Anh hơi sững sờ, “Tại sao?”
“Khoản mục kèm theo điều thứ nhất của hiệp ước, không cho phép vì chờ em mà không ăn cơm!” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Duy Nhất viết cố chấp.
“Điều thứ nhất của hiệp ước, phải về nhà ăn cơm! Là ai phá hư hiệp ước trước?” Đôi mắt anh lóe lên ánh sáng rực rỡ, khoản mục kèm theo này, có phải coi như quan tâm anh không?
Duy Nhất kinh ngạc, không phải anh nói hiệp ước kia ngây thơ hoang đường buồn cười sao? Bây giờ lại nhớ rõ ràng như vậy…
“Anh chưa bao giờ về nhà ăn cơm, sao em biết đột nhiên anh trở lại?”
Lãnh Ngạn nhìn khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn ửng hồng, trong lòng dâng lên ấm áp, nhà… Về nhà… Cảm giác bọn họ thật giống một cặp vợ chồng bình thường…
Duy Nhất bị anh nhìn đến hoảng hốt, “Tại sao… Nhìn em như vậy?”
“Khóe miệng em còn có sữa tươi!” Anh khẽ mỉm cười, đến gần cô, khẽ hôn lên môi cô, “Giờ thì được rồi!”
Duy Nhất vuốt môi mình, bừng tỉnh hiểu ra, “Người xấu! Anh lừa em!”
“Ha ha ha ha!” Anh cười hả hê như gió xuân, xe chạy nhanh về phía trước.
Duy Nhất choáng váng trong tiếng cười của anh, đây là núi băng mà cô biết sao? Chỉ có điều, anh thật tuấn tú…
Duy Nhất suy nghĩ suốt một ngày, cũng không biết tặng quà sinh nhật gì cho Lãnh Ngạn. Buổi trưa sau khi má Tằng về, co chỉ có thể nhờ Mỹ Mỹ giúp, theo cô ấy ra đường chọn quà tặng.
“Quà tặng cho ai vậy? Nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi? Là gì của cậu?” Mỹ Mỹ kéo cô đi vào cửa hàng.
“Mua một quà tặng thôi mà, có cần điều tra rõ ràng như vậy không?” Duy Nhất không nguyện ý nói ra Lãnh Ngạn.
“Đương nhiên là cần thiết! Người khác nhau đưa quà khác nhau! Điều này rất quan trọng đấy!” Mỹ Mỹ cường điệu.
Duy Nhất bất đắc dĩ, “Được rồi, nam! Số tuổi… Không rõ ràng lắm, khoảng ba mươi đi! Là … bạn của tớ!” Cho Lãnh Ngạn một danh phận thích hợp thật khó khăn…
Lòng hiếu kỳ của Mỹ Mỹ lập tức bị quyến rũ, “Duy Nhất, không phải chứ? Cậu thật sự có bạn trai? Lại còn là một ông chú già? Cậu thích ông chú già? Có liên quan tới má Tằng đưa cơm mỗi trưa cho cậu sao?”
Duy Nhất cũng biết, mười vạn vì sao của Mỹ Mỹ tới rồi! “Làm ơn! Đừng nhạy cảm như vậy có được không? Mau chọn quà tặng cho tớ đi, sau đó đi làm, trễ rồi!”
Mỹ Mỹ lại không buông tha, “Duy Nhất, nói thật, nếu cậu không có bạn trai, tớ giới thiệu một người cho cậu, chính là Dịch Hàn lần trước gặp! Anh ấy rất có hứng thú với cậu, hỏi tớ nhiều lần, người ta là kim mã hoàng tử, vương lão ngũ kim cương! Cơ hội khó có!”
“Mỹ Mỹ, cậu tha cho tớ đi! Bây giờ tớ không muốn những thứ này! Lại nói, Dịch Hàn kia không phải ông chú sao?” Duy Nhất tự nhiên phiền loạn, cô đâu chỉ có bạn trai, rõ ràng đã kết hôn rồi! Nhưng mà, hôn nhân của cô, ông xã của cô có thể công khai khắp nơi sao? Nhiệm vụ của cô chỉ là sinh con cho anh, sinh xong đứa bé có phải nên đi không?
Mỹ Mỹ lườm cô một cái, “Cậu ấy, người khác đều vót đầu cho nhọn chen chúc vào xã hội thượng lưu, cậu toàn lãng phí cơ hội tốt, đã lãng phí Doãn Tử Nhiên, xem cậu còn bỏ qua bao nhiêu!”
“Được rồi! Biết rồi! Mau nghĩ kế cho tớ đi! Đưa cái gì thì tốt?” Duy Nhất sợ cô liến thoắng không ngừng.
Hai mắt Mỹ Mỹ tỏa sáng, chỉ vào khu vực áo sơ mi, “Duy Nhất, áo sơ mi thì sao? Chỉ có điều không quá quen thuộc thì không nên tặng áo sơ mi! Nếu không sẽ khiến người khác hiểu lầm!”
Duy Nhất nghĩ đến phần lớn áo sơ mi của Lãnh Ngạn màu đen, cũng cảm thấy nên tặng anh áo sơ mi sáng màu, thật ra thì lúc anh cười lên khiến cho người ta có cảm giác rất rực rỡ, không bằng thay đổi từ ngoại hình anh trước đi!
“Cậu xem áo sơ mi màu lam nhạt đó như thế nào?” Duy Nhất liếc nhìn trúng, màu xanh nhạt này giống như bầu trời ngoài cửa xe lúc sáng sớm khi Lãnh Ngạn cười to, rất rực rỡ, rất thuần khiết.
“Không tệ! Giorgio Armani, ánh mắt thật tốt!” Mỹ Mỹ than thở, “Chỉ có điều cậu cam lòng sao?”
Nhân viên phục vụ lập tức đón lời Mỹ Mỹ, “Bởi vì cửa hàng chúng tôi mừng ngày thành lập, áo sơ mi này thuộc hàng giảm giá, sau khi chiết khấu tám phần trăm vẫn có lời!”
Duy Nhất để nhân viên phục vụ tính toán, sau khi giảm giá vẫn muốn toàn bộ tiền gửi ngân hàng mấy tháng nay của cô, cô quyết tâm, “Được rồi, lấy nó!”
Mỹ Mỹ vẻ mặt bát quái bu lại, “Tiểu keo kiệt hôm nay đổ máu lớn, người đàn ông này nhất định không đơn giản, có đúng không?”
“Đi làm!” Duy Nhất trừng mắt nhìn cô ấy rồi trở về.
Lúc tan việc, Duy Nhất gói áo sơ mi vô cùng đẹp mắt, tưởng tượng phản ứng của Lãnh Ngạn khi nhìn thấy quà tặng sẽ như thế nào.
Nhưng mà, khi cô vui sướng hài lòng chạy ra khỏi tập đoàn Doãn thị thì phát hiện tới đón cô là lái xe, mà không phải là Lãnh Ngạn.
“Thiếu gia đâu?” Cô lên xe liền hỏi.
“Thiếu phu nhân, thiếu gia còn cuộc họp, để cho tôi đón cô về trước, thiếu gia nói tối nay về ăn cơm!” Lái xe đáp.
“A, vậy cũng tốt! Về nhà trước!”
Hôm nay nhà họ Lãnh cũng không có gì khác, chỉ có má Tằng thêm bận rộn ở trong bếp, trên bàn ăn đã đầy một bàn món ăn.
Duy Nhất để đồ xuống chạy vào bếp, quyết định tự mình làm bánh sinh nhật cho Lãnh Ngạn.
“Má Tằng, hôm nay có phải có khách tới không?” Cô chưa từng thấy má Tằng thêm món ăn trên thực đơn.
“Đúng vậy! Sinh nhật thiếu gia hàng năm, Doãn đại thiếu gia và Cầu thiếu gia đều sẽ đến!”
“Vậy cũng không ăn hết nhiều như thế!” Duy Nhất le lưỡi một cái, sinh nhật nhà người có tiền chính là lãng phí! Bánh ngọt vẫn đang nướng, Duy Nhất cảm giác mình ở trong phòng bếp giống như rất cản trở, dứt khoát đi ra vườn hoa đi dạo một chút, tiện thể chờ Lãnh Ngạn trở lại.