Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 851:


Triệu Bân không đáp, nhấc chân bước lên cây cầu đá bắc qua một con sông dài.

“Hai ngươi là sao đây, đang chạy trốn à?”, lão già râu chữ bát đi theo hắn như hình với bóng, tò mò hỏi.

“Đưa cô ta về nhà”.

“Đây là… ấn sinh tử?”
Lão già râu chữ bát xoa cằm, lão ta đã nhìn thấy chú ấn giữa mi tâm của Mộng Điệp.

“Ông biết nó?”, Triệu Bân vội vàng nghiêng đầu sang hỏi, không chừng ông lão này có cách.

“Biết chứ, tất nhiên là biết rồi!”, lão già râu chữ bát nói: “Đây là một loại ấn chú rất tàn ác, là ấn sinh tử, tự động phân thành ấn sinh và ấn tử.

Trong cơ thể của người gieo ấn có ấn sinh, cô nhóc này bị trúng ấn tử.

Sở dĩ gọi là tà ác là vì ấn sinh có thể cắn nuốt ấn tử, người gieo ấn có thể hấp thu chất dinh dưỡng, tuổi thọ, cũng có thể là chân nguyên từ cơ thể người bị gieo ấn tử.

Một ấn tử có thể tiếp nhận nhiều ấn tử cùng lúc, nếu số lượng đủ thì chân nguyên của người dùng ấn sẽ không cạn kiệt.


Mỗi phần tiêu hao có thể tước đi một phần trên người ấn tử, nhưng loại ấn chú này đã bị thất truyền lâu rồi”.

“Nhưng phải có cách phá giải chứ”, Triệu Bân lập tức hỏi.

“Có, tìm được kẻ gieo ấn chú, giết người đó thì được”, lão già râu chữ bát nhàn nhã nói.

“Ông… nói thừa”, Triệu Bân liếc mắt: “Ngoài cách này ra còn cách khác chứ?”
“Không có!”, lão già râu chữ bát chắc nịch đáp: “Cảnh giới Thiên Võ cũng bó tay”.

Triệu Bân lại trầm mặc, chuyện này rơi vào ngõ cụt, muốn tìm kẻ gieo ấn chú chẳng khác nào mò kim đáy biển, hơn nữa cũng không kịp.

Người kia đang ở Đế Đô, còn chưa đến được đó thì Mộng Điệp đã chết mất rồi.

Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe đến loại ấn chú tà ác như vậy, chỉ nghe nói thôi cũng đã thấy độc ác rồi, không biết đã có bao nhiêu người bị trúng loại ấn tử này, có lẽ kẻ thi triển ấn chú đã khống chế được rất nhiều võ tu rồi.

“Số mệnh sắp hết, cho ta mượn dùng một đêm đi!”
Lão già râu chữ bát xoa tay cười ha ha, chủ yếu là Mộng Điệp quá xinh đẹp.

Đáp lại lão ta là tiếng gầm của Triệu Bân, lão ta bị chấn động đến độ đầu choáng váng mắt hoa cả lên.

Sau đó lão ta ngã sấp xuống đất, bị Triệu Bân giẫm lên thân như giẫm tàn thuốc lá, tiếng xương kêu răng rắc.

Một ông già như lão ta đã không có lòng đồng cảm mà còn có tâm trạng đùa giỡn.

Tiếng hét trong đêm nghe rất chói tai.

Vèo!
Dưới ánh trăng, Triệu Bân lướt qua rất nhẹ nhàng.

“Ta nói đùa thôi”, lão già râu chữ bát vẫn đang ở đó, vừa ôm lấy cái thắt lưng già nua của mình vừa chạy theo suốt nửa đêm, vừa chạy vừa gào lớn: “Chờ ta với, chạy nhanh như vậy làm gì?"
“Có kẻ đuổi giết”, Triệu Bân lười nói nhảm.

"Cũng đúng, đây là hoa khôi đầu bảng của Túy Mộng Lâu mà", lão già râu chữ bát liếc nhìn Mộng Điệp, nói thật ra, tình hình của cô gái này cũng không được tốt lắm.

Lúc trước khi lão ta xem cô ta nhảy múa thì cô ta vẫn còn cảnh giới Chân Linh, giờ phút này thì tu vi vủa cô ta đã tiêu tán hết, lại nói đến sinh khí thì lúc này cô ta cũng chỉ giống như một quả bóng xì hơi, hai má tái nhợt không còn một chút hồng hào nào, hơn nữa đôi mắt của cô ta lúc này còn ánh lên một tia khổ sở không thể che giấu.

Triệu Bân không nói nhiều, chỉ một mạch chạy trốn.

Hắn đã từng nghĩ sẽ đưa Mộng Điệp vào thế giới bên trong chiếc nhẫn ma, nhưng ngặt một nỗi hắn không thể đưa sinh vật sống vào trong đó, chỉ có Liễu Tâm Như là một ngoại lệ, bởi vì nàng đã thức tỉnh huyết mạch đặc biệt, cộng thêm có quan tài băng phong ấn nên mới có thể miễn cưỡng đặt nàng vào bên trong đó.

Giờ phút này cho dù hắn có thêm một chiếc quan tài băng thì hắn cũng không thể đặt Mộng Điệp vào bên trong đó, bởi vì tình trạng của cô ta rất khác.

.

Chương 852:

"Thành bại là do bản thân quyết định".

Triệu Bân cởi huyền bào tị thế của mình đắp lên người Mộng Điệp, huyền bào tị thế có khả năng che mắt, tuy không thể che giấu chú ấn nhưng cũng có thể khiến cho đối phương mơ hồ, kéo dài cho hắn được thêm một chút thời gian.

"Không thân cũng chẳng quen, sao ngươi lại phải phiền lòng như vậy?", lão già râu chữ bát phất tay xua làn khói, lại nhàn nhạt nói: "Thế đạo bây giờ nếu như cứ để tình cảm lấn át lý trí thì cẩn thận đánh mất tính mạng".

"Ta đã hứa với cô gái này".

“Lời hứa đáng giá mấy đồng?”, lão già râu chữ bát không khỏi cười.

"Mẹ ta đã dạy, một khi đã hứa với người khác..."

"Được, được, được rồi, ông đây phục ngươi rồi", lão già râu chữ bát cắt ngang lời nói của Triệu Bân, phất tay lấy ra một viên đan dược màu đỏ, tùy tiện ném cho Triệu Bân. Đó là một viên đan dược ba vân, trông cực kỳ bắt mắt, hơn nữa đan dược ba vân này còn có cấp bậc không hề thấp.

"Đan giả chết".

Triệu Bân nhận lấy viên đan dược, trong nháy mắt liền nhận ra. Hắn đã từng muốn trở thành một luyện đan sư, cho nên bản thân cũng có một ít công phu trong lĩnh vực này, hắn đã từng thấy qua nó khi đọc những lý giải về đan dược lúc hắn còn nắm trong tay nhiều cuốn sách cổ trộm được từ Linh Lung các, đáng tiếc mấy cuốn sách cổ đó đều đã bị rơi mất trong chuyến đi tới hang động Quỷ Minh rồi.

“Nhóc con, mắt nhìn hàng của ngươi rất tốt!”, lão già râu chữ bát cười nói.

"Đa tạ".

Triệu Bân nhanh chóng nói lời đa tạ lão ta, đây là lời nói chân thành của hắn, hắn không hề suy nghĩ mà đã nhét viên đan dược vào trong miệng của Mộng Điệp, hắn còn rót một ngụm linh dịch vào miệng cô ta, khiến cho viên đan dược tan ra, hơi thở yếu ớt của Mộng Điệp dần dần tắt mất, ngay cả nhịp tim cũng ngừng lại, thậm chí máu chảy trong cơ thể cũng từ từ đông đặc, cơ thể cô ta dường như bị bao phủ bởi một tầng sương trắng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhìn thoáng qua chẳng khác gì một bức tượng băng được điêu khắc sống động.

Đây chính là công hiệu của viên đan dược này.

Đan giả chết, tên gọi đúng như công hiệu, có thể khiến cho người ta ngất đi như chết, một khi nuốt vào sẽ không khác gì người chết, đến khi đan dược hết dược hiệu thì sẽ sống lại. Lão già râu chữ bát đưa cho Triệu Bân đan dược này rõ ràng là muốn hắn dùng nó để ngăn cách mối liên hệ của chú ấn trên người cô ta với những kẻ truy đuổi, Mộng Điệp giờ phút này đã là một người chết, cho nên những kẻ truy đuổi sẽ không thể cảm nhận được chú ấn trên người cô ta nữa.

"Lời đa tạ trên khóe miệng không có chút chân thành nào", lão già râu chữ bát bĩu môi nói.

"Vậy để ta thể hiện sự chân thành của mình", Triệu Bân phất tay phóng ra một đống bùa chú.

"Ồ? Bùa lơ lửng".

Lão già râu chữ bát không hút thuốc nữa, nhanh chóng nhận lấy đống bùa chú. Đây là một thứ tốt, quý giá hơn bùa tốc hành nhiều. Có nó thì lão ta có thể bay thẳng lên và bước đi trên không trung, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy thật thần kỳ.

"Đã chân thành chưa?"

"Chân thành rồi", lão già râu chữ bát vui vẻ ra mặt.

Triệu Bân phất tay đưa Mộng Điệp vào không gian bên trong chiếc nhẫn ma, cô ta bây giờ đã ở trong trạng thái của một người chết cho nên đã có thể tiến vào không gian bên trong chiếc nhẫn ma, về phần lão già râu chữ bát, lão ta là một người tốt, trong thời khắc mấu chốt lão ta đã giúp đỡ hắn rất nhiều.

"Hẹn gặp lại".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK