Lãnh Ngạn khép hờ mắt, lông mày nhíu chặt khóa đau thương năm tháng, nhớ lại như vậy có phải tương đương với xé rách trái tim một lần nữa? Duy Nhất đau lòng ôm đầu anh, tay ấm áp vuốt gáy anh, “Không nói nữa! Đừng nói nữa!”
“Anh không sao, Duy Nhất!” Anh thử khiến cho giọng mình bình tĩnh lại, “Sau khi anh ra nước ngoài được một ngày thì nhận được điện thoại nhà, nói Đình nhi qua đời, giây phút đó, anh quả thật không tin nổi vào tai mình, lập tức chạy về nhà. Sau khi cảnh sát điều tra cô ấy kinh sợ quá mà chết, căn cứ vào thời gian tử vọng, đài truyền hình đang chiếu một bộ phim kinh dị, theo người ta nói, họ phát hiện lúc thiếu phu nhân ngã xuống đất thì quả thật ti vi đang phát bộ phim đó.”
Không phải chuyện khó khăn nhất trên thế giới chính là chuyện sinh ly tử biệt sao? Bản thân và người yêu âm dương hai ngả, cảm giác đó có bao nhiêu khó chịu? Duy Nhất có thể trải nghiệm, khi mẹ qua đời thì cảm giác tan nát cõi lòng và tuyệt vọng không ngôn ngữ nào có thể diễn tả, mà người đàn ông trước mắt nnày cũng đã từng bị tra tấn đau khổ không ngừng như vậy, từng người thân yêu bên cạnh ra đi, rốt cuộc tim của anh có thể chịu bao nhiêu lần tổn thương?
“Lãnh Ngạn, anh có muốn khóc không?” Đây là câu sau khi mẹ Duy Nhất qua đời, Lãnh Ngạn đã hỏi cô.
Lãnh Ngạn kinh ngạc nhìn cô, đột nhiên cười, cười đến thê lương mà bất lực, “Bé ngốc, em cho rằng anh là em!”
Duy Nhất ôm chặt cổ anh, mặt vùi vào trong cổ anh, nước mắt lăn lăn trong con ngươi, “Lãnh Ngạn, em không biết nói gì với anh, tại sao mỗi lần em khổ sở anh đều có thể an ủi em, mà em lại không biết an ủi anh như thế nào, em thật hâm mộ Đình nhi, cô ấy nhất định biết làm sao để khiến cho anh vui vẻ đúng không? Em không tốt như cô ấy…”
Lãnh Ngạn cũng ôm chặt cô, lộ vẻ xúc động sâu sắc, “Bé ngốc, em rất tốt, chính em nói, chỉ cần không không khí có hơi thở của đối phương, cũng sẽ không cảm thấy cô đơn, em ở đây, chính là an ủi của anh…”
Thật sao? Cô quan trọng vậy sao? Duy Nhất khó có thể tin.
Mặc dù biết so sánh với người chết là không đúng, huống chi cô chỉ là cô dâu thay thế của nhà họ Lãnh, nhưng mà, cô vẫn không nhịn được mà hỏi anh, “Lãnh Ngạn, anh rất thích cô ấy sao?”
Cô cảm thấy đầu đặt trên bả vai cô hơi nặng xuống, trong lòng dâng lên ghen tuông nhàn nhạt, “Yêu nhiều?”
“Không biết, rất yêu vô cùng yêu đi, lúc nhìn cô ấy mặc kimono màu trắng như tuyết nằm trong quan tài thủy tinh, anh thậm chí muốn đi cùng cô ấy…”
“Quan tài thủy tinh?” Duy Nhất lẩm bẩm danh từ chỉ có trong truyện cổ tích này.
“Đúng, anh chôn cô ấy ở trong quan tài thủy tinh…”
Duy Nhất đột nhiên không nói ra lời, yêu như vậy, chắc là ước mơ của mỗi cô gái, truyện cổ tích về công chúa lqd và hoàng tử… Cho dù chết, cũng hạnh phúc… Giây phút kia, cô thật sự rất muốn hỏi, Lãnh Ngạn, anh yêu em sao? Nhưng mà, cô không có dũng khí…
“Duy Nhất?” Anh phát hiện cô không nói.
“Hả?” Cô cuống quýt lau khô nước mắt, “Không có việc gì, em đang nghĩ, anh với bạn gái sau đã xảy ra chuyện gì?”
Lãnh Ngạn cười khổ lắc đầu, “Thật ra thì, cô ấy không phải là bạn gái của anh, chỉ có điều các anh em thấy ý chí anh sa sút sau khi Đình nhi đi, giới thiệu bạn cho anh. Không phủ nhận, cô ấy yêu anh, nhưng mà trong lòng anh không người nào có thể thay thế Đình nhi. Cô ấy rất lớn mật, rất mạnh mẽ, cũng rất cố chấp, dowí sự giúp đỡ của các anh em thì cô ấy trực tiếp tiến vào nhà anh, bởi vì anh không thể tiếp nhận cô ấy, cho nên thường xuyên không ở nhà, ai biết có lần cô ấy đang bơi lội thì bị dây điện đứt giật chết.”
Không ai có thể thay thế Đình nhi? Những lời này vào tai Duy Nhất, đau nhức bành trướng trong ngực, câu nói kế tiếp nghe cũng không chân thật. Dây điện? Hồ bơi? Duy Nhất mờ mờ ảo ảo cảm thấy có cảm giác không nói nên lời, nhưng mà, lại không thể nào nói ra…
“Đúng rồi, Lãnh Ngạn, vì sao bể bơi nhà anh màu tím?” Ít nhất Duy Nhất chưa bao giờ nhìn thấy bể bơi màu tím.
Sắc mặt của Lãnh Ngạn bỗng nhiên biến đổi, cười rất không tự nhiên, “Không có gì, ban đầu chính là thiết kế như vậy.”
“A, em còn tưởng người phụ nữ nào của anh thích màu tím.” Duy Nhất nói thầm vô ý thức.
Sắc mặt của Lãnh Ngạn càng thêm khó coi…
“Lãnh Ngạn, xin lỗi, em phát hiện bí mật của riêng anh!” Duy Nhất chợt nhớ tới tấm hình người phụ nữ mặc áo tím trong phòng anh.
Lãnh Ngạn lộ vẻ hốt hoảng, “Bí mật gì?”
“Em phát hiện anh có người phụ nữ khác!” Duy Nhất dí dỏm cười một tiếng.
Lãnh Ngạn đột nhiên đứng dậy, “Nói bậy! Nào có!” Phản ứng rõ ràng hết sức mãnh liệt.
Duy Nhất cho rằng anh tức giận, kéo anh ngồi xuống, “Đừng tức giận như vậy! Giống như anh có tật giật mình vậy! Em chỉ phát hiện hình một người phụ nữ mặc áo tím trong phòng anh, là ai? Đình nhi sao?”
“Ừ, đúng!” Anh gật đầu qua loa, sau đó đột nhiên trở nên không kiên nhẫn, “Thôi, không nói, hôm nay nói đến đây thôi! Anh đã đặt vé máy bay buổi tối về.”
Duy Nhất hơi cảm thấy tiếc nuối, rõ ràng đến hưởng tuần trăng mật, cùng anh hai ngày đã có chuyện. Quan trọng hơn là, cô càng ngày càng không biết trong lòng anh mình có bao nhiêu sức nặng. Nghe anh kể tình cảm của anh với Đình nhi đã chết, cô đột nhiên không có lòng tin…
“Xin lỗi, Duy Nhất, lần sau anh lại cùng em hưởng tuần trăng mật, lần sau chúng ta đi châu Âu, thế nào?” Hình như anh phát hiện thất vọng của cô, ngón tay nâng cằm nhọn của cô lên.
Duy Nhất miễn cưỡng đè không vui trong lòng xuống, khẽ mỉm cười, gật đầu. Trong lòng khổ sở, lần sau? Lần sau là lúc nào? Bọn họ như cặp vợ chồng thay thế thật sự có lần sau sao? Cho dù có thì như thế nào? Ở trong lòng anh cô chiếm bao nhiêu sức nặng, trăng mật lần đầu tiên của cô đã bị ảo giác nho nhỏ của vợ trước với anh mà vội vã kết thúc, cô được tính là gì?