Cô từ từ xoay thân thể, liền nhìn thấy Hứa Mộc Thâm khí phách đứng ở trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hứa Tiễu Tiễu cảm giác như là đặt mình trong núi băng ở Bắc Cực.
Người đàn ông này, khí chất cũng quá lớn.
Nghĩ như vậy, cô liền cố gắng nặn ra nụ cười, ý đồ giảm bớt xấu hổ, "Hi, anh cả, xin chào ~ "
Dứt lời, một cỗ sát khí, nháy mắt tràn ngập cả căn phòng.
Mặt mày Hứa Mộc Thâm trầm xuống, trong con ngươi tối đen, nổi lên cảm xúc phức tạp.
Anh nhìn chằm chằm cô.
Như thế nào cũng không nghĩ tới, em gái hôm nay đón về nhà thực ra là cô?
Trong lúc này, không ai nói chuyện.
Hứa Tiễu Tiễu không được đáp lại, liền ngượng ngùng cúi đầu.
Lão phu nhân chậm chạp, lại từ đầu không phát hiện sự kì quái giữa hai người.
Bà nheo mắt ra sức nhìn Hứa Mộc Thâm, bỗng nhiên hô: "Mộc Thâm, miệng của con làm sao vậy?"
mọi người trong phòng, toàn bộ đồng loạt nhìn về phía cái miệng của anh.
Lông mày Hứa Mộc Thâm nhíu lại, mọi người liền sợ tới mức một đám dời ánh mắt.
Lão phu nhân bối rối, "đứa nhỏ này, tới nhanh cho bà nội nhìn xem, làm sao mà miệng sưng thành như vậy?"
Tầm mắt Hứa Mộc Thâm đảo qua cô gái cúi đầu, căn bản không dám nhìn thẳng anh, gằn từng chữ mở miệng: "Bị chó cắn một cái."
Hứa Tiễu Tiễu:...!!
Cô ngẩng phắt đầu, chống lại ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông kia.
Trong lòng run lên.
Lập tức lại cúi đầu.
Thôi, bị mắng một câu cũng sẽ không mất miếng thịt!
Hơn nữa, chỉ sợ giờ phút này, bóng ma trong lòng người đàn ông này không thua gì mình.
Lão phu nhân lại hoảng sợ, "Chó làm sao có thể cắn được ngoài miệng của con? Muốn đi tiêm vắc-xin phòng bệnh hay không! Lỡ như có bệnh chó dại thì làm sao bây giờ?"
Hứa Tiễu Tiễu:...
Cô kiên trì, mở miệng nói: "Nên là không cần đi."
"Tiễu Tiễu, con không hiểu đâu, giờ bên ngoài chó điên rất bẩn, vi khuẩn trong miệng còn nhiều mà, ngoài bệnh chó dại, không chừng còn có bệnh khác! Nhưng mà, chó này sao có thể cắn được ngoài miệng nhỉ?"
Hứa Tiễu Tiễu:...
Nhất định phải khẩn nhanh chóng ngăn cái đề tài này lại.
ánh mắt cô ở trong phòng quét một vòng, mạnh mẽ nói: "Cái kia bà ngoại, mẹ con đâu?"
Lão phu nhân quả nhiên bị dời lực chú ý: "Thân thể mẹ con không tốt, nghỉ ngơi phía sau nhà, để cho quản gia đưa con đi gặp nó."
"Bà nội, con dẫn chị ấy đi." Hứa Nam Gia lại đột nhiên xung phong nhận việc, đi phía trước một bước, túm chặt cô, "Chúng ta đi."
Hứa Tiễu Tiễu hận không thể nhanh chóng tránh xa người này, tuy nhiên biết thái độ của cô ta chuyển biến quá kỳ quái, vẫn thuận thế theo cô ta đi ra ngoài.
Hai cô gái rời đi, trong phòng an tĩnh lại.
Hứa Mộc Thâm hơi nheo mắt, lúc này mới từ trên cầu thang đi xuống.
Lão phu nhân lại nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái, thở dài, cảm thán nói: "May mà đứa nhỏ này trưởng thành nhu thuận có hiểu biết, nếu không nghe lời, thân già này của ta làm... thất vọng cô con? Đều là ta vô dụng!"
Hứa Mộc Thâm nghe nói như thế, nhìn dáng vẻ bà nội vui mừng lại áy náy.
Nhu thuận? Hiểu chuyện sao?
Anh cụp mắt, che khuất ánh sáng lóe lên trong mắt.
- -
Ra khỏi phòng khách một khoảng cách, Hứa Nam Gia ghét bỏ buông cánh tay Hứa Tiễu Tiễu ra.
Cô ta kiêu căng vươn tay, bá đạo không phân rõ phải trái mở miệng: "Trả vòng ngọc lại cho tôi!"
"Trả lại cho cô?"
"Đúng!"
"Dựa vào cái gì?"
Cũng không phải thật sự không nỡ vòng ngọc này, mà là cô nương này nhìn cô như kiểu lấy lỗ mũi nhìn người vậy, làm cho trong lòng người ta cực kỳ khó chịu.
Tính Hứa Tiễu Tiễu cho tới bây giờ đều là ăn mềm không ăn cứng.
nếu ôn tồn xin cô, Hứa Tiễu Tiễu cũng sẽ không phải không cho. Nhưng thái độ này... Xem cô như là thỏ con yếu đuối thuần khiết dễ bắt nạt?
Hứa Nam Gia thấy cô không cho, nhất thời giận dữ, chỉ vào mũi cô mắng: "Tôi biết cô với mẹ cô đều là kẻ tiện nhân, dựa vào nhà của chúng tôi chính là vì tính kế!"
Mắt Hứa Tiễu Tiễu nheo lại, "Hứa Nam Gia, tôi cảnh cáo cô, cô mắng tôi còn chưa tính, mẹ ta tốt xấu là cô của cô!"
Hứa Nam Gia nghe nói như thế, trong ánh mắt ngược lại càng thêm khinh bỉ, "Bà ta xem như cô tôi? Nhiều nhất chỉ là con bà nó một đứa con nuôi!"