Ngày hôm sau, Cung Nhã Thương tỉnh lại trong cơn đau đầu, như vừa trải qua trận tra tấn trong một đêm, Cung Nhã Thương thấy đầu choáng váng buôn nôn, lúc trước khi hắn một mình đối phó với hai mươi tên sát thru cũng không đau đớn khó chịu đến vậy.
Vất vả cử động thân thể, Cung Nhã Thương bỗng phát hiện bên giường có một dáng hình nhở bé, đầu gối lên hai cánh tay, ghé vào thành giường, im lặng say ngủ.
Cảm nhận được tiếng động Cung Nhã Thương tỉnh lại, Đào Chi Yêu đang ngủ chợt tỉnh dậy, vội đứng lên, qua mắt kính thật dày lóe lên tia sáng phức tạp, sau đó kéo ra một nụ cười tươi, lẳng lặng đi đến, bàn tay nhỏ bé non mềm đặt lên trán hắn, sờ một chút, dường như cuối cùng cũng an tâm thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: “Cuối cùng cũng hạ sốt, tốt r'ôi, giờ không còn việc gì nữa!”
Cung Nhã Thương ôm cái đầu đau đến muốn nổ tung của mình, nghi ngờ nói: “Đêm qua tôi sốt à?”
Đào Chi Yêu làm bộ kinh ngạc, hỏi ngươc lại: “Cung tiên sinh, anh không nhớ gì cả à? Đêm qua anh húp cháo ở thư phòng xong, tôi đang định rời đi, chợt nghe tiếng anh ngõ xuống đất, chạy đến sờ, thấy trán anh rất nóng, là sốt. Cho nên, mới tự ý đứa anh về phòng chăm sóc. ”
Cung Nhã Thương nghe cô nói rõ ràng mạch lạc, tự nhiên sẽ không nghi n%ờ, mặt nhăn mày nhíu, Cung Nhã Thương đang định đứng lên, nhưng vừa mới chống thân thể, chiếc chân lông ngỗng mềm như nhung trượt xuống, lô ra bô ngực cường tráng của Cung Nhã Thương, cô nghĩ hắn là mồt người làm ăn nhưng lại có thể giữ đươc dáng người tốt như vậy, tối hôm qua vì lo lắng nên đã lau thân thế cho hắn nhưng Đào Chi Yêu căn bản không kịp nhìn đến thân thế hắn, cho đến lúc này, Đào Chỉ Yêu kêu nhẹ một tiếng, liền quay đầu đi, hé ra khuôn mặt đỏ bừng.
Lúc này đột nhiên ngẫm lạì chuyện cô làm đềm qua, đúng là quá lớn mật. cô lại cởi quần áo của một người đàn ông rồi lau ngườicho hắn. '
Cung Nhã Thương bị tiếng kêu nhỏ của cô hấp dẫn sự chúỷ, lức này như nhớ đến chuyện gì vén vén chăn lên, giờ mới phát hiện, phía dưới chăn trần trùng trục, không có một vật gì!
Nghĩ cô nói đêm qua là cô châm sóc hắn, nghĩ sáng sớm nay nhìn thấy cô ngủ ở đây là vẫn trông chừng hắn, nghĩ cả đêm hôm qua đã chăm lo cho hắn, Cung Nhă Thương bị thôi miên chẳng nhớ nổi chuyện gì, nhưng nhớ đến Đào Chi Yêu hôm qua chăm sóc hắn cả một đêm, trong lòng cóchút xúc động.
Cung Nhã Thương nhìn cô bé vội xoay người đi chỗ khác này, cảm thấy cực kỳ thú vị.
Mang theo ý cười hỏi: “Thư ký Toàn, tối hôm qua là cô châm sóc tôi cả một đêm à.”
Đào Chi Yêu hơi lúng túng nói: “Tiện tay mà thôi. Thấy Cung tiên sinh ngất xỉu, tôi chỉ tiện thế mà thôi. ” Đào Chi Yêu nói có chút miễn cưõng.
Cung Nhã Thương à một tiếng, tựa h'ô hiếu rõ nói: “Vậy thì, quần áo trên người tôi cũng là thư ký Toàn cởi hộ sao?" Hắn nhớ rõ nơi ngoài hai người họ thì chẳng còn ai khác nữa?
Nghe hắn nói xong, mặt Đào Chi Yêu càng đỏ tợn. Giống như một quả táo đỏ chín mọng, làm cho người to mê muội.
Đào Chi Yêu lắp bắp nói: “Cung tiên sinh sốt cao quá, cần phải lau thân thể đế hạ nhiệt độ, cho nên, cho nên...” Đào Chi Yêu không nói nối nữa, dừng lại một chút, cô bỗng nói: “Cung tiên sinh, đến giờ đi làm rồi, tôi đi tắm một chút. Anh nghỉ ngơi đi." Nói xong, Đào Chỉ Yêu liền bỏ chạy khỏi gian phòng khiến cô vừa áy náy vừa phải đề phòng kia.
Cung Nhã Thương nhìn theo bóng dáng hốt hoảng rời đi của cố, giống như chú dê biếng nhóc sỢ bị con sói xám to lớn bắt về, bả vai sỢ hãi rụt lại.
Cung Nhã Thương thản nhiên nở nụ cười. Nhưng sau nụ cười, lại là một trận khó chịu, giống như lục phủ ngũ tạng không phải của hắn, từ núi nhảy xuống biển, muốn hành ha hắn. Rất đau đớn!
Cung Nhã Thương chưa từng trải qua chuyện thế này, nhắm mắt muôn nhớ lai mọi chuyện xảy ra tối qua, trong đầu lại hiện lên vài hình ảnh, những hình ảnh này trôi quaquá nhanh, hắn không thẽ nhận ra đó là gì, đầu lại càng đau đớn như bị xe lửa nghiền nát. Chuyện đêm qua, hắn không nhớ nổi cái gì.
Nhưng nghĩ đến Đào Chi Yêu nói hôm qua hắn bị sô't, cô coi chừng hắn cả một đêm, không biết vì sao, đột nhiên tâm tình tốt hơn nhiều, cũng không nghĩ về những chuyện kìanữa.
Chờ khi Đào Chi Yêu sắp xếp xong chuẩn bị ra ngoài, bỗng thấy Cung Nhã Thương đã ân mặc chỉnh tề ngăn trước mặt mình, dịu dàng cười với cô: “Thư ký Toàn, cùng đi làm thôi. ”
Dựa vào trực giác, Đào Chỉ Yêu hỏi: "Cung tiên sinh, anh bệnh nặng mới khỏi, hay là xin nghỉ phép ở nhà nghỉ ngơi đi. ” Cung Nhã Thương cười ngạo nghễ: “Về điếm này, cái bệnh nhỏ này chẳng thấm vào đâu. Hơn nữa, tôi là tống giám đốc, tôi phải xin phép ai đây?”
Lúc này Đào Chi Yêu mới nhớ ra, cười rạng rỡ. À, hắn chính là tổng giám đốc của công ty, hắn không đi làm thì còn cần
phải xin cái gì nữa!
Nhưng, Đào Chỉ Yêu cười khổ một tiếng, ngày hôm qua hắn không phải chỉ bị bệnh sơ sơ thôi đâu, trải qua đau đớn như vậy, không phải người bình thường có thể chịu đựng được, hơn nữa, hắn chỉ là người bình thường.
Nhưng, chuyện Cung Nhã Thương đã quyết, cô sao có thế ngăn cản chứ.
Đào Chi Yêu cười thản nhiên, đuổi kịp bước chân của hắn.
Thấy thân thế hắn khẽ đung đưa, Đào Chi Yêu bỗng thấy hơi áy náy. Không, là rất áy náy.
Một ngày bình yên trôi qua, không biết có phải vì tâm tình Cung Nhã Thương không tệ hay không, mà công việc của Đào Chi Yêu hôm nay cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc tối, vì không muốn Cung Nhã Thương nghi ngờ, Đào Chi Yêu vẫn nấu cháo cho hắn như cũ, nhưng, lần này không cho thêm thứ lần trước, Cung Nhã Thương vẫn tin tưởng uống cạn.
Sau khi hắn uống xong, Đào Chi Yêu vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Cuôl cùng Cưng Nhã Thương cũng nhận ra ngẩng đầu lên, nhìn cô, nói nhỏ: “Thư ký Toàn, cô còn có chuyện gì sao?”
Đào Chi Yêu đặt khay đồ ân xuống, đi đến, lấy phương án tổ chức hôn lễ của hắn và Dạ Hoàng mà mình đã chuấn bị kỹ càng ra, muốn bàn bạc với hắn một chút. Đào Chi Yêu bày văn kiện trong tay mình ra trước mặt hắn, nghiêm túc nói: “Cung tiên sinh, đây là hiếu biết của tôi với anh đến nay, chắc anh sẽ thích phong cách thiết kế hôn lễ này, anh xem thử xem có hài lòng không?”
“À?” Cung Nhã Thương hứng thú cầm lên,đầu tiên nhìn thoáng qua, tiếp theo, ánh mắtbi SƯ mới mẻ đôc đáo và bức ảnh chụp địa điếm yêu thích của hắn hấp dẫn. Trong mắt đầu tiên là hiện lên một tia thưởng thức, nhưng mà, rất nhanh, mày hơi cau lại. phong cách ngoài đa phần là hắn thích, nhưng lại có khuyết điếm, nơi này hình nhưhơi ngột ngạt, hơn nữa màu sẳc lại diêm dúa quá mức.
Cung Nhã Thương lập tức bàn về việc chung: “Chỗ này, hông mân côi đổi thànhmàu xanh biếc. Đừng làm thảm hông, đôi thành thảm nhung mềm đi. Nhẫn kim cương này hào nhoáng quá, đối thành tinh xảo mà độc đáo đi, tiền không quan trọng, tình yêu không phải dùng kim cương lớn hay nhỏ đế đong đếm. còn nữa...” Đào Chi Yêu nghe hắn nói mãi cũng chứa hết, thế nhưng tất cả đều là ýtưởng của cô, những điếm kia cũng là vì cô quan tâm đến hẳn và cô dâu Dạ Hoàng mà đặc biệt thiết kế, mà hắn, lại chỉ trỏ tất cả những điếm này!
Danh Sách Chương: