mắt như đang xem diễn trò, đánh giá mọi chuyện xảy ra trước mắt. Giống như những người kia sợ hãi, hoảng hốt, thậm chí biếu tình cầu xin tha thú với cô mà nói, là một loại hưởng thụ. Nhưng, trong màn trầm mặc kia, lại giống như có một người đàn ông bậc đế vương, hắn nhàn nhã thưởng thức màn kịch trước mắt, vẻ mặt thoải mái nhìn những người phụ nữ bị kích động, hắn lướt qua toàn bộ khách khứa, hơi thở của hắn như vua của thiên hạ, hắn mới chính là người không chê' tất cả mọi người ở đây.
Người phụ nữ có chút tò mò, những cô bé cô huấn luyện đó có thể chống lại hắn hay không, lúc này nhìn lại, hắn không có lý do gì để thắng.
Cô gái thủ lĩnh kia giơ dao đi thẳng đến chỗ Cung Nhã Thương, lạnh lùng nói: “Cung tiên sinh, ông chủ nhà tôi cho mời, mời ngài theo chúng tôi một chuyến.” Cung Nhã Thương cười nhãn nhã: “Nếu tôi không đi?”
(1) Ý nói được chết dưới gót mỹ nhân cũnglà một diễm phúc.
Danh Sách Chương: