Lương Mộng Nhàn cảm giác đầu mình không đủ dùng.
Cô ta kinh ngạc lại khiếp sợ nhìn thoáng qua Hứa Tiễu Tiễu, lại lần nữa nhìn về phía Hứa Mộc Thâm.
Nhất định là cô ta bị ảo giác đúng không?
Bằng không sao có thể sẽ nghe được câu nói đó?
Cô ta nuốt một ngụm nước miếng, mở to hai mắt, nhìn chằm chằm phía trước, "Cô, cô nói cái gì?"
Chỉ là giờ phút này, ba người trong sân, không ai thèm để ý đến cô ta.
Chính Hứa Tiễu Tiễu cũng không thể nói rõ được nguyên nhân, giây phút thấy Hứa Mộc Thâm tựa như gặp được người thân vậy đó, sau khi gọi một tiếng anh cả, cổ họng có chút nghẹn ngào.
Kỳ thật, thật ra cô hy vọng có thể đánh với Lâm Ý Thành một trận, cũng tốt hơn những lời đả thương người ta hiện giờ!
Cô muốn mau chóng rời khỏi nơi này, không bao giờ gặp lại anh ta.
Một tiếng anh cả tội nghiệp của cô làm trái tim Hứa Mộc Thâm co rút lại.
Không tự giác, ánh mắt anh rơi xuống cánh tay Lâm Ý Thành đang giữ cô, mặt mày nhíu lại, một nỗi tức giận bùng lên.
Lâm Ý Thành thấy Hứa Mộc Thâm, hoảng sợ.
Phải biết rằng, Hứa Mộc Thâm lớn hơn anh ta năm tuổi, anh ta nghe những câu chuyện truyền kỳ của Hứa Mộc Thâm mà lớn lên.
Từ nhỏ Hứa Mộc Thâm chính là con nhà người ta trong miệng cha mẹ, nhưng cố tình, con người anh lại có sức hút riêng, sẽ không khiến người khác chán ghét, ngược lại từ sâu trong lòng thầm bội phục anh.
Anh là vua lũ trẻ, trong số bọn họ, ai không từng nghe nói về nhóm Tu La hai người Hứa Mộc Thâm và Ninh Tà?
Cho nên, lời nói của Lâm Ý Thành nháy mắt không còn khí thế mạnh mẽ như nãy, "Anh Thâm, sao anh lại tới đây?"
Hứa Mộc Thâm không trả lời những lời này, anh bước lên.
Cường thế bá đạo, khí thế đế vương tự nhiên mà có, áp bách mọi người không dám nói chuyện.
Thân hình cao lớn, đi tới trước mặt Hứa Tiễu Tiễu, chỉ đứng ở chỗ đó cũng đã khiến cho Lâm Ý Thành có cảm giác như có một ngọn núi đè ép trước mặt.
Anh ta nhăn lại mày, liền nghe được Hứa Mộc Thâm ra lệnh lần nữa, "Buông cô ấy ra."
Không biết vì sao, biết rõ Hứa Mộc Thâm là anh cả của Hứa Tiễu Tiễu, nhưng Lâm Ý Thành lại có một cảm giác khác thường.
Tay anh ta càng nắm chặt Hứa Tiễu Tiễu, "Tôi không......"
Còn chưa dứt lời, một cú đấm đã mạnh mẽ giáng xuống mặt anh ta!
Một cú đấm kia mang theo khí thế như sấm sét, mang theo sức mạnh tựa núi cao, làm Lâm Ý Thành theo bản năng lui về phía sau một bước, tay không tự giác buông Hứa Tiễu Tiễu ra.
Có điều phía sau lưng là núi non, anh ta căn bản không lui được.
Mắt thấy một cú đấm kia sắp giáng xuống, anh ta sợ tới mức trực tiếp nhắm hai mắt lại.
Chợt cảm thấy có cú đấm sắp đập vào mặt, làm mặt anh ta sinh ra đau đớn.
Nhưng mà đau đớn trong tưởng tượng lại chưa thấy đâu.
Anh kinh ngạc mở mắt, liền nhìn đến kia một quyền, ngừng ở khoảng cách anh mặt bộ một centimet vị trí.
Bởi vì, một cánh tay khác của Hứa Mộc Thâm bị Hứa Tiễu Tiễu bắt được.
Hứa Tiễu Tiễu lắc đầu, giọng nói rất nhẹ: "Anh cả, quên đi."
Cô ngước mắt nhìn về phía Lâm Ý Thành, "Lâm Ý Thành, tám tháng trước, chúng ta đã chia tay, anh là chàng trai nghèo cũng được, là thiếu gia nhà họ Lâm cũng thế, đều không liên quan tới tôi. Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, cũng hy vọng anh có thể thành thục một chút."
Lời này rơi xuống, cô xoay người rời đi.
Hứa Mộc Thâm liếc Lâm Ý Thành một cái, khẽ rũ mắt, thu lại nắm đấm, không nói năng gì, đi theo sau Hứa Tiễu Tiễu rời đi.
Chỉ là, Lâm Ý Thành lại có cảm giác, một cái liếc mắt kia, tựa như băng lạnh ngàn năm ở Bắc cực, lạnh lẽo nhìn anh ta từ đầu đến chân.