Anh tựa như ác ma lấy mạng ở địa ngục, lời nói vừa kinh thường vừa độc ác: "Nói cho tôi, tôi cho cô gấp đôi giá, loại phụ nữ như cô cưới về nhà thì không cần, nhưng mà, bao nuôi một hai năm cũng không có tổn thất gì."
Hứa Tiễu Tiễu gắt gao nhìn chằm chằm anh ta.
Giờ khắc này, ngực tựa như bị khoét một lỗ, lời châm biếm từ bốn phía đột nhiên chảy mạnh vào trong đó, khiến cô cảm thấy vừa ghê tởm lại vừa khổ sở.
Giọng nói của anh ta tựa như truyền đến từ phái chân trời xa xôi, "Tới, để tôi nhìn xem dáng vẻ lẳng lơ của cô."
Nói xong câu đó, anh ta bỗng dưng cúi đầu, mạnh mẽ hôn xuống.
Mắt Hứa Tiễu Tiễu co rụt lại, dùng sức giãy giụa.
"Lâm Ý Thành, anh buông tôi ra!"
Di động trong túi rung lên, cô lại căn bản không cảm giác được.
-
Thời điểm Hứa Mộc Thâm lái xe qua đây, lại đúng vào giờ tan tầm cao điểm.
Trên đường tắc nghẽn, làm cho anh tới chậm một chút.
Xuống xe, ở cửa khách sạn, anh cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Hứa Tiễu Tiễu muốn hỏi số phòng.
Chỉ là điện thoại kết nối nhưng trước sau không có người nghe máy.
Anh nhíu mày, vừa đi, vừa tính tiếp tục gọi điện thoại, đúng lúc này, một giọng nói kinh ngạc truyền tới: "Hứa tiên sinh?"
Hứa Mộc Thâm dừng bước chân, thấy Lương Mộng Nhàn đang kinh ngạc nhìn anh.
Hứa Mộc Thâm ghét bỏ nhíu mày, đang định thu hồi ánh mắt, không để ý tới cô ta thì nghe được Lương Mộng Nhàn mở miệng nói: "Ngài tới nơi này, cũng là vì chuyện kết thân giữa nhà họ Lâm và nhà họ Hứa sao?"
Kết thân?
Ánh mắt Hứa Mộc Thâm trầm xuống.
Anh đột nhiên ý thức được cái gì, trong ánh mắt bỗng nhiên hiện lên vẻ tức giận.
Anh trực tiếp mở miệng: "Bọn họ ở phòng nào?"
Lương Mộng Nhàn lập tức trả lời: "Ở Thanh Trúc các."
Cô ta nói xong câu đó, ánh mắt chợt lóe, "Hứa tiên sinh, tôi dẫn ngài qua."
Hứa Mộc Thâm nhìn thoáng qua quần áo phục vụ trên người cô ta, không nghĩ nhiều, gật đầu.
Lương Mộng Nhàn đi phía trước, nội tâm dâng lên một trận vui sướng.
Hứa Tiễu Tiễu và Lâm Ý Thành một mình ở núi giả, không chừng sẽ xảy ra cái gì.
Vạn nhất hai người thật sự gương vỡ lại lành làm sao bây giờ?
Chỉ là hiện tại không giống nhau.
Hứa Mộc Thâm tới!
Lâm Ý Thành không phải kết thân với tiểu thuê nhà họ Hứa sao?
Nếu bị Hứa Mộc Thâm gặp được anh hẹn hò với người phụ nữ khác, như vậy nhà họ Hứa vì cửa liên hôn này, cũng sẽ không bỏ qua cho Hứa Tiễu Tiễu!
Chính mình vừa lúc có thể mượn đao giết người!
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt cô ta hiện lên chút hưng phấn.
Thời điểm đi qua núi giả, cô ta cố ý mở miệng nói: "Hứa tiên sinh, có câu nói, tôi biết chính mình không nên nhiều lời, chỉ là tôi thật sự lo cho Hứa tiểu thư. Cái kia...... Tôi vừa mới nhìn thấy Lâm Ý Thành tiên sinh kéo một cô gái, đến núi giả bên kia, đều là cô gái kia câu dẫn Lâm tiên sinh......"
Hứa Mộc Thâm không hề có hứng thú với chuyện Lâm Ý Thành làm bậy với người phụ nữ khác.
Anh lập tức đi nhanh về phía trước, chỉ nghĩ nhanh tới phòng.
Lương Mộng Nhàn thấy bộ đang của anh, trực tiếp nóng nảy, "Cái kia, Hứa tiên sinh, người phụ nữ này, chắc ngài cũng có ấn tượng chứ? Chính là cô gái bị đuổi khỏi cô nhi viện, tên Hứa Tiễu Tiễu! Cô ta không biết liêm sỉ, thông đồng với người đàn ông của Hứa tiểu thư, quả thực là không biết tự lượng sức mình......"
Một câu rơi xuống, liền thấy Hứa Mộc Thâm bỗng dưng dừng bước chân, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén, "Cô nói ai?"