Ngày hôm qua Liễu Ánh Tuyết có nói qua, hôm nay bác sĩ sẽ đến nhà làm kiểm tra toàn thân cho mẹ.
Cô liền dứt khoát không đi đâu cả, trực tiếp đi tới tiểu viện nơi ở của mẹ.
Mới vừa đi đến trong viện, liền nghe được tiếng kinh hô của Điềm Điềm từ bên trong truyền đến.
Hứa Tiễu Tiễu nhíu mày, đi mau vào phía cửa, liền nhìn thấy Điềm Điềm cùng một bé trai khoảng mười tuổi đang đánh nhau.
Cô nhíu mày, nhưng không lập tức tiến lên.
Tuy rằng Điềm Điềm đánh không lại bé trai kia, nhưng lại cắn chặt môi, trên mặt rõ ràng bị đánh sưng lên một khối, cũng không khóc không nháo, bị bé trai kia đè ở trên mặt đất, bé liền nghiêm túc quan sát, rốt cuộc tìm được một chỗ sơ hở, một quyền nện vào mặt của bé trai kia, trực tiếp đánh trúng mũi của nó.
Bé trai kia bị đánh mông, dừng động tác.
Ở nơi đó ngây người trong chốc lát, vươn tay lau cái mũi của mình, trên tay là vết máu đỏ bừng.
Cậu hoảng sợ, lại sau đó liền “Oa” lên khóc, cậu sợ hãi, nhảy dựng lên rồi chạy ra bên ngoài, “Mẹ, mẹ, con bị đánh, chảy máu……”
Hứa Tiễu Tiễu:……
Đây là đầu gấu trẻ em điển hình.
Cô vội vàng đi đến bên người Điềm Điềm, liền thấy Điềm Điềm xoa miệng mình, quật cường đứng lên, con bé phủi phủi quần áo trên người, lúc này mới nhẹ nhàng mở miệng: “ Chị Tiễu Tiễu, em có phải là người gây chuyện hay không?”
Hứa Tiễu Tiễu vươn tay sờ đầu bé, “Chuyện nay có đáng là gì, chúng ta ở trại trẻ mồ côi còn đánh nhau mỗi ngày!”
Ngẩng đầu, liền nhìn thấy trong phòng, mẹ đang ở phía sau cửa kính, đôi mắt tựa như nai con bị hoảng sợ, nhìn chằm chằm cô.
Cô nhìn Hứa Nhược Hoa cười cười, liền thấy Hứa Nhược Hoa chần chờ, chậm rãi, từ trong phòng đi ra.
Hứa Tiễu Tiễu cười mở miệng nói: “Mẹ, mẹ đừng sợ, không có việc gì, trẻ con đánh nhau……”
Vừa mới dứt lời, Hứa Nhược Hoa liền tiến lên một bước, một phen túm chặt tay cô, “Tiễu Tiễu, mau mang Điềm Điềm đi. Đó là Bối Bối, mẹ nó là quản gia trong nhà, Điềm Điềm đánh Bối Bối, bọn họ sẽ đánh chết Điềm Điềm.”
Nhà họ Hứa rất lớn, có rất nhiều quản gia.
Hứa Tiễu Tiễu nghe vậy, đôi mắt bỗng nhiên trừng lớn.
Cô không thể tin tưởng nhìn chằm chằm Hứa Nhược Hoa.
Từ khi về nhà đến giờ, mẹ vẫn luôn trầm mặc ít lời, làm thế nào cũng không nói chuyện, vẫn luôn ôm một cái gối kêu Tiễu Tiễu, mà hiện tại……
Cô hưng phấn tiến lên một bước, đưa tay bắt lấy tay của Hứa Nhược Hoa “Mẹ, mẹ nhận ra con sao?”
Hứa Nhược Hoa có chút sợ hãi gật đầu.
Đường Điềm Điềm liền mở miệng: “Chị Tiễu Tiễu, em phát hiện dì khi thì tỉnh táo, khi thì hồ đồ.”
Bé tiến đến nói vào tai Hứa Tiễu Tiễu, "buổi tối dì còn trộm nói cho em biết, đi đi, nêu không bọn họ sẽ hại con.”
Một câu, làm cho lòng của Hứa Tiễu Tiễu cảm thấy ấm.
Đây là nguyên nhân mà năm đó mẹ nhất quyết đem cô vào trại trẻ mồ côi sao?
Đang ở tự hỏi, liền nghe được Hứa Nhược Hoa mở miệng: “Mau mang Điềm Điềm đi, Bối Bối, mẹ, sợ hãi.”
Hứa Tiễu Tiễu vội vàng cầm tay bé, ánh mắt kiên định, truyền cho bé năng lượng, “Mẹ, không phải sợ, con đã trưởng thành, con có thể bảo vệ mọi người, mẹ của Bối Bối chỉ là một quản gia, cô ta không dám làm gì đâu.”
Hứa Nhược Hoa ngây ngẩn cả người.
Đôi mắt của bà mê mang, nhìn Hứa Tiễu Tiễu nửa ngày, lúc này mới mở miệng: “Tiễu Tiễu, cẩn thận.”
Hứa Tiễu Tiễu gật đầu.
Cô chần chờ một chút, lại lần nữa nhìn về phía Hứa Nhược Hoa.
Thấy ánh mắt của bà tuy rằng rất yếu, nhưng lại mười phần tỉnh táo.
Cô lập tức nắm lấy cơ hội, thấp giọng mở miệng: “Mẹ, ba của con là ai?”