Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Vệ Xuyên đợi cả ngày, không thấy mặt mũi ngươi đâu, giờ hắn vừa mới ra khỏi tông môn làm nhiệm vụ thì ngươi lại nhảy ra, thế là thế nào? Núi không có hổ, con khỉ là ngươi cũng muốn làm đại vương một lần sao?”.

Người đó cười với vẻ châm biếm rồi nói: “Tặng cho ngươi biệt danh rùa rụt cổ thật sự rất hợp.”
“Ra khỏi tông môn làm nhiệm vụ sao?”, Triệu Bân xoa chân mày.

“Đi thôi, hắn cũng chỉ có chút bản lĩnh đó thôi!”
“Chỉ là một thằng hề thôi, quá lãng phí thời gian khi đến đây!”
“Chưa từng thấy ai mặt dày như thế”.

Đám người đông đúc lập tức giải tán, trước khi đi còn không quên xỉa xói cho sướng miệng.

Có điều, họ vẫn thấy nuối tiếc.

Vệ Xuyên đi trễ chút thì có thể xem được kịch hay rồi.


“May mà hắn đi sớm!”
Câu đó là do Thanh Dao nói, cô ấy không cố tình đến đó, chỉ là trùng hợp đi ngang qua.

Còn về Vệ Xuyên, cũng may là hắn ta bỏ lỡ trận đấu, chứ nếu còn kịp thì chắc hết đường đi làm nhiệm vụ.

“Tiền ơi!”, Triệu Bân đi xuống võ đài, lòng đầy tiếc nuối.

“Lại bị treo hết một ngày sao?”, Thanh Dao chớp đôi mắt xinh đẹp, chữ “lại” đó dùng rất chính xác.

“Tính tình của cô ta không tốt!”, Triệu Bân hít một hơi thật sâu, “cô ta” trong lời của hắn đương nhiên là đang chỉ Vân Yên.

Những gì hắn nói đều là sự thật, mới nhìn thì thấy đó là một sư phụ xinh đẹp và dịu dàng nhưng khi nổi giận thì chẳng khác nào con hổ cái, trước đây, Vân Yên từng đánh hắn và lão Trần Huyền ba ngày mà vẫn không biết mệt.

Lần này, may mà hắn lanh trí, không thì lại bị ăn đòn nữa rồi.

“Còn gửi thư tình nữa không? Ta có thể giúp!”, Thanh Dao đột nhiên nói.


“Đừng chọc ta!”, Triệu Bân phất tay, hắn còn đang nghĩ cách kiếm được tiền, tu luyện tốn kém tài nguyên lắm.

Thanh Dao che miệng cười.

Nhìn đi, cô ấy rất hiểu Triệu Bân, đối với một số chuyện, hắn luôn rất nghiêm túc.

Lúc Triệu Bân về lại đỉnh Tử Trúc thì không hó hé gì.

Cơ hội tốt như thế mà lại không kiếm được tiền.

“Xả xong rồi đấy hả?”
Vân Yên đã ngồi vào bàn ăn, tiếng hét của Triệu Bân quá lớn, vừa hay thính lực cô ta tốt nên đã nghe thấy hết rồi, hắn trút ra hết những ấm ức trong lòng nên chắc là tâm trạng cũng đỡ hơn nhiều.

Triệu Bân không trả lời, chỉ liếc Vân Yên một cái.

Không biết vì sao bây giờ hắn rất muốn… làm gì kia với sư phụ.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK