Dịch Hàn thấy tình hình này, đứng lên, tao nhã đưa tay phải ra, “Xin chào, Lãnh tiên sinh, tại hạ * là Dịch Hàn.”
(*) tại hạ: kẻ hèn này, lời nói khiêm nhường thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu (Lạc Việt).
Lãnh Ngạn hoàn toàn không nhìn anh ta, cũng không để ý tới anh ta đang đưa tay ra, đi thẳng tới trước giường Duy Nhất, bóng đen khổng lồ khiến Duy Nhất khẽ run lên, không tự chủ cúi đầu.
Dịch Hàn lúng túng, tay dừng giữa không trung trong chốc lát rồi thu lại, tự giễu cười một tiếng, “Quả nhiên là núi băng! Duy Nhất, xem ra anh ở đây là dư thừa, anh đi trước! Rảnh rỗi sẽ liên lạc lại! Bye bye!”
“Bye bye!” Duy Nhất hoang mang, không dám nhìn Lãnh Ngạn, ánh mắt vẫn đuổi theo Dịch Hàn ra cửa.
“Rất không nỡ sao?” Giọng nói chua chát khiến đầu cô xoay lại.
Duy Nhất chép miệng, nhưng không để ý đến anh.
Vốn tưởng rằng anh sẽ lửa giận lên trời giống như lần trước, ít nhất, trong lòng đã chuẩn bị tốt chịu đựng cơn cuồng nộ của anh, không ngờ, anh lại ngã ngồi xuống giường cô thật mạnh, ôm chặt lấy cô, đầu vùi trên cổ cô, hô hấp nặng nề, “Duy Nhất, bảo bối, cuối cùng coi như anh đã tìm thấy em rồi!”
Anh gọi cô là bảo bối? Cô không nghe nhầm chứ? Hơi thở của anh nóng quá, mặt cũng rất nóng, nóng đến mức cô không được tự nhiên.
“Này, anh… Anh nói chuyện thôi! Anh ôm tôi không thở nổi!” Duy Nhất đẩy anh một cái, chỉ cảm thấy thân thể của anh càng thêm nặng nề, đè lên vai cô, gánh nặng không chịu nổi.
“Này! Lãnh Ngạn!” Cô gọi anh, nhưng anh không phản ứng lại. Cô bị sợ, ôm lấy anh khẽ lay, “Lãnh Ngạn! Lãnh Ngạn! Anh đừng làm tôi sợ!”
Thân thể của anh dần trượt xuống, ngã xuống giường, hai mắt nhắm nghiền.
“Lãnh Ngạn! Lãnh Ngạn! Bác sỹ mau tới đây!” Duy Nhất liều mạng rung chuông.
Cửa phòng bệnh mở ra, tiến vào lại là Tần Nhiên.
“Tần đại ca! Mau mời bác sỹ tới, Lãnh Ngạn anh ấy sao vậy?” Lòng Duy Nhất bị níu chặt, tất cả không vui quăng hết ra ngoài chín tầng mây, vào giờ phút này, chỉ lo lắng và sốt ruột về anh.
Bác sỹ nói cho cô biết, anh chỉ bị cảm cộng thêm sức khỏe cạn kiệt dẫn đến bất tỉnh, không có gì đáng ngại, thu xếp cho anh ở phòng bệnh ngay bên cạnh.
Cuối cùng Duy Nhất cũng thở phào nhẹ nhõm, ngồi bên cạnh giường anh, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nóng bỏng, đôi môi nứt nẻ của anh, trong lòng cảm thấy đau đớn, mới hai ngày, anh đã gầy…
Cô thừa nhận, cô thua, khoảnh khắc khi anh té xỉu bên người cô, cô đã thua, mặc kệ anh đối xử thế nào với cô, anh đã tiến vào trong lòng cô. Cho dù cô định trốn tránh như thế nào, muốn quên, đều vô ích…
“Thiếu phu nhân.” Tần Nhiên đẩy cửa ra, khẽ gọi cô ở sau lưng.
Duy Nhất xoay người, “Sao lại thành thế này? Đang tốt lành, sao anh ấy lại ngã bệnh?”
Tần Nhiên thở dài, “Thiếu phu nhân, thật ra thì, cũng là vì cô.”
“Vì em?” Duy Nhất cảm thấy kinh ngạc.
Tần Nhiên gật đầu, “Đúng! Đêm thất tịch ấy, đúng là thiếu gia lên thăm mộ thiếu phu nhân trước, đây là thói quen nhiều năm của thiếu gia. Thật ra thì cậu ấy chỉ đi thăm một lúc thôi, đến chập tối đã chuẩn bị trở lại, nhưng mà đường bị lún, xe không đi được. Cậu ấy nói vốn định gọi điện thoại cho tôi, để tôi đi đón cậu ấy, nhưng điện thoại lại hết pin.”
Hóa ra là như vậy… Lòng Duy Nhất đã hơi động đậy…
“Cậu ấy nhớ có hẹn với cô, vì vậy bỏ xe đi bộ trở lại, vốn hy vọng trên đường có thể gặp ai để đi nhờ xe một đoạn, nhưng thời tiết bão táp như vậy, ai không có chuyện gì lại đi nghĩa trang chứ! Bởi vì thời tiết quá ác liệt mà ngay cả xe bus cũng ngừng hoạt động. Cho nên, thật ra thiếu gia đi bộ về, trên xe không có dù, ngâm mưa mấy giờ, không cảm mới là lạ!”
Trong đầu Duy Nhất thoáng hiện lên hình ảnh đôi giày da dính đầy bùn sình để trước cửa nhà, hai mắt đã sớm ràn rụa nước mắt, “Đồ ngốc! Anh ấy mới chân chính là kẻ ngốc nghếch! Sao lại ngốc như vậy!” Không nhịn được cầm tay của anh, chôn mặt mình vào trong lòng l*q#d bàn tay anh mà nức nở nghẹn ngào, cuối cùng cô cũng nhớ tới, ngày anh vác cô từ tập đoàn Doãn thị về nhà, lúc cường hôn cô, cô đã cảm thấy môi anh nóng đến dọa người, trên người anh cũng nóng đến dọa người, cô lại không ngờ anh ngã bệnh, là cô quá không cẩn thận!
“Vậy hôm nay hai người tìm được em như thế nào?” Cô lau nước mắt ngước mặt lên hỏi.
“Quá trình này hơi phức tạp!” Tần Nhiên trả lời, “Ngày hôm qua lúc cô đi làm, dì Lưu đã muốn nói cho cô biết, thiếu gia ngã bệnh, lại không chịu gặp bác sỹ, nằm ở trên giường không dậy nổi, nhưng cô không để ý đã đi, dì Lưu không thể làm gì khác hơn là bảo tôi đi đón bác sỹ tới nhà. Lúc tôi về nhà, lại phát hiện cậu ấy đã thức dậy, nằm trên giường xem báo, nội dung trên báo chí là cô, biết không? Về cô?”
Duy Nhất khẽ gật đầu, “Biết! Em đã xem!”
“Sau đó Doãn Tử Nhiên lại gọi điện thoại cho cậu ấy, nói phái lái xe đưa cô về, cậu ấy chờ cô mòn mỏi mà cô không trở lại, gọi điện thoại cho cô lại không nhận, nên sốt ruột, tiêm cũng không chịu, uống lung tung hai viên thuốc rồi đi công ty tìm cô, mới biết cô vốn không về nhà. Vì vậy, cậu ấy đi tìm lái xe ngay lúc đó, hỏi chỗ cô xuống, đến cảnh sát giao thông kiểm tra băng ghi hình khu vực kia vào thời điểm đó, phát hiện cô lên một chiếc xe. Phương pháp giống nhau, vẫn lần theo dấu vết đến nghĩa trang, qua lại chạy vạy làm trễ nải không ít thời gian, kết quả khi cậu ấy đến nghĩa trang, cô đã không còn ở đó. Cậu ấy lại điều tra tư liệu về tất cả các xe đã ra vào nghĩa trang ngày hôm đó, phái chúng tôi kiểm tra từng cái, cuối cùng xác định mục tiêu lên xe Dịch Hàn, lại thông qua băng ghi hình của cảnh sát giao thông, ít nhất hơn một ngàn cuốn băng, mới phát hiện xe Dịch Hàn ở bệnh viện này, như vậy, đã suốt một đêm, đoán chắc bệnh tình phải tăng thêm thôi.”
Tần Nhiên nói đến đây, Duy Nhất không khống chế nổi nữa, khẽ đánh Lãnh Ngạn, gào khóc, “Anh là đầu heo! Đúng là đầu heo lớn!”
Tần Nhiên nhìn cô, khẽ mỉm cười, nước mắt chợt hiện, anh nghiễm nhiên trở thành người dư thừa, có thể đi được rồi…
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, để cho bọn họ thế giới yên tĩnh, mặc dù đã từng cảnh báo Duy Nhất không nên yêu thiếu gia, nhưng nhìn tình hình bây giờ, hãm sâu không chỉ có Duy Nhất, đây có lẽ là chuyện tốt…