Trên trang sách vàng còn vẽ hình lít nha lít nhít, là một hình người đang diễn tập thương pháp.
"Vù —— "
Một luồng sức mạnh cuồn cuộn thần bí, làm không khí bên trong thư phòng cũng đang chấn động.
"Hả?" Đông Bá Tuyết Ưng lấy làm kinh hãi, ngẩng đầu nhìn trước mắt, chỉ thấy ngay phía trên cuốn sách vàng đang mở ra bắt đầu có ánh sáng trắng bạc mờ mịt xuất hiện, hóa thành một ông lão giống như ăn mày, "Lão ăn mày" trong đốm sáng màu bạc này là một bóng người thu nhỏ, vẻn vẹn cũng chỉ cao bằng một cuốn sách, cầm trong tay một cây trường thương.
Khí lạnh như băng tốc thẳng vào mặt, làm Đông Bá Tuyết Ưng cũng không kìm lòng được rùng mình một cái.
"Rào!" Bóng ông lão ăn mày cầm trong tay trường thương, từng chiêu từng thức luyện tập, trường thương như rồng, hoặc là đâm mạnh, hoặc là quật, hoặc là đón đỡ...
Quá quen thuộc, đây chính là Đông Bá Tuyết Ưng bắt đầu từ lúc sáu tuổi đã luyện thương pháp, một bộ thương pháp phi thường phổ biến ở toàn bộ thủ đô đế quốc Long Sơn, gọi —— ( Tâm Ý thương pháp).
( Tâm Ý thương pháp) truyền khắp thiên hạ, là đơn giản nhất trụ cột nhất, được xưng là cội nguồn của tất cả thương pháp, nó không có sát chiêu đặc biệt lợi hại, toàn bộ đều là chiêu thức cơ sở, rất nhiều cao thủ thương pháp khi mới tiếp xúc thương pháp thì đều là bắt đầu từ ( Tâm Ý thương pháp).
"Mình luyện Tâm Ý thương pháp cũng gần ba năm, làm sao không cảm giác được thương pháp này lợi hại như vậy?" Đông Bá Tuyết Ưng trợn mắt lên nhìn bóng sáng trước mắt diễn tập, bóng ông lão ăn mày này đơn giản đâm thương một cái, cán thương như rắn trườn xoay tròn đâm ra, uy lực cú đâm làm Đông Bá Tuyết Ưng cũng cảm thấy khiếp đảm khó nhịn, thu hồi thì đồng dạng cán thương xoay tròn ngược thu hồi.
Bắt đầu luyện từ lúc sáu tuổi, bây giờ chính mình tám tuổi, mà bây giờ đã là mùa đông, xác thực luyện thương gần ba năm.
"Cha truyền thương pháp cho mình rất đúng tiêu chuẩn mà, cha cũng là dựa theo bộ thương pháp này dạy mình từng chiêu một, nhưng vì sao mình cảm giác thương pháp của mình khác với hắn?" Đông Bá Tuyết Ưng nhìn kỹ.
Cùng là thương pháp cơ sở.
Đại sư diễn tập, cùng người mới diễn tập hoàn toàn khác nhau.
"Bên trong có một luồng kình lực, mỗi một thương cũng có một luồng kình lực, phảng phất sức mạnh toàn thân cũng hoàn mỹ tập trung ở trên thương." Đông Bá Tuyết Ưng mơ hồ có phán đoán.
Sách mở ra, ( Tâm Ý thương pháp) liền liên tục diễn luyện.
Quá nửa canh giờ, cũng nhìn không biết bao nhiêu lần, Đông Bá Tuyết Ưng lúc này mới lật sách đến tờ tiếp theo.
Trên trang này chính là chữ viết dày đặc.
"Thương pháp chú trọng căn cơ, ta dạy bộ thương pháp thứ nhất chính là đầu nguồn của vạn pháp ( Tâm Ý thương pháp), khi ngươi luyện đến chân chính viên mãn cảnh giới, mới có hi vọng đem thương pháp của ta tu luyện nhập môn."
"Bên dưới có thêm một bộ pháp môn vận chuyển đấu khí phụ trợ."
"Thương pháp của ta, lấy nhanh nổi danh! Bộ pháp môn vận chuyển đấu khí này, có thể làm cho ngươi xuất thương càng nhanh hơn."
Những chữ viết lít nha lít nhít còn lại chính là khẩu quyết vận chuyển đấu khí.
Vị kỵ sĩ Siêu Phàm này nói rất tùy ý, nhưng trên thực tế bộ pháp môn này chính là bảo vật vô giá! Hai kỵ sĩ cùng cấp độ, một tên mới ra hai, ba chiêu, nhưng đối thủ dựa vào pháp môn vận chuyển đấu khí đặc thù nhưng ra bốn, năm chiêu, e sợ song phương chưa giao thủ mấy hồi liền phân ra thắng bại!
"Thương pháp của ta, là ( Huyền Băng thương pháp), phân ra làm ba tầng cảnh giới."
"Tầng thứ nhất là Phiêu Tuyết, học được một chiêu này, thì coi như là đã nhập môn, cũng coi như là một gã đại sư thương pháp."
"Tầng thứ hai là Huyết Vũ, học được một chiêu này, đủ để ngang dọc cấp Xưng Hào, có hi vọng bước vào Siêu Phàm!"
"Tầng thứ ba là Huyền Băng, mỗi một vị Siêu Phàm cũng có con đường của chính mình, một chiêu này đại biểu con đường Siêu Phàm của ta, vì lẽ đó ta là kỵ sĩ Huyền Băng! Con đường của ta cũng không nhất định thích hợp ngươi, ngươi nếu như có thể đi đến một bước này... Hoặc là có thể lấy một ít kỹ xảo vận chuyển đấu khí làm gương."
Đông Bá Tuyết Ưng nhìn đến kích động.
Không hổ là thương pháp do kỵ sĩ Siêu Phàm lưu lại, vẫn đi về Siêu Phàm a!
Tiếp tục lật tới phía sau, mặt sau một tờ là ( Huyền Băng thương pháp) lít nha lít nhít văn tự giải thích, còn có một chút kỹ xảo vận chuyển đấu khí đặc thù... Những văn tự giải thích này, đầy đủ viết hơn hai mươi trang, nói thẳng ra, Đông Bá Tuyết Ưng cũng có thể rõ ràng vị tiền bối này đến cùng nói cái gì, có thể chung quy thương pháp quá thấp, căn bản không thể học bộ thương pháp này.
Lật đến trang cuối cùng.
Mặt trên là một ít hình vẽ lít nha lít nhít, phía trên hình vẽ lập tức xúc động ánh sáng, sản sinh bóng sáng hình ông lão ăn mày, bắt đầu diễn tập ( Huyền Băng thương pháp).
Lão ăn mày đầu tiên là diễn tập một lần ( Huyền Băng thương pháp chi Phiêu Tuyết) bình thường, cảm giác chính là nhanh! Vừa ra tay phảng phất ra mấy trăm thương mấy ngàn thương, dường như vô số hoa tuyết bay bay... Chí ít Đông Bá Tuyết Ưng mắt thường căn bản không thấy rõ. Sau đó lại chậm rì rì diễn tập, phảng phất động tác chậm, Đông Bá Tuyết Ưng đều có thể xem rõ rõ ràng ràng.
Tiếp theo lại diễn tập ( Huyền Băng thương pháp chi Huyết Vũ), cuối cùng diễn tập ( Huyền Băng thương pháp chi Huyền Băng)!"
Bộ thương pháp này, chính là một chữ —— nhanh!
Theo đuổi cực hạn của sự nhanh.
...
Đương nhiên, còn phải từ cơ sở ( Tâm Ý thương pháp) luyện lên, chờ thương pháp này một ngày kia chân chính viên mãn,vậy phần đơn giản nhất trong ( Huyền Băng thương pháp) "Phiêu Tuyết" mới có thể học được, bằng không căn bản học cũng không học được.
******
Buổi tối Đông Bá Tuyết Ưng lại đến dỗ em trai ngủ, em trai thật sự rất bám người, ở trên giường làm ầm ĩ hơn nửa canh giờ mới cuối cùng ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, ăn xong điểm tâm xong.
Sân luyện võ.
"Cái sân luyện võ này." Đông Bá Tuyết Ưng nhìn quét mắt, trước đây cha cũng mỗi ngày luyện tập ở đây.
"Bắt đầu đi."
Đông Bá Tuyết Ưng đeo thêm vật nặng quanh người, bắt đầu chạy nhanh, phạm vi chạy nhanh là dọc theo toàn bộ nội thành bảo, diện tích của nội thành bảo cũng có một dặm, vòng quanh một vòng liền mấy dặm, đây chỉ là mỗi ngày huấn luyện làm nóng người, Đông Bá Tuyết Ưng đã quen thuộc từ lâu.
Chạy nhanh xong trở lại sân luyện võ bỏ đi phụ trọng, toàn thân mồ hôi khắp người, rất thoải mái, đi tới khu đoản mâu, nơi này bày đặt lượng lớn đoản mâu, mỗi một cái đoản mâu đại khái nặng năm cân, là chuyên môn làm riêng cho Đông Bá Tuyết Ưng.
"." Cầm lấy đoản mâu, tiện tay vung một cái, liền cắm ở trên bia ngắm dày ở ngoài xa tám mươi mét, trên khối bia ngắm này đã sớm vô số vết tích.
"Đi, đi, đi."
Đông Bá Tuyết Ưng chạy nhanh, đồng thời còn ném ra đoản mâu.
Chạy vòng vèo vừa ném mâu!
Bắn trúng mục tiêu đang chuyển động...
"Ném cho ta." Đông Bá Tuyết Ưng hô.
"Vâng, chủ nhân." Ở một bên nghe lệnh mấy người hầu cầm lấy một vài bia ngắm nhỏ, bắt đầu ném lên không trung, Đông Bá Tuyết Ưng đang chạy nhanh ở ngoài xa gần tám mươi mét ném ra đoản mâu, có lúc bắn trúng, có lúc thiếu một chút, hiển nhiên vừa chạy vừa bắn mục tiêu di động còn kém chút.
Nói theo lời của cha —— đoản mâu vẻn vẹn chỉ là phụ trợ, nếu khi chạy nhanh có thể ném bắn mục tiêu di động trúng 100% thì sau đó mỗi ngày luyện tập 200 lần cho nóng người, duy trì cảm giác là được.
...
Một ngàn lần đoản mâu kết thúc, Đông Bá Tuyết Ưng cảm giác hai tay rất đau, toàn thân mồ hôi đầm đìa, hắn đã quen thuộc từ lâu.
Sau khi kết thúc đoản mâu.
Đông Bá Tuyết Ưng bắt đầu một bộ quyền pháp, là rèn luyện thân thể toàn thân gân cốt bắp thịt, cũng là một môn pháp môn đấu khí trung phẩm, gọi ( Hỏa Diễm Tam Đoàn Pháp), cha tốn không ít tiền mới lấy được bộ pháp môn này, đấu khí pháp môn lúc trước cha học được ở trong quân đội chỉ là hạ phẩm.
Đấu khí pháp môn khi thân thể mệt mỏi tu luyện sẽ có hiệu quả tốt nhất!
Quyền pháp cương nhu cùng tồn tại, phối hợp hô hấp, luyện toàn thân thoải mái, mơ hồ có sức mạnh thần bí chui vào trong cơ thể, mỗi một nơi cũng tê tê, thể lực cũng đang khôi phục nhanh chóng.
Luyện hai lần ( Hỏa Diễm Tam Đoàn Pháp), hai tay cũng khôi phục bình thường.
"Được, bắt đầu luyện thương pháp."
Đông Bá Tuyết Ưng cầm lấy một cây trường thương bên cạnh, bởi vì chiều cao của hắn, trường thương cũng liền dài một mét tám, nặng ước mười cân.
"Hây." Đông Bá Tuyết Ưng bắt đầu luyện ( Tâm Ý thương pháp).
Bộ thương pháp này hắn luyện gần ba năm, đã rất quen, bất quá hôm nay cảm giác nhưng hoàn toàn khác nhau.
"Đúng, phát lực như vậy mới thoải mái." Đông Bá Tuyết Ưng ngày hôm qua nhìn kỵ sĩ Siêu Phàm diễn tập thương pháp, chính mình diễn tập thì không kìm lòng được mô phỏng theo loại cảm giác đó, nhất thời rất có thu hoạch.
"Đâm."
Tay trái hơi nắm chặt trường thương, tay phải cầm lấy chuôi thương, đột nhiên phát lực.
Cổ tay phải xoay tròn!
Trường thương phảng phất một con rắn to, tự thân nó liền sản sinh sức mạnh xoay tròn, đột nhiên đâm ra! Nếu như là kẻ địch, sẽ phát hiện trường thương rõ ràng chỉ vào mặt của mình, nhưng xoay tròn bắn tới thì, mũi thương nhưng là đâm vào yết hầu! Vòng xoay này, một có hiệu quả biến hướng mê hoặc kẻ địch, hai cũng có hiệu quả tăng cường lực xuyên thấu xoay tròn, chính là một chỗ mấu chốt của một chiêu này.
"Phốc!" Mũi thương đâm vào trên người một khôi lỗi kim loại cố định trên mặt đất phía trước, khôi lỗi này chính là kim loại đúc ra, mặt ngoài có một tầng vật liệu luyện kim, phi thường cứng cỏi mà có tính chất tự động khôi phục, chí ít cấp Tinh Thần trở xuống căn bản không làm bị thương được, toàn bộ sân luyện võ cũng liền đặt năm bộ khôi lỗi, bởi vì mỗi một bộ cũng giá trị năm trăm kim tệ!
Ở phòng thí nghiệm phép thuật của mẹ, còn có một bộ người giả kim loại càng đắt giá, đều là mẫu thân dùng làm thí nghiệm.
"Đâm, đâm, đâm." Đông Bá Tuyết Ưng lần lượt phát lực.
Đâm trung bình, đâm thấp, đâm cao.
Đâm bên trái, đâm bên phải.
Một "đâm" đơn giản nhưng là chiêu số thương pháp chủ yếu nhất, mỗi một lần đâm, Đông Bá Tuyết Ưng cũng hồi ức cảm giác kỵ sĩ Siêu Phàm diễn tập thương pháp.
Làm toàn lực đâm một ngàn lần xong, Đông Bá Tuyết Ưng tay phải đã phi thường đau nhức, toàn thân đều là mồ hôi, quá khứ huấn luyện bình thường chỉ là 500 lần, nhưng bây giờ hắn đang muốn cường ép chính mình.
"Phốc." khi lại một lần nữa toàn lực đâm hướng về khôi lỗi kim loại lực đạo phản chấn để cho mình tay tê rần, leng keng, trường thương rơi xuống đến cùng.
Đông Bá Tuyết Ưng quỳ ngồi dưới đất, thở hổn hển, toàn thân đều là mồ hôi, nhìn trên mặt đất cây trường thương kia.
Tuy rằng rất có quyết tâm, mà khi thân thể cực kỳ mệt mỏi thì vẫn là muốn từ bỏ a.
Đông Bá Tuyết Ưng ngẩng đầu lên nhìn về phía bên cạnh, trong quá khứ, cha đều sẽ đứng ở bên cạnh quát mắng chính mình.
"Loại nhát gan!"
"Vậy đã mệt mỏi? Lúc này mới đâm 300 lần! Lấy thân thể của con, đâm 500 lần mới coi như bình thường, đâm một ngàn lần mới rất mệt mỏi, 1,500 lần mới tính tới cực hạn! Coi như đến cực hạn, coi như tổn thương thân thể... Con buổi tối cũng còn có tắm thuốc! Tắm thuốc như thế, coi như thân thể con có một vết thương, coi như con gãy xương... Tắm thuốc nước ngày thứ hai đều có thể sinh long hoạt hổ, điều kiện của con thật tốt, so với cha lúc trước tốt hơn bao nhiêu? 500 lần cũng không làm được! Luyện cho ta!"
"Luyện cho ta, con không phải là loại nhát gan!"
"Mới 500 lần, tên thiếu gia quý tộc như con cũng không làm được sao?"
"Luyện cho ta, con trai của Đông Bá Liệt ta không phải loại nhát gan!"
"!"
Tiếng quát của cha vang vọng ở bên tai.
"Luyện cho ta." Đông Bá Tuyết Ưng nắm lấy trường thương đứng.
"đâm."
Đông Bá Tuyết Ưng lần thứ hai toàn lực đâm ra.
"Cha, thật sự con rất muốn tiếp tục nghe những lời cha mắng con, mắng con là đồ nhát gan con đều hài lòng." Đông Bá Tuyết Ưng đỏ mắt, điên cuồng lần lượt đâm, chỉ khi đã mất đi, mới thấy tất cả những thứ đó quý giá cỡ nào