Cô lặng lẽ thu túi xách, lúc đi qua bên cạnh anh dừng bước, đưa lưng về phía anh, “Xin lỗi, là tôi không biết xấu hổ, đã quấy rầy…”
Đi tới bên cửa, lại nhớ ra cái gì, cầm gói kẹo trên tay đặt trên chăn của anh, “Không được hút thuốc lá, cái này không phải để chơi anh, lúc mệt mỏi ăn một viên có thể hưng phấn tinh thần, tôi đi thôi!”
Nhìn bóng dáng nho nhỏ của cô biến mất sau cánh cửa khép lại, tim của anh giống như vỡ ra một vết thương, sau đó chua xót tràn ra từ khe đó, càng tràn ra càng nhiều, cuối cùng giống như thủy triều dâng lên…
Khoảnh khắc đó, anh rất muốn gọi tên cô, nhưng âm thanh mắc kẹt trong cổ họng, thế nào cũng không gọi ra…
Tầm mắt rơi vào trên hộp kẹo, chữ viết trên hộp kẹo dần mơ hồ…
Duy Nhất, chỉ mong đó là tổn thương nhỏ nhất với em…
Anh nhìn xuyên qua cửa kính, vẫn nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ đó chậm rãi biến mất bên ngoài tầm mắt anh…
Lúc má Tằng tới đưa bữa trưa phát hiện chỉ có thiếu gia nằm lẳng lặng trên giường ngủ.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân đâu?” Má Tằng hỏi.
Lãnh Ngạn tỉnh dậy từ trong giấc mộng, trong mộng tràn đầy cặp mắt sáng trong của Duy Nhất, mái tóc dài đen nhánh và nụ cười ngọt ngào, tỉnh dậy lại nhớ đến hình ảnh lúc cô nằm ngủ trên người anh…
“Thiếu gia?” Má Tằng cho rằng còn chưa đánh thức anh.
“Cô ấy đi rồi! Bị tôi đuổi đi!” Lãnh Ngạn bình tĩnh nói.
“Tại sao? Thiếu gia?” Má Tằng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ cãi nhau, hôm qua vẫn còn rất tốt mà!
“Không tại sao!” Lãnh Ngạn dứt khoát không muốn nói tới đề tài này.
Má Tằng thở dài, “Thiếu gia, má Tằng hy vọng cậu tìm được hạnh phúc thuộc về mình, đừng dừng lại trong quá khứ!”
“Má Tằng, má cũng nghĩ như vậy sao? Nhưng…” Anh làm thế nào mới có thể qua lằn ranh trong lòng kia? Không, anh vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho mình…
“Thiếu gia, cậu cần gì chứ? Có một số việc dù là ai cũng không nên để trong lòng, cậu cũng đừng để ý nhiều như vậy, không phải còn có tôi sao?” Má Tằng bắt đầu lau nước mắt.
“Nhưng mà, trăm năm về sau thì làm thế nào?” Lãnh Ngạn cố nặn ra nụ cười, mượn nó an ủi má Tằng, “Má Tằng, đừng như vậy, tôi rất tốt, thật sự rất tốt! Má biết tại sao tôi muốn che đôi mắt Duy Nhất không?”
Má Tằng giữ lệ gật đầu, “Biết, má Tằng biết, cậu chính là sợ thiếu phu nhân nhìn thấy cậu, thích cậu, sợ sinh đứa bé còn khúc mắc chưa rõ, nhưng cuối cùng lại thích, má Tằng cảm thấy rất tốt!”
“Má Tằng, tôi hiểu ý tốt của má, tôi biết rõ mình đang làm gì! Đi mua cho tôi bao xì gà!”
Vẻ mặt của anh vân đạm phong khinh *, ánh mắt rơi lên hộp kẹo tú đậu, hơi chần chừ, “Thôi, đừng đi!” Rốt cuộc là ai đau? Ai khiến cho ai cô đơn hơn…
(*) vân đạm phong khinh: nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Duy Nhất từ bệnh viện ra ngoài, đi vào quán cà phê tên ONLY kia, chính ở nơi này, cô quyết định muốn đi yêu Lãnh Ngạn, đi hòa tan Lãnh Ngạn, hôm nay, quán cà phê vẫn như cũ, nhưng cà phê vào trong miệng lại đắng gấp ngàn lần ngày đó…
Ngồi suốt cả một ngày trong quán cà phê, không ăn cơm, cũng không suy nghĩ gì khác, chỉ nhìn mặt trời từ đông chuyển sang tây ngoài cửa sổ, nhìn đám mây lúc ráng chiều hơi rực rỡ, cô biết, nên về nhà…
Trở lại chuồng chim bồ câu, Doãn Tử Nhiên không ở đây, mệt mỏi ném mình lên giường, chăn che đầu tiếp tục giấc ngủ dài, ngủ thẳng đến thiên hoang địa lão *, không tỉnh lại thì tốt biết bao! Như vậy sẽ không còn cảm giác đau, Lãnh Ngạn, thật sự rất hận anh, hận đến đáy lòng vặn vẹo, nhưng không có nước mắt…
(*) thiên hoang địa lão: đến ngàn vạn năm sau, đến khi không còn trời đất.
Trằn trọc không yên, nửa mê nửa tỉnh oán hận ánh mắt tràn đầy lạnh lùng, mặt lạnh lùng lúc đó của anh, nhưng hết lần này tới lần khác lại xuất hiện. Lãnh Ngạn, lại hận anh lần thứ nhất! Tại sao ngủ không để cho em ngủ yên…
Không biết ngủ bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
“Doãn Tử Nhiên đáng chết, ra cửa lại không mang chìa khóa! Nếu em không trở về anh định phá hủy nhà mà vào sao?” Cô vừa mắng vừa mở cửa, ai ngờ đứng bên ngoài là má Tằng!
“Thiếu phu nhân…” Hai mắt đẫm lệ của má Tằng nhìn cô.
“Má Tằng, sao má lại tới đây? Mời vào đi!”
Bình thường má Tằng rất thương Duy Nhất, Duy Nhất không thể không hoan nghênh bà. Má Tằng bước vào phòng, quan sát tỉ mỉ, “Thiếu phu nhân, cô ở trong phòng như vậy?”
Lời này khiến Duy Nhất cảm thấy không thoải mái, đây chính là nơi cô lớn lên! Đây cũng là nơi tràn đầy vui sướng với cô mà nói! Cô khẽ mỉm cười, “Má Tằng, nơi này không rộng rãi hào hoa như nhà họ Lãnh, nhưng mỗi một góc đều tràn đầy kỷ niệm giữa mẹ và tôi, tôi thích không khí ấm áp nơi này.”
“Má Tằng tuyệt đối không có ý này! Má Tằng chỉ là người làm, đâu có tư cách nói những điều này!” Trên mặt má Tằng lộ ra nụ cười lúng túng vì nói sai.
Duy Nhất rót cho má Tằng chén nước, “Má Tằng, mời uống nước, đừng nói như vậy, tôi biết rõ má đối tốt với tôi, trong quan niệm của tôi không có cái gì mà người làm kẻ dưới.”
Má Tằng nhận lấy nước đặt lên bàn, nắm lấy tay cô, “Thiếu phu nhân, má Tằng tới van xin cô.”
Trong lòng Duy Nhất biết là vì cái gì, chỉ có điều cô không ngốc như vậy nữa, cô sẽ không bao giờ làm những chuyện hạ thấp giá trị con người, đưa tới cửa tự rước lấy nhục!
“Má Tằng, má đừng nói nữa, tôi sẽ không về!”
“Thiếu phu nhân!” Má Tằng đột nhiên quỳ trên mặt đất, “Thiếu phu nhân, má van xin cô, xin cô trở về đi.”