Mục lục
Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc cô đưa quần áo vào, bàn tay căng thẳng, bị Lãnh Ngạn kéo vào, sương mù trong phòng tắm bốc lên xông vào từng lỗ chân lông của cô, lồng ngực xích lõa của anh còn đọng lại mội ít giọt nướ, dưới ánh mắt nóng bỏng đó làm cho cô không kìm chế được mà cúi đầu, nhưng mà thứ càng làm cho người ta tai nóng tim đập nhanh đột ngột đập vào mắt của cô, cô đỏ mặt, định vùi đầu vào ngực của anh, như vậy có thể không nhìn thấy cái gì nữa rồi. . . . . .
Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ và giọng nói chậm rãi của anh, anh vòng chắc eo của cô: “Bà xã, có phải là hơi thất vọng phải không?”
“Cái gì nha! Không có!” Duy Nhất rõ ràng hiểu anh đang là ám chỉ cái gì, đỏ mặt lầu bầu.
“Nhìn anh, bảo bối!” Giọng nói trầm thấp từ tính lượn lờ ở trong sương mù càng làm cho người ta say mê.
Duy nhất khôn tự chủ ngước mắt lên, dung nhập vào trong hồ sâu trong trẻo của anh, ở sâu trong con ngươi đen nhánh đó, cô nhìn thấy bóng dáng của mình, trái tim, cũng trầm xuống. . . . . .
Nhìn thấy môi mỏng màu hồng của anh từ từ tiến gần lại mình, Duy Nhất nhắm mắt lại, chờ đợi, chờ đợi hắn gió táp mưa rào cuốn lấy, vậy mà, anh chỉ hôn nhẹ lên môi của cô, liền rời đi, cười lớn mặc quần áo vào.
Duy nhất cảm thấy cả người đột nhiên không có sức lực, thiếu chút nữa thì ngã về phía trước, nhìn thấy nụ cười của Lãnh Ngạn, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một tia u oán.
Lẽ ra, cô không có lý do để giận anh, nhưng mà, có lẽ là trong lúc hai người yêu nhau có tâm ý tương thông, nếu như lòng của bên kia hơi dao động, thì bên này nhất định có thể cảm giác được, cho nên, cô cảm thấy, bây giờ tình trạng của Lãnh Ngạn không bình thường.
“Vui không?” Cô không nhịn được hỏi một câu, mang theo tức giận.
Lãnh Ngạn đã mặc quần áo tử tế, giả vờ như không nhìn thấy cô đang tức giận, ngạc nhiên chỉ vào áo tình nhân của bọn họ nói: “Bà xả! Quần áo của chúng ta giống nhau nha!”
Duy Nhất nhìn anh chằm chằm, xoay đầu bỏ chạy, còn chưa có bước đi, liền rơi vào trong vòng ôm ấm áp.
Anh ôm cô thật chặt, môi dán vào tóc của cô: “Bảo bối, nếu như anh và em, chỉ nhẹ nhàng lướt qua nhau như vậy, em, có thể quên anh hay không?” Âm thanh mờ mịch như vậy, giống như làn gió thổi mây bay.
Trái tim của Duy Nhất chợt bị âm thanh này làm cho hung hăng nhéo một cái, cô run giọng hỏi: “Ngạn, anh như vậy là có ý gì?”
Anh bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến mức giống như ánh nắng mặt trời rực rỡ, véo nhẹ cái mũi của cô một cái: “Anh chỉ nói là nếu như thôi! Cái người này sao khẩn trương như vậy làm gì?”
Duy Nhất cong khóe môi, lão đại mất hứng: “Lãnh, Ngạn! Sáng sớm mà anh trêu em như vậy, em sẽ tức giận đó!”
“Không tức giận! Không tức giận!” Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, bướng bỉnh giống như đứa trẻ: “Không cần tức giận có được hay không? Bà xã?”
Cô thở dài, đối mặt với dáng vẻ của anh như vậy, thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười: “Ngạn, chuyện của công ty giải quyết xong hết rồi sao, hôm nay định làm cái gì vậy?”
“Em quên rồi sao?” Anh gõ một cái lên đầu của cô: “Hôm nay chúng ta đã nói là sẽ đi gặp mẹ mà!”
Duy Nhất xoa đầu kháng nghị: “Lãnh Ngạn! Tật xấu của anh phải sửa đó! Trí nhớ của em vốn dĩ không được tốt, anh lại gõ vào, thì sẽ càng dễ quên hơn đó!”
Mỗi một lần Lãnh Ngạn đều thận trọng xoa giúp cô, cũng hứa: “Ta hứa, sẽ không bao giờ gõ nữa! Không thể quên! Không thể quên!”
“Không thể quên cái gì nha!” Duy Nhất kéo tay của anh xuống: “Em đau anh xoa cho em đi!”
“Không có gì!” Lãnh Ngạn ngẩn người, đột nhiên nói: “Bà xã, anh muốn đi đồn cảnh sát một chuyến trước, sau đó chúng ta sẽ đi gặo mẹ, hôm nay anh còn muốn ăn tối với em nữa, qua tối nay, anh sẽ không thể đến đây bồi em rồi.”
“Tại sao?” Duy Nhất nghe anh nói xong liền giống như rơi vào trong sương mù, trong lòng cũng lo lắng không yên.
“Ngốc!” Lãnh Ngạn cười khẽ xoa mặt của cô một chút: “Ngày mai chúng ta sẽ phải kết hôn, trước khi kết hôn thì không thể gặp mặt!”
Duy Nhất thoải mái, cười hắc hắc vài tiếng: “Vậy anh nhanh đến đồn cảnh sát đi, đi nhanh về nhanh nha! Em chờ anh!”
***********************************************************************
Đồn cảnh sát.
Sau khi Lãnh Ngạn ghi xong, nói là muốn gặp Mỹ Mỹ.
“Lãnh tiên sinh, có thể chờ qua một thời gian ngắn nữa hay không, hiện giờ vụ án vẫn còn đang được điều tra, nên hơi phiền phức tí.” Viên cảnh sát ban buôn bán và điều tra tội phạm có chút khó xử.
“Không! Tôi không thể chờ được, tôi muốn gặp cô ta ngay lập tức! Cậu nói với cấp trên một tiếng đi!” Giọng nói của Lãnh Ngạn vô cùng bá đạo, không hề muốn thương lượng.
“Được rồi, Lãnh tiên sinh chờ một chút!”
Sau khi viên cảnh sát điện thoại xin phép trở về thì nói cho anh biết: “Lãnh tiên sinh, cấp trên nói là có thể, nhưng mà lúc gặp mặt phải có chúng tôi ở đó, không được nói đến vấn đề liên quan đến vụ án.”
Lãnh Ngạn gật đầu: “Yên tâm đi!”
Khi Lãnh Ngạn đi tới phòng gặp mặt, Mỹ Mỹ đã chờ ở đó, trong nháy mắt nhìn thấy Lãnh Ngạn , cô cúi đầu xuống.
Lãnh Ngạn đi tới đối diện với cô, ngồi xuống, không hề tức giận, cũng không có trách cứ, chỉ là vô cùng bình tĩnh nói một câu: “Mỹ Mỹ, chào cô.”
Mỹ Mỹ hơi kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn anh, cho là sẽ nhìn thấy vẻ giễu cợt ở trên mặt anh, vậy mà ngoài ý muốn của cô, anh rất bình tĩnh, anh rất chân thành, giống như trước đây.
Sau một lúc nghi ngờ, trong lòng lập tức nghĩ tới một cái đáp án, Lãnh Ngạn không phải là người bình thường, anh bày ra vẻ mặt chân thành như vậy có lẽ là muốn dụ cô nói ra tên của Địch Khắc và Dịch Hàn. Không! Cô sẽ không nói! Mặc dù sống chết của Dịch Hàn cô không hề quan tâm, nhưng mà Địch Khắc là người đàn ông duy nhất mà cô yêu, là cha của đứa bé, cho dù chết cô cũng sẽ không nói ra!
Lãnh Ngạn giống như nhìn thấu tâm tư của cô: “Mỹ Mỹ, cô yên tâm, hôm nay tôi không phải đến ép cô, sỡ dĩ tôi đến thăm cô, là vì, cô là bạn của Duy Nhất.”
Mỹ Mỹ kinh ngạc nhìn hắn, nửa ngày cũng không nói được lời nào, cô là người bạn duy nhất sao? Lãnh Ngạn vẫn còn cho rằng cô lài bạn của Duy Nhất sao? Lãnh Ngạn gật đầu, vẻ mặt vô cùng chân thành: “Mỹ Mỹ, Duy Nhất chỉ có cô là bạn tốt, mỗi lần cô ấy và ta cãi nhau, người mà cô ấy nghĩ đến đầu tiên chính là cô, tôi hi vọng cô vĩnh viễn đều là bạn tốt của cô ấy”
Trong truyền thuyết Lãnh Ngạn là người vô tình lãnh khốc, nhưng bây giờ Lãnh Ngạn trước mắt cô slà ai? Có lúc, Mỹ Mỹ thật sự cho là cô đã nhìn nhầm người, bây giờ làm soa cô còn có thể tiếp tục, thậm chí là mãi mãi làm bạn của Duy Nhất nữa đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK