Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 863:


Rừng sâu nước độc, tiếng gầm rú cứ vang mãi không ngừng, từ xa đã có thể thấy đá vụn bay tứ tung, cây cổ thụ biến thành từng mảnh nhỏ, giữa không trung có mùi máu, phần lớn thuộc về râu chữ bát, bị đánh rất là thê thảm, lực chiến quá kém.

Triệu Bân độn thổ di chuyển.

Không muốn lãng phí thời gian, một kiếm giết chết mới là cách tốt nhất.

“Bên kia… Không còn tiếng động gì nữa rồi”.

Râu chữ bát đang bỏ chạy thì ngoái đầu nhìn lại một nơi xa xa theo bản năng.

Mụ già lưng còng đuổi theo lão ta cũng thi thoảng ngoái đầu lại xem, sau đó nở nụ cười, khỏi cần phải hỏi, chắc chắn là thanh niên tóc đỏ đã giết tên võ tu kia rồi, tuy tên đó có yêu nghiệt cách mấy thì cũng chỉ là cảnh giới Chân Linh, nếu đánh bào mòn sức dần dần, hắn làm gì đánh lại cảnh giới Huyền Dương.

Chờ xem! Lát nữa sẽ là tình huống hai đánh một đấy.

“Nếu ngươi bị giết thì đây quả là chuyện hết sức hoang đường”.


Râu chữ bát thầm nói, bước chân vẫn lướt đi rất nhanh.

Mụ già lưng còng đuổi tới, dùng thuật độn thổ để dâng một ngọn núi nhỏ lên hòng cản đường râu chữ bát, mụ ta thì như một bóng ma, vẫn là u mang với sức mạnh tuyệt đối.

Râu chữ bát xoay người lại, sắc mặt trắng bệch.

Lần này lão ta không thể tránh né được, nhưng một khi trúng chiêu thì chắc chắn sẽ chết.

Keng!
Trong những tia lửa lóe lên thì đột nhiên có tiếng kiếm.

Là Triệu Bân đánh tới, hắn dùng Phong Lôi Quyết của Huyền Hoàng, tốc độ kinh người, mụ già lưng còng còn chưa đánh trúng râu chữ bát, một kiếm tuyệt sát của hắn đã đâm xưng từ lưng ra trước ngực mụ ta.

“Cái gì…”
Mụ già lưng còng dừng lại, cúi mắt xuống theo bản năng.

Từ góc độ này, mụ ta có thể nhìn thấy mũi kiếm xuyên qua ngực mình vẫn còn những tia sét, vẫn còn khí tức cực kỳ đáng sợ, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là mụ ta đã bị một kiếm phá nát tâm mạch, mụ ta đã quá tự tin, tự tin rằng thanh niên tóc đỏ sẽ thắng, không ngờ… Người chiến thắng thật sự là tên võ tu kia, chẳng những thắng, mà còn đến đánh hỗ trợ, một kiếm giết chết mụ ta khi mụ không đề phòng.

“Khi giết bọn họ, người nên nghĩ đến ngày hôm nay”.

Râu chữ bát mất một lúc để đứng vững, những lời đó dành cho mụ già lưng còng.

Lão ta biết mụ già này, hai người còn có ân oán cũ, lão ta là nhân chứng cho một vụ huyết án.

Phụt!
Mụ già còn chưa nói gì thì Triệu Bân đã rút Long Uyên ra.

Mụ già lưng còng ngã ầm xuống đất, không cam tâm hơn cả thanh niên tóc đỏ, đội hình hai Huyền Dương tầng cao nhất, cộng với một con thú Hắc Báo Huyền Dương, tất cả đều bị giết, chẳng hiểu đánh đấm kiểu gì.

“Đồ của thanh niên kia ngươi lấy, đồ của mụ thuộc về ta”.

Râu chữ bát cười hà hà, nhanh chóng lục lọi trên người mụ già.

Triệu Bân cũng chẳng ý kiến gì, trạng thái ma hóa kỳ lân đã biến mất, hắn lảo đảo, lần này hắn đã mạnh hơn trước rất nhiều, dù mệt đến chẳng còn sức nhưng cũng không có nội thương gì, linh dịch trôi xuống bụng, nhanh chóng hồi phục..

Chương 864:

“Đi”.

Hai người không hề dừng lại, sau khi hủy thi diệt tích thì tiếp tục chạy đi.

“Bảo bối”.

Râu chữ bát ôm cái kính bát quái, suốt đường đi cứ cười hà hà.

Triệu Bân liếc sang nhìn, đúng là vật bất phàm, trên thân nó có cấm chú, có lẽ là một bảo bối pháp tu nào đó, một mặt gương chiếu sang đây, có lẽ sức mạnh cũng khá, nếu không lão ta đã chẳng vui vẻ đến thế.

Nhưng hắn cũng có thu hoạch.

Kiếm của thanh niên tóc đỏ là thanh kiếm tốt, đã bị hắn luyện dung nhập vào Long Uyên.

Ngoài ra còn có khá nhiều thuốc, khiến hắn vui sướng nhất là một viên đan được tam vân, nó được dùng để chữa thương, đã bị hắn nhét vào hồ lô tím vàng, có linh dịch hòa tan, tác dụng rất được.

“Chiếc nhẫn đó của ngươi nên giấu đi thì hơn”.

Râu chữ bát liếc sang nhìn Triệu Bân một cái, lão ta đang nói về chiếc nhẫn ma.

Triệu Bân không ngốc, hắn đã dùng khí Huyền Hoàng để tẩy luyện, biến nó thành chiếc nhẫn bình thường, chuyện hôm nay không thể xảy ra thêm lần nào nữa, thất phu vô tội nhưng cầm ngọc lại có tội, để an toàn đến nơi thì không nên để lộ tiền tài ra ngoài.

Vượt qua ngọn núi lớn thì trời đã về đêm.

Khi hai người nghỉ chân thì trước mặt đã là một con sông lớn.

Có lẽ là sông Vong Xuyên, nhưng trên bản đồ lại không ghi như thế, có lẽ là tên do Mộng Điệp đặt, hai người đi thẳng lên phía bắc con sông. Khởi nguồn của con sông Vong Xuyên này chính là quê hương của Mộng Điệp.

Nhắc tới Mộng Điệp, Triệu Bân lại liếc sang chiếc nhẫn ma.

Mộng Điệp lẳng lặng nằm đó như một tảng băng được điêu khắc cực kỳ sinh động.

Vì đang ở trạng thái người chết, chú ấn tạm thời đóng băng, tuổi thọ của cô ta cũng dừng lại ở đó.

Dù thế, sau khi tỉnh lại thì Mộng Điệp cũng không thể sống lâu.

“Khí thế Thiên Võ của ngươi từ đâu ra đấy?”

Râu chữ bát nhìn Triệu Bân, quân bài tẩy đó vẫn khá là hữu dụng.

Lúc ở dưới địa cung bị lão già mãng bào đuổi theo gần như phát cuồng đến nơi vẫn không thấy Triệu Bân dùng đến con bài tẩy đó, hôm nay lão ta cũng mới biết được, đúng là mở mang tầm mắt, khiến lão ta ngày càng cảm thấy mình không thể nhìn thấu con người này.

“Bí mật”, Triệu Bân thoải mái trả lời.

Râu chữ bát không cho là đúng, lão ta đang muốn học nhưng có lẽ Triệu Bân sẽ không dạy.

Đoạn đường sau đó cũng không được yên bình cho lắm.

Những kẻ đuổi giết Mộng Điệp cứ xuất hiện liên tục, có Huyền Dương và cũng có Địa Tàng nhưng bọn họ đều lanh trí trốn thoát, không phải họ sợ, chỉ là không muốn kéo dài thời gian, tác dụng của đan dược giả chết đang dần biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK