Edit: Lưu Tinh
-----
Vinh Thiển ôm Gạo Nếp ngồi trong phòng khách, vú nuôi một tấc cũng không rời khỏi.Đây là Lệ Cảnh Trình đã dặn dò trước, nếu anh không có ở Đế Cảnh thì bà phải canh chừng mẹ con cô 24/24.
Hà Mộ cùng Lâm Nam ghé qua, bảo vệ cửa gọi điện thoại xác nhận xong mới cho các cô vào. Lâm Nam trong lòng thầm lo lắng, vừa tiến vào phòng khách, Lâm Nam liền gọi: "Vinh Thiển."
Vinh Thiển ôm Gạo Nếp xoay người: "Các cậu đã tới."
"Trời ạ." Hà Mộ kinh hô, hai người bước nhanh tiến lên: "Cậu thế nào lại biến thành như vậy?"
Vinh Thiển sờ sờ mặt: "Mình làm sao?"
Lâm Nam cùng Hà Mộ đưa mắt nhìn nhau, Lâm Nam ngồi xuống cạnh Vinh Thiển: "Cậu bây giờ tiều tụy đến nỗi chúng mình không nhận ra."
"Có lẽ do gần đây ngủ không ngon thôi."
Hà Mộ nhìn bé Gạo Nếp: "Thật đáng yêu, da thịt trắng nõn."
Lâm Nam cẩn thẩn nhìn bốn phía, không thấy Lệ Cảnh Trình mới đè thấp giọng nói: "Thiển Thiển, cậu đừng gạt mình. Lần trước mình đã cảm thấy có điều gì đó không đúng. Bây giờ lại thấy cậu thành ra cái dạng này. Không phải cậu nói không muốn ở cùng Lệ Cảnh Trình nữa sao?"
Hốc mắt Vinh Thiển nhất thời ửng đỏ.
Cô đem Gạo Nếp giao cho vú nuôi.
Kể từ sau lần trốn đi thất bại, Vinh Thiển liền biết trong Đế Cảnh nói chuyện không an toàn. Ông ngoại đã an bài chu đáo như vậy, nhưng Lệ Cảnh Trình cũng có thể bắt được cô ở trạm xe lửa. Như vậy cũng biết anh đã dùng thủ đoạn gì.
Hà Mộ cùng Lâm Nam theo Vinh Thiển đi ra bên ngoài.
Người giúp việc đem chút trái cây cùng bánh ngọt mang ra. Nhưng cho dù là Lâm Nam ngày thường rất ham ăn, cũng chẳng buồn động tới dù chỉ một miếng.
Vinh Thiển rũ mắt xuống, Hà Mộ nhìn cô: "Thiển Thiển, lúc đầu thấy cậu ôm con, tớ nhìn ra được cậu rất hạnh phúc, vì sao hiện tại lại biến thành như vậy?"
Cô lấy hai tay ôm mặt, có một số việc chỉ có thể giấu dưới đáy lòng, ngay cả hai người bạn tốt nhất cũng khó mà tâm sự...
"Bốn năm trước, khi còn học trung học, mình đã từng bị người khác cưỡng bức."
Hai người cả kinh trợn tròn mắt, không nói nên lời.
Lâm Nam cảm giác như đầu lưỡi bị tê dại đi, Hà Mộ hốt hoảng bật khóc: "Tại sao có thể như vậy?"
"Mình và Hoắc Thiếu Huyền cảm tình vẫn luôn rất tốt, nhưng sau khi xảy ra chuyện này, trong lòng mình luôn tự trách, lại rất khó chịu. Mình chưa từng nói với bất cứ ai. Về sau, mình quen biết các cậu, tâm tình cũng dần trở nên thoải mái hơn. Nhưng ngay khi mình và Hoắc Thiếu Huyền đang tìm lại hạnh phúc, mình lại bị bắt vào Đông Hầu Cung. Đó là một nơi thối nát chuyên cung cấp người cho những tên có tiền vui đùa. Lần đó, là Lệ Cảnh Trình đưa mình ra ngoài, mình không thể không đem mình giao cho anh ta."
Lâm Nam cùng Hà Mộ đều trầm mặc, các cô vừa nhập học ngày đầu tiên liền cùng Vinh Thiển trở thành bạn bè thân thiết, cũng từng chứng kiến cô và Hoắc Thiếu Huyền yêu thương nhau.
Lâm Nam cúi thấp đầu xuống, nguyên nhân Vinh Thiển đột nhiên đính hôn, các cô đến nay đều không hay biết, bây giờ nghe Vinh Thiển nói như vậy, ngay cả cô cùng cảm thấy trong lòng run sợ.
Hà Mộ cầm tay Vinh Thiển: "Thiển Thiển, hãy quên những chuyện đau buồn trước kia đi, huống hồ hiện tại cậu còn có bé Gạo Nếp."
Vinh Thiển nghe vậy, không khỏi nghẹn ngào bật khóc, cô ôm lấy Hà Mộ: "Thế nhưng nếu như kẻ lúc trước cưỡng bức mình chính là Lệ Cảnh Trình, hơn nữa chuyện xảy ra ở Đông Hầu Cung cũng là do anh ta sắp xếp, mình còn có thể tự mình thuyết phục bản thân quên đi sao?"
"Cái gì?" Sắc mặt Lâm Nam trắng bệch, trong mắt Hà Mộ đau xót, ra sức ôm chặt Vinh Thiển.
Lâm Nam cũng ôm lấy Vinh Thiển. Cô không có cách nào phát tiết, chỉ có thể nói ra cùng hai người bạn này.
Hà Mộ khóc lên: "Thế nhưng Vinh Thiển, cậu còn có thể làm gì nữa? Con gái cũng đã có..."
Vinh Thiển đặt tay lên vai Hà Mộ: "Mình còn cùng anh ta đăng kí kết hôn, là vợ chồng hợp pháp."
Cô vốn là muốn chờ làm tiệc rượu rồi mới thông báo với bạn bè, không ngờ, thế sự khó liệu, vĩnh viễn đợi không được ngày ấy.
"Thiển Thiển, vậy cậu muốn làm gì?" Lâm Nam đương nhiên nghe ra ý tứ khác trong lời của cô.
"Mình muốn ly hôn, muốn rời khỏi đây."
"Vậy còn đứa bé thì sao?"
Đây là vết thương trí mạng trong lòng Vinh Thiển, nước mắt cô không còn cách nào kìm nén, nóng hổi chảy qua gò má: "Lệ Cảnh Trình nói, mình có thể đi, nhưng Gạo Nếp phải ở bên cạnh anh ta."
Hà Mộ nắm chặt bàn tay cô: "Cho dù là vì đứa nhỏ, cậu cũng thực sự không thể quên đi quá khứ sao?"
"Không thể nào..." Vinh Thiển lắc đầu: "Chỉ cần nhìn thấy Lệ Cảnh Trình, liền không thể khống chế tâm tư mà nghĩ đến chuyện bốn năm trước. Trong lòng và thân thể đều bài xích Lệ Cảnh Trình, mình..."
Lâm Nam vươn hai tay ôm mặt Vinh Thiển hướng về phía mình: "Thiển Thiển, cậu hãy ly hôn với anh ta, sau đó rời khỏi đây. Bao nhiêu người đều vì đứa nhỏ nén giận, nhưng phần lớn sau cùng đều là không hạnh phúc."
Hà Mộ nghĩ sự tình sẽ không đơn giản như vậy: "Thế nhưng, đi rồi sau này thế nào? Lệ Cảnh Trình có thể cho cậu và Gạo Nếp thường xuyên gặp mặt sao?"
"Không thể thì thế nào?" Giọng nói của Lâm Nam kiên quyết, mặc dù như vậy, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra: "Thiển Thiển, cậu nhìn mình bây giờ đi, cứ tiếp tục như vậy nữa, chưa đợi được đến ngày Gạo Nếp lớn thì cậu đã chết vì buồn khổ rồi."
Lâm Nam lau nước mắt giúp Vinh Thiển: "Chúng ta còn trẻ, có thể cậu nghĩ mình không hiểu mẫu tử tình thâm, nhưng sau này cậu còn có thể có những đứa con khác. Lại nói Gạo Nếp là con gái cậu, sự thật này vĩnh viễn không thể thay đổi. Vì đứa nhỏ chấp nhận, đó chính là chuyện một đời người, cậu chấp nhận nổi sao?"
Vinh Thiển cắn chặt môi, đúng vậy, cô chấp nhận nổi sao?
Cô ở lại nơi này, tức là phải sắm vai một người vợ hiền. Đến khi Gạo Nếp hơi hiểu chuyện một chút, có thể cảm nhận được giữa cha mẹ có gì đó không thích hợp, thì phải làm sao?
Nghĩ tới đây, Vinh Thiển không lạnh mà run.
Cô làm không được.
"Cái đồ ngốc này, đầu heo này " Lâm Nam mắng: "Vì sao không sớm nói cho bọn mình biết? Trong lòng cậu hẳn là có bao nhiêu khó chịu, nếu hôm nay nếu mình và Mộc tử không qua đây, cậu cũng sẽ không nói với bọn mình phải không?"
"Mình đã nghĩ rất nhiều cách, chỉ là cũng không ai có thể giúp được. Lệ Cảnh Trình luôn theo sát mình. Mình từng mang Gạo Nếp chạy trốn, nhưng cũng bị anh ta bắt trở về..."
"Anh ta..." Lâm Nam tức giận nghiến răng: "Anh ta là đại ca hắc bang sao? Sao có thể làm một việc như thế."
Vinh Thiển ngồi trở lại ghế tựa: "Lâm Nam, Mộc tử, tới hôm nay mình mới phát hiện, hiện nay mình đã không còn đường lui nữa rồi. Mình và Hoắc Thiếu Huyền sớm đã không thể trở về như lúc trước, mà mình và Lệ Cảnh Trình càng không thể ở bên cạnh nhau nữa. Nhưng ý tứ của anh ta rất rõ ràng, nếu mình muốn Gạp Nếp, chỉ có thể ở lại đây."
Hà Mộ không lên tiếng, cô và Lâm Nam chỉ là nghe Vinh Thiển kể lại mà cũng đã cảm thấy giật mình. Những chuyện kinh thiên động địa này không phải ai cũng tiếp nhận nổi, huống chi các cô còn trẻ như vậy.
Lâm Nam vỗ nhẹ ở sau lưng Vinh Thiển: "Thiển Thiển, hãy nghe mình. Cậu bây giờ không từ bỏ con gái được, nhưng cậu chỉ mới hai mươi hai tuổi, chuyện Lệ Cảnh Trình cưỡng bức cậu thật sự không thể tha thứ, cậu nên rời khỏi đây, tiếp tục đi con đường của chính mình."
Vinh Thiển co chân, hai tay ôm lấy đầu gối, chôn mặt vào giữa hai đầu gối: "Chỉ là... vì đứa bé, sự kiên định ban đầu của mình thật sự đã bị dao động."
Hà Mộ lấy khăn tay giúp cô lau nước mắt: "Thiển Thiển, cậu có tính toán gì hay không?"
"Mình đấu tranh lâu như vậy, đi hay là ở... Lệ Cảnh Trình với mình mà nói, không phải là cha của con gái mình, mà là cơn ác mộng cả đời không cách nào quên".
Lâm Nam vỗ nhẹ vai cô: "Nên rời khỏi đây thôi, ở lại nơi này nỗi đau quá khứ sẽ tiếp tục dày vò cậu."
Vinh Thiển tiếp nhận khăn tay từ Hà Mộ: "Nhưng còn Gạo Nếp..."
"Thiển Thiển..." Lâm Nam lo lắng: "Kỳ thực mình không tin Lệ Cảnh Trình có thể để yên cho cậu rời đi, anh ta trăm phương ngàn kế che giấu mọi chuyện, sẽ cho cậu đi dễ dàng vậy sao?"
Vinh Thiển cười lạnh: "Anh ta là không tin mình sẽ đi."
"Là anh ta quá tự tin vào bản thân."
Kỳ thực Vinh Thiển biết, không phải Lệ Cảnh Trình tự tin, mà là anh ta có Gạo Nếp trong tay, dùng đó để bắt thóp cô.
Một lúc sau, vú nuôi từ trong nhà ra: "Thiếu phu nhân, tiểu thư tỉnh, Lệ thiếu gọi cô vào."
Vinh Thiển lau khô nước mắt, "Tôi biết rồi."
Lâm Nam và Hà Mộ cùng Vinh Thiển đi vào, tiếng khóc oa oa của Gạo Nếp truyền đến tai, Vinh Thiển vội ôm con gái lên.
"Thật đáng yêu, cậu xem kìa."
"Ôi... Con bé cười rồi."
Hà Mộ cầm lấy bàn tay nhỏ xíu của Gạo Nếp, bé gái đáng yêu thế này, Vinh Thiển thật sự đành lòng bỏ không?
Lệ Cảnh Trình bước đến gần chỗ bọn họ, Lâm Nam liền kéo tay Hà Mộ: "Thiển Thiển, bọ mình về trước."
"Được."
Cô không đứng dậy tiễn các bạn, Lệ Cảnh Trình đi tới bên cạnh Vinh Thiển, khom lưng nhìn ngắm con gái đáng yêu trong lòng cô.
"Gạo Nếp." Anh âu yếm gọi tên con, chỉ là Gạo Nếp đang rất tập trung uống sữa. Một hồi sau mới ngẩng đầu nhìn ba ba cười khúc khích.
Người giúp việc tiến vào: "Thiếu phu nhân, anh của cô đến thăm."
Vinh Thiển nghe thế liền kéo áo xuống. Vài phút sau liền thấy Vinh Trạch tiến vào. Vinh Thiển nghẹn ngào gọi: "Anh."
Người đàn ông gật đầu, nhìn Lệ Cảnh Trình, sau đó đi tới trước sofa, nhìn nhìn Gạo Nếp trong lòng Vinh Thiển: "So với lúc mới sinh thật khác xa nha."
"Con nít chính là như vậy." Vinh Thiển nhích qua một chút để Vinh Trạch ngồi: "Sao không thấy chị Tụng Giai?"
"Cô ấy ở nhà chăm sóc cha."
Vinh Trạch sẽ không tự nhiên mà đến Đế Cảnh, Vinh Thiển có chút nghi hoặc. Người đàn ông cũng không quanh co, đi thẳng vào vấn đề, từ trong túi áo lấy ra một mảnh giấy đưa cho Vinh Thiển xem.
Cô cầm lấy, nhìn đến các điều khoản bên trong, rồi chữ kí, con dấu đỏ chói.
"Đây là lúc mẹ anh bị cảnh sát mang đi, để lại cho anh, nói là có thể trở thành bùa hộ mệnh cho tiền đồ của anh. Lệ Cảnh Trình, anh chắc không quên chứ?"
Người đàn ông bình thản đáp: "Đương nhiên chưa từng quên."
"Lúc trước, anh nhờ mẹ tôi giúp chia rẽ Thiển Thiển và Hoắc Thiếu Huyền, vì muốn đạt được nó, anh đúng là đã quá nhọc lòng. Bất quá, mẹ tôi cũng không để cho anh phải thất vọng." Vinh Trạch cười khổ: "Hiện tại, là lúc tôi đến đòi hỏi sự đền đáp đây."
Vinh Thiển nhìn chằm chằm vào chữ kí kia.
"Anh đã nói, tất cả điều kiện đều đáp ứng, hiện tại, anh em chúng tôi chỉ muốn lấy lại Vinh thị, nó vốn chỉ là giao cho anh tạm thời xử lý, chúng tôi yêu cầu như vậy cũng không quá đáng chứ?"
Lệ Cảnh Trình ngả người ra phía sau, hai cánh tay tay thoải mái dang rộng, một cánh tay nhẹ đặt ở lưng ghế tựa: "Tôi thật không biết, anh em các người từ lúc nào tình cảm lại tốt như vậy? Đã xóa bỏ hiềm khích lúc trước rồi sao?"
"Nói cho cùng, chúng tôi cũng là anh em, tuy không cùng một mẹ."
"Vậy thật mừng cho tình cảm tốt đẹp của hai người!"
Vinh Thiển nhìn kỹ từng chữ trên tờ giấy, Vinh Trạch lên tiếng: "Tôi đã nhờ luật sư xem qua phần văn kiện này. Ba ngày sau, anh phải giao lại Vinh thị, bằng không tính từ lúc anh bắt đầu tiếp quản Vinh thị, mỗi ngày phải bồi thường mười phần trăm tổng khối tài sản. Văn kiện này là anh đã tự mình kí, có giá trị pháp lý. Lệ Cảnh Trình, Vinh thị ở trong mắt anh chẳng qua là có cũng được mà không có cũng không sao mà thôi, không phải sao?"
"Cứ như vậy mà vạch trần, anh muốn khắp thiên hạ mọi người đều biết?"
Vinh Thiển nghe ra trong miệng anh ta sự chế nhạo: "Tôi đã không còn ai có thể tin tưởng, không tin người thân của mình, còn có thể tin ai?"
Lệ Cảnh Trình nghe xong những lời này, sắc mặt trong nháy mắt chuyển thành xanh đen, nghiến răng thật chặt: "Vậy anh ta đáng tin sao?"
"Phải, tôi xem như mắt mù, lúc trước mới có thể tin tưởng anh như vậy!"
Lồng ngực Lệ Cảnh Trình phập phồng vì tức giận, Vinh Trạch hai tay đan vào nhau: "Thiển Thiển, văn kiện này anh để lại, có muốn thực hiện hay không là do em."
"Muốn, đương nhiên muốn!" Vinh Thiển khẳng định: "Vinh thị là của nhà họ Vinh chúng ta, không nên bị hủy ở trong tay em."
Cô hướng ánh mắt về Lệ Cảnh Trình, vung tờ giấy trong tay lên: "Trong vòng ba ngày, xin anh trả lại công ty."
Thái độ như vậy, quyết tuyệt như vậy, quả thật khiến tâm Lệ Cảnh Trình đau như bị ai đó hung hăng đâm một nhát. Anh chưa từng nghĩ tới cô thật sự dứt khoát muốn rời đi như thế. Thời gian qua, anh luôn cố gắng tranh thủ từng chút một. Yêu thương cô, chiều chuộng cô, cũng không thể khiến cô nảy sinh chút lưu luyến nào. Hiện tại xem ra, suy nghĩ của anh thật là buồn cười.
"Thiển Thiển..." Vinh Trạch nhìn cô: "Em trở về Vinh gia cùng anh đi, chúng ta bây giờ liền đi."
Lệ Cảnh Trình nâng tầm mắt lên, bất luận ai hay cái gì muốn mang Vinh Thiển đi, anh đều coi là cái đinh trong mắt. Vinh Thiển tay nắm thật chặt, Gạo Nếp ở trong lòng khẽ kêu "anh anh" hai tiếng. Trong mắt cô lộ ra do dự, bỗng ôm con càng chặt hơn.
"Em cần con, anh sẽ nghĩ cách giúp em. Trước tiên chúng ta lấy lại công ty trước, có như vậy muốn giành quyền nuôi dưỡng Gạo Nếp cũng sẽ dễ hơn rất nhiều."
Vinh Thiển ngẩng đầu nhìn Vinh Trạch, anh khẽ gật đầu.
Lệ Cảnh Trình không ngờ, chuyện cô quyết tâm rời khỏi anh, ngay cả Vinh Trạch cũng biết. Anh nhếch miệng cười tự giễu, giật lấy văn kiện trong tay Vinh Thiển, cô giật mình.
"Lệ Cảnh Trình, thật không ngờ anh vì mục đích cá nhân mà 'Khế bán thân' cũng dám ký."
"Anh có cái gì không dám làm ."
Vô liêm sỉ!
Lệ Cảnh Trình cẩn thận xem xét: "Trả Vinh thị phải không? Được, ba ngày sau chuẩn bị tiếp nhận đi."
Vinh Trạch không ngờ sự việc thuận lợi như vậy: "Thật sự?"
"Anh nói rất đúng, Vinh thị đối với tôi chẳng qua là hạt bụi, có cũng được không có cũng chẳng sao. Hơn nữa, em gái anh còn đang ở trong tay tôi, tôi lừa anh làm gì?"
Vinh Trạch như trút được gánh nặng, khóe miệng cuối cùng cũng có thể nâng lên tạo thành một nụ cười: "Thiển Thiển, chúng ta đi thôi."
Vinh Thiển không dám đi vào lúc này: "Anh, đừng lo lắng cho em, anh cứ về nhà chuẩn bị một chút, em sẽ tự sắp xếp sau."
Vinh Trạch nhìn Vinh Thiển, gật gật đầu.
Vinh Trạch đi rồi, Lệ Cảnh Trình đem văn kiện trong tay xé nát, Vinh Thiển sắc mặt khẽ biến: "Anh..."
"Gấp cái gì..." Người đàn ông ném giấy vụn về phía bàn trà: "Chẳng qua là bản sao mà thôi."
Cô ôm chặt Gạo Nếp, chuẩn bị đứng dậy, Lệ Cảnh Trình liền gọi: "Chờ một chút."
Vinh Thiển nhìn anh đề phòng.
"Anh làm mọi chuyện, mục đích chỉ có một, em có hiểu không?"
"Phải, đương nhiên là tôi biết." Vinh Thiển cười lạnh: "Lại là bởi vì tôi đúng không?"
"Phải."
Cô sẽ không cùng anh nói lời vô ích, liền ôm con gái đi lên lầu.
Vinh Thiển có hẹn trước với một tiệm chụp ảnh vào buổi chiều.
Lệ Cảnh Trình thấy cô lấy túi xách chuẩn bị ra cửa: "Em đi đâu?"
"Cùng Gạo Nếp đi chụp ảnh."
Lệ Cảnh Trình đi đến chỗ Vinh Thiển: "Anh vốn cũng tính cuối tháng này dẫn con đi chụp, nhưng nghĩ đến Gạo Nếp còn quá nhỏ, nghe nói khi con đủ trăm ngày chụp là thích hợp nhất. Lúc đó con có thể ngẩng đầu, làm đủ tư thế..."
Vinh Thiển đi tới ga-ra, Lệ Cảnh Trình bảo tài xế xuống xe: "Anh đưa em đi."
Vinh Thiển cũng không phản đối, ngồi vào ghế phụ.
Đến ảnh viện, vì đã có hẹn trước nên không cần xếp hang. Gạo Nếp còn nhỏ, chỉ có thể chụp một ít ảnh trong tư thế nằm ngửa, khi đặt bé nằm bò, cái đầu nhỏ cũng cách nào ngẩng lên.
Vinh Thiển thay lễ phục, nhiếp ảnh gia khen ngợi: "Mẹ bé thật xinh đẹp, nhìn không ra là vừa mới sinh con nha."
Vinh Thiển ôm Gạo Nếp, lúc Lệ Cảnh Trình đến, nhiếp ảnh gia buông máy ảnh: "Ba đứa bé cũng mau qua đây, chúng ta chụp ảnh gia đình."
Người đàn ông hướng ánh mắt nhìn cô, cơ hồ có thể đoán được, Vinh Thiển nhất định sẽ ra sức phản đối. Lệ Cảnh Trình đi tới bên người cô, không ngờ Vinh Thiển cũng không hề lên tiếng.
Lệ Cảnh Trình mừng rỡ như điên, nhanh chóng ôm cô.
Vinh Thiển nhích vai ra một chút, không muốn cho anh đụng chạm, nhiếp ảnh gia cảm thấy kỳ quái: "Ba mẹ tới gần chút nữa, hai người cùng nhau ôm đứa nhỏ."
Vinh Thiển lại không buông tay: "Cứ như vậy chụp đi."
Nhiếp ảnh gia thấy vậy, đành phải nghe theo.
Cô vốn là không muốn chụp ảnh chung cùng Lệ Cảnh Trình, nhưng đã muốn ra đi, cô không thể chọc giận anh. Nếu như Gạo Nếp theo Lệ Cảnh Trình, sau này anh có để bé gặp cô hay không, bao lâu thì được gặp một lần, tất cả còn phải nghe theo sự sắp xếp của Lệ Cảnh Trình.
Trên đường trở về, Vinh Thiển ôm Gạo Nếp, không nói tiếng nào. Lệ Cảnh Trình một tay nắm tay lái, hai mắt xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Vinh Thiển, anh kéo tay cô, Vinh Thiển liền giật ra.
"Chúng ta đi ăn một chút gì đi."
"Tôi ăn không vô."
"Khó có dịp đưa con gái ra ngoài, em cũng không thể mỗi ngày chỉ ru rú ở trong Đế Cảnh." Lệ Cảnh Trình dừng xe ở ven đường.
Hai người đi vào trung tâm thương mại, Lệ Cảnh Trình bế Gạo Nếp trong lòng. Đi ngang qua những gian hang bán quần áo em bé, Vinh Thiển cầm vài cái lên xem, vừa muốn hỏi một chút xoay người liền nhìn thấy gia đình nhỏ của Hoắc Thiếu Huyền.
Mạc Hy nhìn thấy Vinh Thiển trước tiên, nhưng cô vẫn chưa lên tiếng gọi, chỉ là quay mặt đi muốn dời sự chú ý của Hoắc Thiếu Huyền: "Mua áo may-ô đi, mặc ở nhà rất tốt."
"Được." Hoắc Thiếu Huyền đáp nhẹ, Vinh Thiển muốn nhanh chóng rời khỏi, không muốn rơi vào hoàn cảnh lúng túng, nhưng Hoắc Thiếu Huyền chính là cảm giác được có cái gì khác thường liền quay đầu liếc nhìn.
Ánh mắt của cô không kịp tránh, hai người phút chốc đối mặt nhau.
Vinh Thiển cứng ngắc khóe miệng, Mạc Hy liếc nhìn: "Thiển Thiển, không ngờ lại gặp em ở đây."
"Đúng vậy, thật khéo."
"Em cũng cùng con gái đi mua quần áo?"
Lệ Cảnh Trình ôm Gạo Nếp từ trở lại bên cạnh Vinh Thiển, Mạc Hy liền mỉm cười: "Chị và Thiếu Huyền cũng đến đây mua vài thứ, quần áo của Tranh Tranh còn rất nhiều cái chưa mặc đến nhưng Thiếu Huyền cứ thích mua."
"Đúng vậy." Vinh Thiển miễn cưỡng cười: "Đàn ông hình như đều thích như vậy."
Lệ Cảnh Trình nhanh chóng ôm vai Vinh Thiển: "Chúng ta qua bên kia xem thêm vài thứ."
"Dạ." Vinh Thiển tận lực cùng anh phối hợp: "Chúng ta đi trước."
"Được." Mạc Hy vẫy tay chào: "Lần sau gặp."
Vinh Thiển vẫn để Lệ Cảnh Trình đặt tay trên vai mình. Mạc Hy khoác tay người đàn ông bên cạnh: "Lệ Cảnh Trình đối với Thiển Thiển rất tốt, nhỉ?"
Hoắc Thiếu Huyền không quan tâm lời cô nói, lãnh đạm nói: "Mua này hai cái này đi, qua bên kia xem áo khoác nữa."
Vinh Thiển và Lệ Cảnh Trình rời khỏi trung tâm thương mại, cô đón lấy Gạo Nếp, tránh né vòng ôm của anh.
Ba ngày sau, quả nhiên là Lệ Cảnh Trình không nuốt lời, đem Vinh thị giao trả lại cho anh em Vinh gia.
Vinh Trạch gọi điện thoại thông báo cho Vinh Thiển.
"Anh cứ tiếp quản trước, còn rất nhiều chuyện cần anh bắt tay vào xử lí, chủ yếu là phương diện tài chính."
"Anh biết rồi."
Lúc Vinh Thiển rời đi, cũng không mang theo thứ gì. Thời gian cô theo Lệ Cảnh Trình cũng không mang theo cái gì đến, lúc đi, cũng chỉ cần một thân rời khỏi.
Cô ngơ ngác ngồi ở trước giường, bàn tay dịu dàng vuốt ve gương mặt non mịn của Gạo Nếp.
Lệ Cảnh Trình đi vào phòng, đưa ảnh chụp của bọn họ cho cô xem: "Mau nhìn đi, con gái chúng ta đáng yêu cực kỳ."
Vinh Thiển cũng không quay đầu lại: "Tôi phải đi."
"Đi đâu?"
Người đàn ông đem ảnh chụp để qua một bên.
Vinh Thiển lớn tiếng cười nhạo: "Đương nhiên là rời khỏi anh."
Lệ Cảnh Trình dừng động tác trong tay lại, khuôn mặt tỏa ra một hơi thở lạnh lẽo: "Ai cho phép em đi?"
-----