Edit: Rainie & Rika
-----
Thịnh Thư Lan hơi nhếch môi, một chút cay đắng cũng theo đó mà lộ ra.
Thẩm Tĩnh Mạn sắc mặt nặng nề, phất tay với người làm: "Cô đi trước đi."
"Dạ, dạ."
Thẩm Tĩnh Mạn kéo Thịnh Thư Lan đến bên cạnh, hai người ngồi ở sô pha: "Thư Lan, sao con lại đem vật này đưa cho Vinh Thiển?"
"Đây là di vật ba mẹ con để lại cho, cũng là vật trân quí nhất, con không phải muốn cho Vinh Thiển, con tặng cho Gạo Nếp."
"Con rốt cuộc đang nghĩ gì chứ!" Giữa hai lông mày Thẩm Tĩnh Mạn nhăn lại có chút tức giận: "Dù cho là tặng cho Gạo Nếp, con cũng không cần như vậy, thứ này vô cùng quan trọng đối với con, chẳng lẽ con lại không biết?"
"Mẹ." Thịnh Thư Lan yếu ớt mở miệng: "Con nghĩ kiếp này, cũng không thể kết hôn sinh con, con nói muốn xem con bé là con gái của mình, Thiển Thiển khẳng định mất hứng, nhưng con thật sự có ý nghĩ này, đương nhiên, con không có bất kì ý nghĩ nào khác cả, con chỉ cảm thấy, con yêu Lệ Cảnh Trình như vậy, hiện tại anh ấy đã có gia đình riêng của mình, con lại không có cách nào đến gần anh ấy, cho nên con mới đem vật đó tặng cho con bé."
Thẩm Tĩnh Mạn nghe vậy, trong lòng tràn đầy khó chịu và tự trách, bà nắm chặt tay Thịnh Thư Lan: "Mẹ sẽ nghĩ biện pháp để Lệ Cảnh Trình chấp nhận con."
"Không thể nào." Khóe miệng Thịnh Thư Lan không giấu nổi ảm đạm cùng chua xót: "Cảnh Trình thích Vinh Thiển như vậy, làm sao còn có thể chấp nhận con."
"Thư Lan." Thẩm Tĩnh Mạn cầm lấy đầu ngón tay trắng nõn của cô, những chuyện giấu trong lòng không phải ngày một ngày hai, chỉ là ngay trước mặt Thịnh Thư Lan, bà luôn luôn khó có thể mở miệng: "Cảnh Trình chắc chắn có lỗi với con, mẹ vẫn luôn có lòng, muốn con làm con dâu mẹ, nhưng..."
Thịnh Thư Lan nhìn chằm chằm hộp gấm trong tay không nói chuyện.
"Thư Lan, nếu như con tìm được người thích hợp, hãy thử tìm hiểu đi."
"Mẹ, ý mẹ là....?"
Thẩm Tĩnh Mạn thay cô suy nghĩ: "Con cũng trưởng thành, Cảnh Trình như vậy, mẹ và cha con cũng không thể nói gì đến nó, con cũng đừng hao phí thời gian với nó nữa ."
Người luôn nhất mực kiên trì, bây giờ lại thay đổi chủ ý, Thịnh Thư Lan cuối cùng cũng theo lời nói của Thẩm Tĩnh Mạn đâm một lỗ vào tim.
"Mẹ, muốn như vậy cũng cần phải có người vừa ý."
"Con không thử tiếp xúc thì làm sao biết được?" Thẩm Tĩnh Mạn nhìn về phía cô: "Chờ khi quay lại Lại Hải, mẹ sẽ nhờ người giới thiệu cho con."
"Đừng." Thịnh Thư Lan vẫn một mực cự tuyệt: "Mẹ, kiếp này con chỉ yêu một mình Lệ Cảnh Trỉnh."
"Con thực sự rất bảo thủ." Thẩm Tĩnh Mạn không khỏi ảo não: "Không đáng để con làm như vậy."
"Cảnh Trình là con trai mẹ, anh ấy có đáng hay không nhưng quan trọng là con yêu anh ấy, mẹ, mẹ còn không biết sao?"
Từ trên cầu thang vang lên tiếng nói chuyện, Vinh Thiển và Lệ Cảnh Trình đang cùng đi xuống dưới.
Thẩm Tĩnh Mạn đem cái hộp trong tay Thịnh Thư Lan đặt qua bên cạnh, Vinh Thiển bước qua gọi: "Mẹ."
Thẩm Tĩnh Mạn ý bảo cô và Lệ Cảnh Trình ngồi, Vinh Thiển vốn định đi dùng cơm, nhưng thấy bà như vậy, đành phải trước ngồi xuống.
"Thiển Thiển." Thẩm Tĩnh Mạn đi thẳng vào vấn đề: "Lễ vật hôm qua Thư Lan đưa cho Gạo Nếp đâu?"
"Con đem cất rồi."
"Con để chỗ nào?" Vinh Thiển và Lệ Cảnh Trình nhìn nhau, Thẩm Tĩnh Mạn đã hỏi như vậy, chắc hẳn đã biết được cái gì đó.
'Con để trên phòng sách."
"Món đồ đó là kỉ vật mà ba mẹ Thư Lan để lại, không nghĩ cũng biết quí giá biết bao, con đi tìm ra đây."
Lệ Cảnh Trình đè lại động tác muốn đứng dậy của Vinh Thiển: "Con tìm."
Anh đi đến trước giá sách, Vinh Thiển quay đầu chỉ vào góc: "Con để ở chỗ chính giữa giá báo chí."
Nhưng Lệ Cảnh Trình ngay cả báo chí cũng không nhìn thấy, người làm bên ngoài bước vào thấy Lệ Cảnh Trình đang tìm kím liền hỏi: "Cậu Lệ, cậu muốn tìm cái gì?"
"Chỗ để báo chí đặt ở đâu?"
"A, vừa rồi, vừa rồi tôi đã ném đi."
Trên mặt Lệ Cảnh Trình vẫn chưa hiển lộ ra thần sắc khác thường, anh bước đến ghế sofa: "Mẹ, cũng đừng úp mở, món đồ kia chắc chắn không mất được."
Thẩm Tĩnh Mạn hừ lạnh, đem hộp gấm để lên bàn trà: "Nếu không phải là đúng lúc phát hiện, biết đâu bây giờ nó đã nằm trong thùng rác."
"Mẹ, con chỉ để tạm thôi."
"Vinh Thiển, đây là phép lịch sự tối thiểu, người khác tặng đồ cho con, tại sao có thể..."
Thịnh Thư Lan lôi kéo tay Thẩm Tĩnh Mạn: "Mẹ, Vinh Thiển cũng không phải cố ý, đừng nói nữa."
"Lúc con mở ra, bên trong có mùi thơm, con nghĩ để cho con bé tiếp xúc nhiều với hương liệu không tốt, mới đem để qua một bên."
Thẩm Tĩnh Mạn mở hộp ra, quả nhiên có một mùi hương, bà đem trang sức lấy ra vén hai lớp vải ở bên dưới lên, ra là bên dưới có vài cánh hoa bách hợp héo.
Thịnh Thư Lan không nhịn được chua chát : "Bởi vì mẹ đã nói, mẹ con thích nhất hoa bách hợp, cho nên cách một khoảng thời gian, con cũng sẽ đặt vài cánh hoa bách hợp mới vào trong."
Vinh Thiển không thấy mình làm sai gì cả, cô chỉ đề phòng một chút, có gì là không được?
Lệ Cảnh Trình nhìn Thịnh Thư Lan: ''Nếu vật này đã quí giá như vậy, cô tự giữ lấy đi, Gạo Nếp cũng không thể đeo, cô để lại làm kỉ niệm, đừng lấy ra nữa."
Thẩm Tĩnh Mạn vô cùng tức giận trong lòng, bà đem hộp để vào tay Thịnh Thư Lan: "Con hết lòng làm gì? Người khác cũng không nhìn ra được thành ý, cất lại nhanh."
Thịnh Thư Lan hai tay đặt ở hộp gấm, người khác không thích, cô cần gì phải lại lần nữa đưa cho: "Được."
Cô miễn cưỡng cười: "Chỉ là qua năm mới, tôi cũng muốn chuẩn bị cho Gạo Nếp một món quà khác."
"Không cần đâu." Vinh Thiển tiếp lời: "Cô có lòng được rồi."
Lệ Cảnh Vân thức dậy rất trễ, xuống lầu tinh thần phấn chấn, tinh thần cũng khôi phục lại: "Ngày mai tôi trở về Lại Hải, Tĩnh Mạn, lúc nào bà trở lại?"
"Qua mười lăm sẽ đi, bên này không yên lòng."
"Được."
Lệ Cảnh Trình dò xét nhìn Thịnh Thư Lan đối diện không nói lời nào: "Vinh Thiển đang ở cữ còn cần chị Nguyệt chăm sóc, Thư Lan, ngày mai cô và ba về Lại Hải trước đi."
Trong mắt Thịnh Thư Lan khó nén giật mình và mất mát, Thẩm Tĩnh Mạn nghe vậy, thay cô lên tiếng: "Để Thư Lan ở lại cùng mẹ đi, đến lúc đó cùng mẹ đi luôn không tốt hơn sao?"
"Mẹ, Vinh Thiển ở cữ cần yên tĩnh."
"Nhanh chóng cùng ba trở về đi." Lệ Cảnh Vân nghĩ tới hai ngày này cũng không thoải mái: "Sáng mai đi đặt máy bay, có thêm người bạn đi chung cũng tốt."
Thịnh Thư Lan miễn cưỡng nhếch khóe miệng: "Được ạ, con đi cùng ba."
Nhưng mà, cay đắng lại lan tràn quanh trái trái tim, trong lòng cô thầm nói, Cảnh Trình ơi Cảnh Trình, anh biết rõ em ở trong căn nhà đó có biết bao nhiêu khó khăn, hiện tại người nọ đã trở về, nhưng anh lại không quan tâm đến sự sống chết của em, vì một Vinh Thiển, anh đã bỏ em ở bên ngoài thế giới của anh mất rồi.
Sao anh lại không nhớ, anh cũng từng quyến luyến suốt đêm không rời với em?
Mặc dù Thịnh Thư Lan chưa từng làm chuyện gì quá đáng, nhưng Vinh Thiển không có cách nào thích cô ta.
Lệ Cảnh Trình có thể khiến cô ta trở về, đương nhiên là tốt nhất.
Thẩm Tĩnh Mạn nhìn qua mấy người, cũng không thể kiên trì, Vinh Thiển đưa mắt nhìn hộp gấm kia, cô cảm thấy, có loại cảm giác quái dị, Thịnh Thư Lan lại có thể đem kỷ vật quan trọng nhất của mình đưa cho Gạo Nếp, cũng có thể nghĩ cách làm lung lay tình cảm của người khác.
...
Ngày hôm sau, Thịnh Thư Lan và Lệ Cảnh Vân rời đi, Vinh Thiển còn chưa xuống lầu.
Lệ Cảnh Trình tự mình mang hành lí của Lệ Cảnh Vân, tài xế đã đem xe đi ra ga ra, anh mở cốp xe ra, Thịnh Thư Lan mặc aó choàng màu đỏ tươi đứng ở bên cạnh Lệ Cảnh Trình.
"Cảnh Trình, hôm qua mẹ nói, khi trở về Lại Hải sẽ tìm người mai mối cho em."
Động tác của Lệ Cảnh Trình bỗng khựng lại, sau đó anh đưa mắt nhìn cô: "Thời gian có thể giúp em tìm được một người phù hợp."
Thịnh Thư Lan đau xót, viền mắt ngân ngấn những giọt nước trong suốt: "Anh có thể để em kết hôn cùng người khác sao?"
"Chẳng lẽ em muốn sống ở nhà họ Lệ cùng mẹ cả đời?"
Lệ Cảnh Trình đem đồ bỏ vào trong cốp xe rồi thu tay lại
Cô khẽ cắn môi dưới, có rất nhiều lời muốn nói bị chặn ngay cổ họng: "Anh...nói cũng đúng."
Tài xế thay Lệ Cảnh Vân mở cửa xe, ông quay đầu nhìn phía hai người: "Thư Lan, đi thôi."
Khuôn mặt Thịnh Thư Lan giấu trong lớp áo choàng cổ cao, cô ngẩng đầu nhìn phương hướng lầu hai: "Cảnh Trình, nếu như ngày nào đó anh cần em, thì anh hãy nói cho em biết."
"Sẽ không có đâu." Lệ Cảnh Trình lui về phía sau hai bước.
Thịnh Thư Lan nghe anh nói thế, sắc mặt ảm đạm, bước lên xe rời đi.
Vinh Thiển vừa hết ở cữ, vừa vặn lúc này ông ngoại của cô đến thăm.
Lệ Cảnh Trình tự mình ra sân bay đón ông, hai người lúc trước đã gặp nhau, cho nên ấn tượng của ông đối với Lệ Cảnh Trình khá tốt.
Xe tới Đế Cảnh, Vinh Thiển khó nén kích động tiến lên, đưa tay ôm lấy ông, gọi to: "Ông ngoại."
"Tiểu nha đầu, đã làm mẹ của người ta rồi mà còn nhõng nhẽo."
Vinh Thiển dẫn ông ngoại lên lầu, để cho ông nhìn thấy chắt gái của mình : "Đây là Gạo Nếp."
Ông liền xoay người nhìn kỹ, đầu tóc ông đã bạc, ông chỉ có một cô con gái, cho nên ngày thương ông thường ít ra khỏi nhà, công ty thì giao cho người ông tin tưởng quản lý.
Lệ Cảnh Trình đầy cửa tiến vào: "Thiển Thiển, để ông ngoại xuống phòng khách ngồi đi."
"Không cần, ông ngoại còn muốn bên cạnh Gạo Nếp, không phải cháu có hội nghị họp qua điện thoại sao? Cháu tới thư phòng trước đi."
"Dạ, ông ngoại, ông nghỉ ngơi đi ạ, xin lỗi cháu không tiếp ông được."
Ông ngoại cười cười : "Đi đi, người trẻ tuổi, sự nghiệp là quan trọng."
Lệ Cảnh Trình đóng cửa phòng lại, sắc mặt Vinh Thiển liền thay đổi, cô đợi cho Lệ Cảnh Trình đi xa, lúc này mới bước nhanh tới ông: "Ông ngoại, ông cứu cháu với."
Ông ngoại ngẩn ra : "Tiểu nha đầu, cháu nói cái gì thế?"
"Con muốn mang Gạo Nếp rời khỏi nơi này."
"Tại sao?"
Vinh Thiển nhỏ giọng nói, mang theo sự vội vàng: "Cháu không muốn ở bên cạnh Lệ Cảnh Trình, cháu muốn thoát khỏi anh ấy."
"Nhưng ông nghe Lệ Cảnh Trình nói, các cháu đã kết hôn."
"Đúng ạ." Vinh Thiển sợ Lệ Cảnh Trình trở lại, cô vất vả lắm mới có cơ hội ở cùng một chỗ với ông ngoại: "Cháu biết một số chuyện trước kia, chờ khi ra khỏi Đế Cảnh cháu sẽ giải thích với ông, tóm lại, một mình cháu thì không thể rời đi được, ông ngoại, ông phải giúp cháu."
Ông ngoại thấy sắc mặt lo âu của cô, đưa mắt nhìn ra cửa, tâm trầm xuống, ông mơ hồ cảm thấy chuyện không đơn giản như thế : " Không phải là nó khi dễ cháu chứ?"
"Ông ngoại, cháu ở đây một ngày, giống như bị tra tấn, cháu cùng Lệ Cảnh Trình bên ngoài thân mật, nhưng kỳ thật trong thâm tâm cháu hận anh ta đến chết, cháu muốn mang Gạo Nếp đi tới một nơi mà anh ta không thể tìm được, nhưng cháu đã thử vài lần, đều thất bại."
Sắc mặt ông nghiêm túc lại, Vinh Thiển lo lắng bảo ông ngồi xuống sô pha, ông đã lớn tuổi, vốn không nên để ông lo lắng mấy chuyện này, nhưng Vinh Thiển không thể làm gì được, chỉ có thể nhờ ông, cô thật sự sắp phát điên lên rồi.
"Hiện tại cháu còn ở cữ, nếu ông nói mang cháu về nhà ở một thời gian, nó có thể đồng ý không?"
Vinh Thiển cũng không chắc chắn lắm: "Chỉ cần ông mở miệng, hẳn là anh ấy sẽ nể mặt ông mà đồng ý."
Ông đưa tay lên chống cây gậy, hai tay đặt chồng lên nhau: "Ngoài ra chúng ta cũng cần nghĩ biện pháp khác, cứ như vậy đi, nếu có thể được, đến lúc đó ông ngoại lái xe đến đón cháu, nói ông muốn cháu đưa ông đi tham quan thành phố Nam Thịnh hai ngày, chỉ cần con đi ra ngoài được, chuyện tiếp theo cũng dễ dàng."
"Được ạ".
Vinh Thiển giống như rất vất vả nhìn thấy ánh mặt trời trong bóng tối, tuy chỉ là một ánh sáng le lói, nhưng cũng đủ làm cho cô an tâm trong bóng đêm mịt mờ.
Ông ngoài cùng cô thảo luận ý tưởng, Vinh Thiển nghe rất chăm chú.
Trong thư phòng, sắc mặt Lệ Cảnh Trình u ám, đôi mắt híp lại lộ ra chút lãnh khí, sau đó ngửa người ra, trong tai lặp đi lặp lại cuộc nói chuyện của hai người.
Sau một lúc lâu, anh dập mạnh máy tính xuống.
Lúc ăn cơm trưa, Vinh Thiển cùng Lệ Cảnh Trình nói chuyện vui vẻ, ông không thể nhìn ra là có chuyện gì, thật đúng là không thể nhìn sự việc bằng vẻ bên ngoài, ông ngoại cũng giả vờ cười nói bình thường: "Cảnh Trình, con xem ông quanh năm ở nhà một mình, trừ bỏ người làm chẳng còn có ai khác, lần này trở về, ông muốn Thiển Thiển cùng Gạo Nếp đến ở với ông vài ngày, được chứ?"
Động tác cầm đũa của Vinh Thiển hơi run, hai lỗ tai dựng đứng lên đợi Lệ Cảnh Trình trả lời.
"Chỉ có vài ngày à, được chứ." Lệ Cảnh Trình gắp một con tôm cho cô.
Tim Vinh Thiển thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, khóe miệng Lệ Cảnh Trình vẫn cười: "Ông ngoại lớn tuổi như thế, phận làm cháu đương nhiên phải hiếu thảo với ông, vừa vặn mấy ngày tới cháu cũng rãnh, cháu cùng Thiển Thiển đi với ông."
Trái tim Vinh Thiển trầm xuống, vội mở miệng nói: "Không cần, anh còn chuyện của công ty. . . ."
"Cũng không gấp lắm, hiện tại anh không bên cạnh em và Gạo Nếp mấy ngày, anh cảm thấy rất thiếu thốn, mỗi ngày đi làm về anh đều muốn ôm con, anh thật sự không thể xa con và em được."
"Em chỉ đi có vài ngày thôi mà."
Lệ Cảnh Trình vỗ vỗ mu bàn tay của cô: "Không cần lo cho anh, công ty thực không có việc gì, mọi quyết định hay hội nghị cũng có thể giải quyết thông qua điện thoại."
Vinh Thiển khó nén được sự mất mát, ông ngoại thấy thế liền đổi đề tài: "Như vậy cũng tốt, càng đông càng vui, chỉ cần các cháu không chê ông nhàm chán là được."
Lệ Cảnh Trình nói chuyện cùng ông ngoại, về phần nói cái gì, một chữ Vinh Thiển cũng nghe không lọt.
"Ông ngoại, ông cứ ở lại đây vài ngày, phòng cháu cũng đã bố trí hết rồi ạ."
"Được, được."
Vinh Thiển phục hồi lại tinh thần: "Để hôm nào cháu đưa ông đi mua sắm, đi dạo xung quanh một chút."
"Được, ông rất thích đi tham quan."
Lệ Cảnh Trình nở nụ cười, nhưng ý cười không lọt vào trong đáy mắt.
Buổi tối, sau khi ông ngoại nghỉ ngơi, Vinh Thiển rời khỏi phòng ông rồi trở về phòng ngủ.
Lệ Cảnh Trình đang ôm Gạo Nếp chơi đùa, cô bé giương đôi mắt to trong sáng, nhìn quanh trên mặt Lệ Cảnh Trình.
"Nào nào, gọi ba ba đi nào, gọi ba ba đi."
Gạo Nếp táp táp miệng, phun ra nước miếng.
Vinh Thiển nhìn bóng dáng của anh đến xuất thần, ông đã an bài tốt, ngày mai có thể mang cô rời đi.
Lúc này, trong căn phòng này, cô có cảm giác nói không nên lời, một loại đau đớn kịch liệt trỗi dậy, Lệ Cảnh Trình đối rất tốt với Gạo Nếp, Vinh Thiển đều nhìn thấy, anh thật sự đúng là một người cha hoàn mĩ.
Thế nhưng, nếu mang con đi, Gạo Nếp lớn lên sẽ thiếu tình thương của cha, phần tình cảm ấy, cô không cách nào thay thế được.
Nghĩ vậy. lòng cô càng đau thêm, cô đau cho chính con gái của mình.
Vinh Thiển đi tới, Lệ Cảnh Trình ngẩng đầu nhìn cô: "Ông ngoại ngủ rồi?"
"Vâng, ông trước nay làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật."
Lệ Cảnh Trình đặt Gạo Nếp xuống giữa giường, bé không quậy nữa, chỉ ngậm ngón tay nhỏ bé của mình, Vinh Thiển nằm bên phải con gái, bé ngủ chung với anh và cô, Lệ Cảnh Trình một tay chống đầu, tay còn lại đưa tới kéo ngón tay đang ngậm trong miệng của con ra.
"Tiểu Thiển, em có cảm thấy hạnh phúc không?"
Vinh Thiển bị anh hỏi một câu làm cô giật mình, lòng lo lắng, cô chợt hoàn hồn, thiếu chút nữa cô đã ngã vào bẫy ôn nhu của anh, cô cụp mắt xuống: "Hạnh phúc."
"Anh cũng rất hạnh phúc." Lệ Cảnh Trình đưa tay kéo Vinh Thiển, hai người ngồi dậy, anh để cô nằm trên đùi mình: "Nhìn thấy Gạo Nếp ngày một lớn, bên cạnh anh còn có em làm bạn, đối với anh đó là chuyện hạnh phúc nhất đời."
Lệ Cảnh Trình có ý muốn giữ con gái lại, anh không tin trái tim Vinh Thiển thực sự làm bằng sắt, nếu cô yêu con, lo lắng cho con, chắc hẳn cô sẽ không rời đi.
Vinh Thiển ôm lấy con gái, con đói bụng, Vinh Thiển không chút do dự vén áo lên cho con bú sữa.
Lệ Cảnh Trình đã hiểu ý của cô, hết thảy phải đợi ngày mai, trong lòng anh vừa mệt mỏi vừa khẩn trương, anh thật sự sợ hãi khi đối mặt với chuyện kia, anh không khống chế được mà nổi giận.
Anh muốn bóp chết ý muốn rời đi của cô khi còn trong trứng nước.
Anh đưa tay xoa mặt cô: "Ngày mai công ty có chút việc, nên sáng mai anh ra ngoài một chuyến."
Cô cụp mắt nói: "Vâng."
"Ngày mai em đi cùng ông ngoại, nhưng em vừa mới hết ở cữ trong tháng, đừng làm mình quá mệt."
Vinh Thiển không ngừng gật đầu: "Em biết rồi."
Cô đã dự tính chuyện ngày mai, cho nên không giấu được sự khẩn trương, giờ phút này trái tim cô đập bình bình, cô sợ mình sẽ lộ ra điều gì, đợi cho con gái bú sữa xong, Vinh Thiển buông áo xuống, nhìn thấy con gái thỏa mãn ngủ, trái tim cô như bị dao đâm, cô đem Gạo Nếp đặt vào trong tay Lệ Cảnh Trình.
Cô nghĩ, để cho anh ôm con gái mình lần cuối.
Lệ Cảnh Trình nghiêng đầu, vài sợi tóc trên trán rũ xuống, tạo thành một vệt tối trên mặt anh, giờ phút này, hình anh của anh phát ra mị lực thu hút vô cùng, hào quang sáng chói, đây không phải bộ mặt thường ngày của anh, Vinh Thiển chưa từng nghĩ tới, chỉ có một đứa con, thế nhưng lại làm cho anh vui vẻ và hạnh phúc tới như thế.
Nhưng, cơ hội này, Vinh Thiển không thể dành cho anh được.
Mỗi khi nhớ tới chuyện bốn năm trước, cô rất hận anh, nỗi hận thấm vào trong xương tủy.
Gạo Nếp nằm trong vòng tay của anh ngủ say, Vinh Thiển dựa vào vài anh, cô muốn làm cho bản thân mình tạm thời quên đi chuyện bốn năm trước, hượng thụ đêm cuối cùng thuộc về hai người bọn họ, thuộc về một gia đình hạnh phúc.
Vinh Thiển đua tay ôm thắt lưng Lệ Cảnh Trình, cô nghĩ, cô muốn giống như người bình thường, giống như một người vợ, dựa vào nhau, cô chỉ cần quan tâm con gái khi nào tỉnh giấc thì lại cho con bú, khi nào thì thay tã cho con. . . .
Ngày qua ngày như vậy, thật tốt biết bao.
Không biết khi nào, bả vai của anh hơi run lên, Lệ Cảnh Trình cẩn thận đứng dậy ôm con bỏ vào trong nôi.
Vinh Thiển chăm chú nhìn, cô nằm trên giường, anh đi tới xốc chăn lên chui vào nằm bên cạnh cô.
Anh hôn lên trán cô, mũi cô, dần dần, đôi môi dời xuống, hai tay anh đặt hai bên người cô, bàn tay to luồn vào trong áo ngủ của cô.
Vinh Thiển vội nhướng mắt, đè tay anh lại: "Không được."
"Anh sẽ cẩn thận một chút."
Khi nãy Lệ Cảnh Trình thấy cô cho con bú không kìm lòng được, anh hôn lên tai cô, nhẹ cắn vành tai cô: "Anh sẽ không làm em đau."
"Hiện tại thân thể em còn chưa khôi phục đâu." Vinh Thiển co gối lên, không cho anh làm động tác tiếp theo.
"Anh nhất định phải chờ tới hai tháng sau."
"Ai quy định như vậy?"
"Trong sách có nói như thế."
"Mấy quyển sách nát ấy mà em cũng tin." Lệ Cảnh Trình muốn xâm nhập vào, Vinh Thiển đưa tay chắn trước ngực anh: "Cảnh Trình."
Anh không chút để ý, lên tiếng trả lời: "Gì?"
"Em vẫn chưa hỏi anh về chuyện của Vinh thị, anh nói xem, dạo này công ty như thế nào rồi?"
Lệ Cảnh Trình khép hờ đôi mắt: "Vì sao em lại hỏi như thế?"
"Vừa vặn có ông ngoại ở đây, em muốn cùng ông nói về chuyện của Vinh thị."
Vinh Thiển đẩy Lệ Cảnh Trình ra, để anh nằm bên cạnh cô.
"Tất cả đều đi vào quỹ đạo, tiền lời cũng rất tốt, vài ngày nữa anh mang em tới nhìn thì sẽ rõ."
Chuyện công ty an ổn, Vinh An Thâm cũng ổn, Vinh Thiển cắn môi, sau đó mở miệng: "Em muốn đem Vinh thị trả lại cho Vinh Trạch, anh ấy không thể cứ ở nhà như thế, huống hồ anh ấy đối với ba cũng rất tốt, là một người con có hiếu, đáng giá để em bỏ qua cho anh ấy."
"Em thực sự tin anh ấy?"
"Cứ thử tin tưởng xem sao?"
Đối với Vinh Trạch cô thực sự không yên tâm, nhưng là con gái của Vinh gia, cô không thể vì bản thân mình mà đem công ty của gia đình đưa cho người khác.
Sắc mặt Lệ Cảnh Trình trầm tĩnh, Vinh Thiển không đoán được suy nghĩ của anh, sau một lúc lâu, anh mới mở miệng nói: "Chuyện này, sau hẳn nói, hiện tại Vinh thị rất ổn, chờ thân thể em tốt hơn, chúng ta sẽ nói tiếp."
Vinh Thiển không nói gì, mặc dù là như thế, cũng không ngăn cản được ý định của cô.
Hôm sau, Lệ Cảnh Trình sáng sớm đã tới công ty, Vinh Thiển nhìn xe từ anh Đế Cảnh đi ra, cô vội vàng chạy tới ngăn kéo tìm túi xách của mình, cô lục tìm một hồi, sau đó cầm thẻ ngân hàng cùng chứng minh thư.
Ông ngoại đẩy cửa đi vào: "Thiển Thiển, chuẩn bị ra sao rồi?"
"Xong hết rồi ông."
Vinh Thiển ôm Gạo Nếp từ trong nôi lên: "Ông ngoại, đi thôi."
"Đi một đoạn, sẽ có người đưa con tới ga xe lửa."
"Không phải đi máy bay sao ông?"
Ông ngoại lắc đầu: "Ông và cháu tách ra đi, cụ thể lên xe ông sẽ nói sau, vé xe lửa cũng đã có, hiện tại chúng ta đi, thời gian cũng sắp tới rồi."
"Được ạ." Vinh Thiển ôm Gạo Nếp cùng ông ngoại ra khỏi cửa.
Trong phòng khách, chị Nguyệt thấy hai người đi ra ngoài, chị liền nói: "Thiếu phu nhân, tôi đi cùng với cô."
"Không cần đâu, tôi và ông ngoại đi lòng vòng mua sắm, một mình tôi có thể ẵm bé được."
"Như thế, vậy tôi ở nhà."
Ông ngoại đã cho tài xế đậu xe bên ngoài Đế Cảnh, Vinh Thiển đi theo sau ông, lúc bước ra khỏi cửa, cô có cảm giác bước chân nhẹ tênh.
Ánh mặt trời chiếu vào trên mặt Gạo Nếp, mọi thứ cứ như một giấc mơ, thấm thoắt thời gian cô ở Đế Cảnh đã hơn một năm, và cô còn có thêm một đứa con gái.
Đi ra ngoài, vệ sĩ đi tới mở cửa, vệ sĩ nghĩ thầm, đúng là người có tiền, ai nấy cũng tự cao tự đại: "Tôi mở cửa xe giúp ngài."
"Được được, cám ơn."
Vinh Thiển quay đầu, nhìn lại ngôi biệt thự tráng lệ, chung quy nó không phải là nhà của cô, cô cũng nên rời đi, giấc mơ tra tấn cô lâu như thế, giờ cũng nên tan biến đi thôi.
-----