Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 945:


Đúng như hắn đã từng nghĩ, thiên cang hộ thể chính là sự kết hợp giữa khí và thế.

Khí xuất thân thể, thế xuất võ hồn.

Đạo lý không khó hiểu nhưng rất khó để có thể phối hợp nó một cách hoàn hảo.

Điểm này thì hắn rất có lợi thế, bởi vì hắn đã thi triển khí thế cảnh giới Thiên Võ rất nhiều lần, sớm đã có đủ uy lực và sự lĩnh hội thông suốt, đó chính là chân nguyên rèn luyện ra cương khí, chí cương chí dương, hai bên phối hợp, hắn vẫn có thể lĩnh hội và tạo ra một phiên bản khác của thiên cang hộ thể.

Vào ban đêm, nơi đây hết sức yên tĩnh.

Huyễn Vụ U Lâm vẫn đầy sương mù bao phủ, thỉnh thoảng lại có tiếng gầm trầm thấp của mãnh thú, Thụ Yêu ngàn năm đã khiến cho bọn chúng đều trở thành chim sợ cành cong, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có loài nào dám ló đầu ra khỏi sào huyệt của mình.

Vì thế nên Triệu Bân mới dám nghiên cứu bí pháp ở đây.

Bên ngoài cũng rất yên tĩnh, đám người tới tầm bảo đã sớm chạy trốn đến tận nơi nào rồi.

“Là Thụ Yêu ngàn năm đó! Hắn còn có thể sống sót sao?”

Vương Trác vẫn còn đang ngồi xổm bên trên một tảng đá bên ngoài, vừa lau roi sắt vừa nói.

“Có thể”.

Râu chữ bát đang khoanh chân điều tức trị thương nói rất chắc chắn.

Không biết từ lúc nào mà lão ta đã có một niềm tin không thể lý giải nổi đối với tên tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh đó, niềm tin đó chính là bất kể hắn có gặp phải chuyện gì thì hắn cũng có thể hóa nguy thành an.

Vương Trác cười, tiếp tục lau roi sắt.

Hai người đã đợi ba ngày.

Trong ba ngày này liên tục có người chạy tới Huyễn Vụ U Lâm, nhưng có lẽ bọn họ đều đã nghe về chuyện Thụ Yêu ngàn năm cho nên chỉ đứng bên ngoài thăm dò mà không dám tiến vào, tất cả đều dừng chân ở rất xa khu rừng để nhìn ngó, rất sợ Thụ Yêu sẽ đột nhiên chạy tới, nội tình ngàn năm của nó ngay cả cảnh giới Chuẩn Thiên cũng không thể bắt được.

Ngày thứ tư, Triệu Bân từ từ mở mắt, thở ra một ngụm khí đen.

Đôi mắt của hắn đã trở nên thâm thúy hơn, lóe lên ánh sáng của sự hiểu biết và sự giác ngộ, chắc hẳn là đã lĩnh hội được một chút tinh hoa.

Hắn đi xuống sườn núi, nhìn thấy một cái động thì ngay lập tức chui vào.

Trong sơn động, hắn đứng thẳng nhắm hờ hai mắt, chốc lát lại mở ra rồi nhắm lại, lấy hắn làm trung tâm, có một luồng hào quang trong nháy mắt mở rộng ra, phạm vi rộng từ ba đến năm trượng.

Nhất thời hắn đã bộc phát ra uy thế vô cùng mãnh liệt, cả hang động tối đen như mực bị chấn động sụp đổ, đất đá vỡ vụn đều bị màn hào quang đang bao quanh lấy hắn bắn bay ra ngoài.

“Quả là bá đạo”, Triệu Bân không khỏi nở nụ cười.

Đây không phải là thiên cang hộ thể thật sự, hắn chỉ mới học được chút ít mà thôi.

Nói cách khác, hắn đã tạo ra thiên cang hộ thể của riêng hắn dựa trên cơ sở của việc thi triển khí thế Thiên Võ, đạo lý thật sự của thiên cang hộ thể còn cần rất nhiều thời gian để hắn nghiền ngẫm mới có thể ngộ ra được, nhưng cho dù như vậy, thiên can hộ thể mà hắn tạo ra cũng đã vượt xa hơn so với thanh niên áo trắng, cần phải biết, về phần thế thì thứ mà hắn đang thi triển chính là uy thế Thiên Võ, phương diện này hắn tuyệt đối có thể đè bẹp thanh niên áo trắng, còn về phần khí thì hắn cũng tự nhận mình không yếu hơn thanh niên áo trắng.

Sau đó, Triệu Bân đã thử đi thử lại rất nhiều lần.

Vì lý do này, hắn đã phân thân ra rất nhiều bản sao để thử nghiệm.

Thử nghiệm càng nhiều thì lại càng dễ lĩnh ngộ ra thêm tinh hoa của bí pháp.

Thiên cang hộ thể có thể đánh bật bất cứ thứ gì, chỉ cần là vật hữu hình thì nó đều có thể đánh bật, quả nhiên nó có sức phòng ngự vô cùng mạnh.

Chương 946:

“Không biết nó có thể đánh bật ngọn lửa Ma Luân hay không?”

Triệu Bân lẩm bẩm, hắn không thế nào xác định, phải thử một lần mới biết được.

Nói tóm lại, hắn chỉ mới đi được những bước đầu tiên trong việc nghiên cứu bí pháp này.

Thiên cang hộ thể đích thực nhất định còn huyền ảo hơn những gì hắn suy nghĩ.

“Diễn Thiên Võ quyết, cái tên này… rất có ý nghĩa”.

Triệu Bân mỉm cười, hắn đã dùng uy thế Thiên Võ để tạo ra thiên cang hộ thể mới của riêng hắn, cho nên chọn cái tên này đặt cho nó cũng không sai.



Sau khi thu dọn hành lý, cuối cùng hắn cũng bắt đầu trở về.



“Nhóc con, ngươi còn sống không?”

Vương Trác đã đứng gọi bên ngoài Huyễn Vụ U Lâm cho tới nửa đêm.



Lão già râu chữ bát ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu nhe răng trợn mắt.

Mới vừa rồi Vương Trác đã khoe khoang sức mạnh của roi sắt trước mặt lão ta, lão ta không tin liền bị đánh trúng một roi khiến cho đầu óc nhức ong ong, không có võ hồn chống đỡ đúng là không thể đỡ nổi một roi này.

“Thấy thế nào, muốn ăn thêm một roi nữa không?”

Vương Trác ngoái đầu nhìn lại cười hả hê, giả bộ như muốn đánh chết lão già râu chữ bát.

Lão già râu chữ bát không trả lời, nhìn về một hướng khác thì thấy hai lão già, một lão già mặc áo đen, một lão già mặc áo trắng, hơn phân nửa là do đã nghe tới chuyện của Thụ Yêu nên mới chạy tới tìm hiểu. Khí tức của hai lão già này rất kỳ quái, nồng nặc huyết khí quấn quanh thân, ít nhất cũng phải là cảnh giới Huyền Dương tầng 9, mặc dù đã che giấu kỹ càng nhưng cũng khó có thể che giấu được sát khí lạnh băng đang toát ra.

“Người của Huyết Y Môn”, Vương Trác nhỏ giọng nói.

“Ngươi nhận ra sao?”, lão già râu chữ bát cau mày hỏi.

“Ta đã gặp qua một trong số họ”, Vương Trác hít sâu một hơi nói.

Họ đang nói chuyện thì hai lão già kia đã bước tới, liếc mắt nhìn hai người trước khi liếc mắt nhìn vào Huyễn Vụ U Lâm, trong mắt ánh lên chút sợ hãi, luôn sẵn sàng tinh thần để chạy trốn. Đúng là hai lão già này đã nghe được chuyện của Thụ Yêu ngàn năm cho nên mới tới điều tra, bên trên đã ra mệnh lệnh cho bọn họ: phải lấy được nội đan của Thụ Yêu ngàn năm.

Nghĩ tới mệnh lệnh này, hai người đều cảm thấy không nhịn được cười.

Ngay cả cảnh giới Địa Tạng cũng phải bỏ mạng cả đám ở trong đó, còn muốn cảnh giới Huyền Dương như bọn họ lấy được nội đan của Thụ Yêu? Chắc là đầu óc của mấy kẻ bên trên đã bị lừa đá hỏng hết rồi, đừng nói là bọn ta, ngay cả cảnh giới Chuẩn Thiên cũng chưa chắc có thể hạ được Thụ Yêu ngàn năm. Bởi vậy, cái gọi là mệnh lệnh này thì hai người cũng chỉ nghe qua rồi để đó, có ngu mới chạy vào để bỏ mạng.


Hồi lâu sau hai lão già này mới không nhìn vào Huyễn Vụ U Lâm nữa, nhưng cũng không có rời đi.

Lão già áo trắng vươn tay về phía Vương Trác, thản nhiên nói: “Cho lão phu xem roi sắt của ngươi một chút”.

“Đưa cho ông rồi ta còn có thể lấy lại sao?”, Vương Trác gắt gao nắm chặt cây roi.

“Đừng có mà phí lời”, lão già áo trắng hừ lạnh một tiếng, đưa tay giật một cái.

Vương Trác đã nhanh chân bỏ chạy, từ lúc nhìn thấy hai lão già này thì hắn ta đã chuẩn bị sẵn sàng để bỏ chạy, nơi hoang sơn cùng cốc này rất thích hợp để giết người cướp của, đúng là cứ bước ra khỏi cửa thì chỗ nào cũng có bẫy rập chết người.

Vèo!

Lão già râu chữ bát cũng chạy, lúc này không chạy chẳng lẽ còn chờ để bị bắt hay sao?

“Hai đứa nhãi ranh, chạy trốn cũng nhanh lắm”, lão già áo trắng cười lạnh nói, lão ta không để ý tới lão già râu chữ bát mà trực tiếp đuổi theo Vương Trác, ngay sau đó liền tung ra một chưởng, một chưởng này đánh ra huyết khí màu đen sì sì, đó chính là một loại kịch độc, không cần phải nói, lão ta cũng là một chuyên gia dùng độc.

“Con mợ ông!”

Vương Trác mắng lớn, nhanh chóng quay lại đánh ra một roi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK