Giao Vân Lưu điện hạ nhìn xa xa một đám hộ vệ dưới trướng mình cùng một đám hộ vệ của đại ca hắn sắp giao thủ, trong lòng đau đớn.
Hắn biết.
Vị Hồng Ma thần đế kia sẽ ra tay tùy ý gạt bỏ mấy hộ vệ mạnh nhất bên ta, các hộ vệ khác đều sẽ bị vây giết chết.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?” Giao Vân Lưu cảm thấy phẫn nộ, tuyệt vọng, không cam lòng, máu trong cơ thể cũng đang sôi trào, đầu óc cũng sắp nổ tung.
Bỗng nhiên ——
Giao Vân Lưu ngẩn người.
Hắn sững sờ nhìn xa xa, mười hai cái phi tiêu từ ngực mười hai vị hộ vệ xuyên qua sau đó biến mất, thân thể những hộ vệ này trực tiếp sụp đổ, chỉ có một vị sau khi sụp đổ lại từ trong hư không sống lại.
Ánh mắt Giao Vân Lưu rơi ở trên người Đông Bá Tuyết Ưng xa xa, giờ phút này trước mặt Đông Bá Tuyết Ưng đã xuất hiện mười hai cái phi tiêu kia, hắn vung tay lên liền thu lại phi tiêu.
“Đông Bá hộ vệ?” Giao Vân Lưu lẩm bẩm.
...
Bị dọa ngây người.
Bị dọa ngốc rồi!
Đừng nói đám hộ vệ địch quân, ngay cả các đồng bạn bên người cũng bị dọa ngây ra.
Chỉ ném mấy cái phi tiêu, đã giết mười một hộ vệ cấp Tôn Giả? Trên thân các hộ vệ đó đều có áo giáp, cũng đều bị xuyên qua một đòn giết chết?
Vị đại điện hạ kia tổng cộng mới bao nhiêu hộ vệ? Tổng cộng cũng chỉ hơn hai mươi vị! Đủ giết mấy lần?
“Đông Bá huynh đệ?” Sơn Đan, Tùng hộ vệ… một đám cũng có chút không rõ, bọn họ không dám tin đồng bạn này từng luận bàn với bọn họ vài lần, tính tình rất tốt thế mà khủng bố tới như vậy.
“Còn không đi?”
Đông Bá Tuyết Ưng nói xong, cũng không dừng lại, tiếp tục hướng Giao Vân Lưu điện hạ chỗ xa xa bay đi.
“Lui!” Mà các hộ vệ của đại điện hạ đều bị dọa chạy trốn, bọn họ một chút ý niệm chiến đấu cũng không còn. Nay Đông Bá Tuyết Ưng quá mạnh, so với Thanh Quân, Bàng Y trước khi thành Chúa Tể còn mạnh hơn nhiều. Đối với các Tôn Giả này quả thực chính là tàn sát.
“Chênh lệch quá lớn, khó trách quyết chiến cuối cùng, sư tôn bọn họ không cho các Tôn Giả tham chiến.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ, ngay cả lúc trước thực lực của mình, các Chúa Tể cũng chưa để ý, cũng chỉ lực lượng ‘Hắc hồ lô’ có thể có chút trợ giúp mà thôi.
“Nhưng ta của ngày hôm nay, hẳn là đủ rồi chứ.”
Đông Bá Tuyết Ưng nhìn Huyết Ma thần đế, lập tức đáp xuống trước cửa cung điện, nhìn Giao Vân Lưu điện hạ có chút kinh ngạc kia: “Điện hạ.”
“Đông Bá hộ vệ.” Giao Vân Lưu điện hạ thật sự quá rung động. Vị Đông Bá hộ vệ mới gia nhập này, hắn cũng chỉ là dựa theo thói quen quá khứ đi hậu đãi hộ vệ, cũng không cảm thấy quá quan trọng. Hôm nay hắn đã ngây người. ‘Đông Bá hộ vệ’ này quả thực vượt quá tưởng tượng, chỉ sợ một đám hộ vệ dưới trướng đại ca mình liên thủ cũng là kết quả bị quét ngang.
“Điện hạ không cần lo, có ta ở đây, không ai có thể làm điện hạ bị thương.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
“Tốt tốt tốt, ngươi phải cẩn thận Hồng Ma thần đế kia, hắn là Chúa Tể, cực kỳ lợi hại.” Giao Vân Lưu điện hạ lại vẫn bất an, dù sao đó là Chúa Tể.
Đông Bá Tuyết Ưng cười.
Có thể địch nổi Chúa Tể hay không hắn chưa có nắm chắc, nhưng bảo vệ tốt điện hạ hắn lại có lòng tin! Đạt tới hư không hành giả tầng thứ sáu, ở phương diện thao túng hư không hắn mạnh hơn nhiều, có thể dễ dàng mang theo điện hạ trong nháy mắt chạy trốn rời khỏi.
Nhưng, hắn cũng sẽ không dễ dàng nhận thua.
“Khẩu khí thật lớn.” Xa xa truyền đến thanh âm lạnh như băng.
Đông Bá Tuyết Ưng quay đầu.
Xa xa trên trời cao, trên mặt nam tử giáp vàng ‘Giao Vân Đằng’ tràn đầy sự tức giận: “Ngươi là hộ vệ đệ đệ vô năng kia của ta mới thu? Hừ, ngươi đánh giá mình quá cao rồi.” Hắn nhìn về phía Hồng Ma thần đế bên cạnh.
Bên cạnh, Hồng Ma thần đế độc mắt lại đầy bình thản, còn lộ ra nụ cười: “Tiểu tử, thực lực không tệ, ở trong Tôn Giả đủ để xưng bá vô địch. Đúng rồi, ngươi tên là gì?”
“Ta tên Đông Bá Tuyết Ưng.” Đông Bá Tuyết Ưng ngẩng đầu nhìn đối phương.
Hồng Ma thần đế cũng cảm thấy thú vị: “Ta muốn giết điện hạ của ngươi lấy đi Hắc Ma Thánh Quả, ngươi xác định, ngươi muốn giao thủ với ta?”
Đông Bá Tuyết Ưng đè nén sự hưng phấn chờ mong. Ba ngàn vạn năm tu hành khiến hắn đối với thực lực của mình cũng có chút không ước lượng chuẩn. Quê hương sắp quyết chiến cuối cùng làm hắn cũng cực kỳ chờ mong đối với giao thủ cùng Chúa Tể. Nhìn vị Hồng Ma thần đế kia trên trời cao, trong đôi mắt Đông Bá Tuyết Ưng phát ra thần thái, nhếch miệng cười nói: “Rất chờ mong chiến một trận với ngươi, ta quá khứ còn chưa từng chiến đấu với Chúa Tể.”
Trên trời cao, Hồng Ma thần đế nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, cảm thấy càng thêm có ý tứ: “Tiểu tử, chính bởi vì ngươi từ trước tới giờ chưa từng chiến đấu với Chúa Tể, ngươi mới dám khiêu khích ta. Đợi lát nữa ngươi sẽ biết khiêu khích một Chúa Tể là chuyện ngu xuẩn cỡ nào.”
“Hồng Ma thần đế, giết hắn.” Bên cạnh, đại điện hạ Giao Vân Đằng quát khẽ.
“Giết hắn.”
“Thần đế, không thể để hắn chết quá dễ dàng, xem hắn còn dám kiêu ngạo hay không.” Phản đồ Sát Vân Nông vừa đầu nhập vào đại điện hạ cũng vội hô, điều này làm các hộ vệ khác của đại điện hạ nghe xong đều nói thầm. Đối mặt kẻ địch là nên giết, nhưng Đông Bá Tuyết Ưng thực lực cường đại, mặc dù bị giết phân thân, mọi người cũng thừa nhận bội phục từ đáy lòng.
Người ta cho dù kiêu ngạo, cũng là có tiền vốn để kiêu ngạo, thần đế có tư cách giáo huấn, ngươi một gã phản đồ kêu la cái gì?
“Giao thủ với Chúa Tể?” Tam điện hạ Giao Vân Lưu bên này, mỗi người lại đều rất khẩn trương, một đám hộ vệ đám Sơn Đan Tùng hộ vệ đều lo lắng nhìn. Mặc dù lúc trước nhìn thấy Đông Bá Tuyết Ưng đại triển thần uy bọn họ vẫn không tự tin được bao nhiêu.
Cũng chỉ bản thân Đông Bá Tuyết Ưng chiến ý ngập trời.
“Ngươi biết không, các Chúa Tể đều có thể tự thành quy tắc lĩnh vực.” Hồng Ma thần đế nói xong, thân thể hắn bắt đầu phóng ra hào quang mênh mông. Hào quang chiếu rọi chung quanh, bao phủ đại khái ngàn thước chung quanh.
“Đây là lĩnh vực của ta “
Thân thể hắn bỗng khẽ động, liền lập tức tới gần Đông Bá Tuyết Ưng, một con mắt duy nhất kia của hắn gắt gao nhìn chằm chằm Đông Bá Tuyết Ưng. Khoảng cách đôi bên đã rất gần, hắn phóng thích lĩnh vực cũng bao phủ Đông Bá Tuyết Ưng, “Lĩnh vực phân giải!”
“Xẹt xẹt xẹt “
Trong phạm vi lĩnh vực của hắn tất cả đều bắt đầu vỡ nát, mặc kệ là hư không, hay là bùn đất đều bắt đầu phân giải.