Hứa Tiễu Tiễu không nói chuyện, tầm mắt trước sau nhìn chằm chằm Liễu Ánh Tuyết.
Tầm mắt bà ta khi nhìn mấy đồ ăn đó, không hiện ra bất kỳ vẻ kinh nhạc nào, điều này chứng tỏ...... Trong lòng bà ta quả nhiên biết rõ ràng.
Hứa Tiễu Tiễu trực tiếp cười lạnh, "Đây là cơm của mẹ tôi tối nay, còn chưa kịp ăn."
Hứa Thịnh nhất thời kinh ngạc kêu ra tiếng, "Cái gì?"
Chợt, ông ta dùng ánh mắt mang theo chất vấn, nhìn về phía Liễu Ánh Tuyết.
Liễu Ánh Tuyết dường như căn bản không thấy được ánh mắt của Hứa Thịnh, "Soạt" đứng lên, thoạt nhìn còn kích động hơn Hứa Thịnh, "Đây là có chuyện gì? Đồ ăn ở Nam Sanh Các là ai sắp xếp! Quản gia! Quản gia Thái!"
Cùng với câu lớn tiếng trách cứ này, vẻ mặt Hứa Thịnh ổn định lại.
Quản gia Thái quản lý cơm nước trong nhà, rốt cuộc trang viên nhiều người ở như vậy, ăn cơm là chuyện lớn bậc nhất.
Nghe được tiếng Liễu Ánh Tuyết gọi, ông ta vội vàng đi vào, cung kính cúi đầu, "Lão tiên sinh, phu nhân, xin hỏi có chuyện gì phân phó ạ?"
Liễu Ánh Tuyết lại chỉ vào đồ ăn trên bàn, "Đây là có chuyện gì? Tôi đã ngàn dặn vạn dặn bảo ông chiếu cố Nam Sanh Các, ông chiếu cố như vậy đó hả? Tốt nhất là ông cho tôi một lời giải thích hợp lý!"
Hứa Tiễu Tiễu quay đầu nhìn về phía quản gia Thái.
Vẻ mặt quả gia Thái bình tĩnh, "Hả, là chuyện này ạ!"
Ông ta thở dài, "Lão tiên sinh, ngài còn nhớ rõ, nửa năm trước, tiểu thư Nhược Hoa ăn cơm không cẩn thận bị bỏng, sau đó ngài đã phân phó, không cần đưa đồ ăn nóng cho tiểu thư Nhược Hoa. Mà chúng tôi thử hỏi bác sĩ, bác sĩ nói, ăn cơm không cần ăn quá nóng, nguội một ít cũng được, cho nên từ đó về sau, đồ ăn đưa đến Nam Sanh các đều là nguội."
Hứa Thịnh tựa hồ nhớ lại chuyện kia, bừng tỉnh đại ngộ.
Hứa Tiểu Tiểu nghe lời hoang đường này, chỉ cảm thấy buồn cười.
Bởi vì sợ mẹ làm bỏng chính mình, cho nên cho mẹ cô ăn đồ ăn nguội lạnh?
Mấy người này thật lắm cớ!
Cô chỉ vào đồ ăn trên bàn, "Đây không chỉ là nguội, còn đông đá! Nếu bác sĩ nói không có vấn đề, vậy quản gia Thái ăn luôn mấy món này đi."
Quản gia Thái sửng sốt, "Này, này...... "
"Sao thế, đồ ăn quản gia Thái không muốn ăn, lại cho mẹ tôi ăn? Địa vị của mẹ tôi ở cái nhà này còn không bằng quản gia Thái sao?"
Rốt cuộc quản gia Thái cảm giác được sợ hãi, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Hứa Tiễu Tiễu nhìn về phía Hứa Thịnh, "Cậu, mợ, con nghe nói qua chuyện đầy tớ ức hiếp chủ nhân, loại chuyện này, ngàn vạn không thể xảy ra ở nhà họ Hứa chúng ta! Anh cả, anh nói em nói đúng không?"
Hứa Thịnh nhíu mày.
Còn Liễu Ánh Tuyết nhìn chằm chằm quản gia Thái, cân nhắc lợi và hại.
Hứa Mộc Thâm vẫn luôn ngồi ở bên cạnh, như người đứng nhìn, vốn yên lặng ăn cơm, chuyện không liên quan đến mình, nhưng nghe được câu nói cuối cùng của cô gái, nhướng mày, ngẩng đầu lên.
Cô gái rất thông minh.
Ai cũng có thể đoán được, đồ ăn khẳng định là Liễu Ánh Tuyết phân phó xuống dưới.
Chỉ mấy món kia căn bản không ảnh hưởng quá nhiều đến Liễu Ánh Tuyết, cho nên cô ngược lại chỉ thẳng quản gia Thái.
Mục đích rõ ràng, còn có thể khiến nhóm bảo mẫu trong nhà cảnh giác, về sau không dám khinh thường Nam Sanh các.
Nhưng mà, câu nói cuối cùng hỏi anh đó, là có ý gì?
Muốn anh ra mặt thay cô?