Edit: : Lưu Tinh
-----
Vinh Thiển nghe thấy nhắc tới chuyện từ bốn năm, ngực bỗng nhiên đau nhói, vẻ kinh sợ phảng phất trên gương mặt nhỏ nhắn đang dần tái nhợt.
"Vậy đã chúc mừng xong, hẳn là có thể đi rồi."
"Không mời tôi đi vào ngồi một chút sao?"
"Tôi ăn cơm xong, muốn nghỉ ngơi"
"Vinh tiểu thư, là đang phòng bị tôi sao?"
Vinh Thiển vô thức lui về phía sau. Thân hình cao lớn của Hoàng Phủ tứ thiếu áp lại gần, "Lần này tôi đến Nam Thịnh, biết được tin tức tốt này, cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn chúc mừng cô. Dù sao, sống trong quá khư lâu quá, cũng không tốt."
"Anh có ý gì?" Vinh Thiển cao giọng hỏi
Lệ Cảnh Trình ngắt điện thoại, gọi điện đến số của Vinh Thiển, cô lại để điện thoại trên tủ đầu giường, không mang theo bên người. Lệ Cảnh Trình lập tức trở về Đế Cảnh.
Bộ mặt Hoàng Phủ tứ thiếu luôn luôn duy trì vẻ tươi cười vừa đúng mực. Nếu tinh ý, vẫn có thể nhìn ra ý tứ sâu xa trong ánh mắt của anh ta.
"Ý của tôi là cô cùng Lệ thiếu có đứa nhỏ, chính là có cuộc sống mới. Quá khứ của cô, tôi vừa đến Nam Thịnh... đã có nghe qua một chút."
"Anh dám điều tra tôi?"
"Tôi điều tra cô làm cái gì? Chỉ là tình cờ nghe thấy mà thôi."
Từ sau lưng Vinh Thiển, người giúp việc nhanh nhẹn bước đến, ánh mắt nhìn Hoàng Phủ tứ thiếu đề phòng: "Vinh tiểu thư, mau vào phòng đi, ở bên ngoài lâu quá không tốt."
Vinh Thiển cảm thấy Hoàng Phủ tứ thiếu còn có ý gì đó, nhưng cô cũng không hỏi thêm gì nữa.
"Cô đi đi."
Hoàng Phủ tứ thiếu cũng không dây dưa nữa.
"Sau khi Lệ thiếu trở về, cô nhớ giúp tôi chuyển lời, tôi sẽ còn đến tìm anh ta."
Vinh Thiển còn đang nghi vấn, xoay người theo người giúp việc đi vào trong. Cô bước đi có phần loạng choạng. "Sao cô lại có vẻ gấp gáp như vậy?"
"Tôi thấy cô cùng người lạ nói chuyện, rất sợ hắn gây bất lợi cho cô."
Vinh Thiển lại cảm thấy, chuyện này thật trùng hợp.
"Cô không phải hẳn là đang bận rộn ở phòng bếp sao?"
"Nhưng tôi cũng phải quan tâm đến tiểu thư, dù sao an toàn của cô cũng là quan trọng nhất."
Trở lại bên trong phòng, người giúp việc đi vào phòng bếp đem bát canh bổ ra. Vinh Thiển đi tới trước sofa, chau mày suy nghĩ, giữa hắn và Lệ Cảnh Trình rốt cuộc là quan hệ thế nào?
Lệ Cảnh Trình cũng đã trở lại không lâu sau đó, Vinh Thiển đang ngồi ở trước bàn ăn cháo, cô ngẩng đầu nhìn nhìn: "Mấy hôm nay anh rất bận sao?"
"Bận cũng có thể bớt thời giờ cùng em ăn bữa cơm."
Vinh Thiển nắm chiếc đũa: "Hoàng Phủ tứ thiếu đã tới đây."
"Anh biết." Trên mặt Lệ Cảnh Trình cũng không có gì khác thường. Anh đón lấy cái bát do người giúp việc đưa tới: "Vừa vặn lúc anh gọi điện thoại, em lại không nghe, nên anh bảo người đi tìm em."
"Hai người đã quen biết nhau lâu rồi sao?"
"Nói như thế nào đây, nếu như chỉ gọi là có chút quen biết cũng đúng, không sai biệt mấy." Lệ Cảnh Trình thay cô gắp thức ăn: "Sở dĩ anh không muốn em gặp Hoàng Phủ tứ thiếu, là bởi vì người này rắp tâm bất chính. Hắn muốn hợp tác cùng anh, nhưng bị anh từ chối."
"Không phải anh ta kinh doanh nhà hàng khách sạn rất phát đạt rồi sao?"
"Hắn muốn độc tài lĩnh vực đó ở Nam Thịnh. Em nghĩ, không có ai đỡ đầu, hắn làm sao lấn chân sang đây được?"
Vinh Thiển nghĩ thầm cũng đúng: "Em vẫn cảm thấy anh ta còn có ý gì đó khác."
"Cho nên anh mới nói hắn rắp tâm bất chính." Lệ Cảnh Trình chuyển đề tài: "Vẫn là ăn không vô sao?"
"Dạ dày rất khó chịu."
Người đàn ông đưa tay ra xoa nhẹ trước bụng Vinh Thiển: "Sau này nhất định là bé gái đáng yêu."
"Ai nói với anh chắc chắn là con gái?"
"Không có ai nói. " Lệ Cảnh Trình kéo ghế qua ngồi cạnh cô: "Anh chỉ hi vọng có một đứa con gái. Anh sẽ nâng niu con trong lòng bàn tay, cưng chiều đến vô hạn."
"Không cho anh làm vậy!" Vinh Thiển nghĩ đến trước đây mình được Hoắc Thiếu Huyền bảo bọc, cưng chiều, đã khiến cô trở nên vô cùng ỷ lại và kiêu ngạo. Huống hồ Lệ Cảnh Trình nói muốn cưng chiều lại còn là con gái mình, chắc chắn càng trầm trọng hơn.
"Sau này nó sẽ trở thành một công chúa kiêu kỳ."
Người đàn ông cho một quả nho vào miệng, nhẹ nhàng nói: "Anh thích có một công chúa kiêu kỳ."
Vinh Thiển giả bộ hờn giận, bất mãn trừng mắt nhìn Lệ Cảnh Trình. Người đàn ông cau mày. Vinh Thiển thấy vậy không khỏi bật cười: "Có phải anh đang hận không thể bóp chết em hay không? Chắc là hận đến nghiến răng nghiến lợi đi?"
"Có đôi khi anh thật muốn hạ thủ, nhưng cũng là... luyến tiếc."
Vinh Thiển ôm anh:"Vậy em biết rồi, anh chính là "tiếng sấm to giọt mưa nhỏ"(*), sau này anh nói gì em cũng không sợ."
(* Ý nói chỉ hù dọa chứ không làm thật )
Lệ Cảnh Trình thiếu chút nữa tự cắn rụng đầu lưỡi của mình.
Vinh Thiển mang thai đã ba tháng, rất muốn đi học.
Lệ Cảnh Trình cố ý không cho cô đi, nhưng hiện nay tình trạng nôn nghén của Vinh Thiển đã giảm bớt, bụng cũng không to lắm. Mặc quần áo rộng rãi một chút, vẫn ra dáng một sinh viên thanh tú. Lệ Cảnh Trình không lay chuyển được cô, đành chuẩn bị tất cả thật tốt cho cô.
Giờ thể dục, đương nhiên cô không thể tham gia.
Lâm Nam cùng Hà Mộ đều biết cô mang thai, càng quan tâm, che chở cô hơn, tận lực không cho Vinh Thiển gặp phải bất kì chuyện nào ngoài ý muốn.
Hôm nay Hà Mộ đến muộn, nửa ngày không thấy mặt.
Giờ thể dục vừa mới bắt đầu, liền nhìn thấy Hà Mộ chạy tới rất nhanh. Chạy xong tám trăm mét, Hà Mộ cùng Lâm Nam mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh Vinh Thiển.
"Hà Mộ, sao buổi sáng không thấy cậu?"
"Thiển Thiển, xảy ra chuyện lớn..."
"Làm sao vậy?" Vinh Thiển kinh ngạc: "Chẳng lẽ là Tạ Đông..."
"Không phải..." Hà Mộ nhìn xung quanh, sau đó thấp giọng nói: "Lệ Cảnh Trình bảo nhà tớ dọn đến một căn nhà rộng cả trăm mét vuông. Điên mất rồi! Mẹ tớ sợ đến ngồi nưả ngày trên sô pha cũng không đứng dậy nổi."
"A?" Vinh Thiển cũng có chút ngạc nhiên:"Chuyện khi nào?"
"Có lẽ anh ta đã an bài từ sớm rồi. Sáng hôm nay anh ta cho người qua bảo tớ kí vào hợp đồng chuyển nhượng."
Lâm Nam ôm lấy hai đầu gối: "Cậu từng cứu mạng anh ta sao?"
"Sao có thể."
Lâm Nam suy nghĩ, Vinh Thiển chậm rãi nói: "Ngày trước ở Đế Cảnh, cậu đã nói rất nhiều lời dọa người. Cậu còn khuyên tớ không nên bỏ đứa nhỏ. Lúc đó Lệ Cảnh Trình có nói, sẽ thưởng cho cậu."
"A?" Lần này đổi thành Hà Mộ bối rối: "Không thể nào, tớ nói mấy câu, anh ta liền mua cho căn nhà to vậy? Tớ làm sao dám nhận."
Lệ Cảnh Trình có bao nhiêu tiền, thật ra Vinh Thiển cũng không biết, nhưng cô chắc chắn người đàn ông này rất muốn đứa con trong bụng cô.
Hà Mộ có gia cảnh bình thường, căn nhà lớn này đối với cô mà nói thật sự là ân tình chắc cả đời không trả nổi.
"Cậu cứ nhận đi mà."
"Này, đây không phải là cho tớ mấy bộ y phục hoặc là một cái túi nha, đây là nhà. Thiển Thiển, là cả một căn nhà đó, cậu hiểu không?"
Hà Mộ còn chưa hết hoảng loạn: "Trời ạ, điên rồi, chuyện này thật quá không thực tế. Chỉ có trong tiểu thuyết thôi."
Lâm Nam ở bên cạnh tiếp lời: "Chúng ta thật không thể hiểu mấy người giàu."
Các cô nói có phần hơi khoa trương, nhưng Vinh Thiển biết rõ tâm tư Lệ Cảnh Trình. Bất luận là ai đối tốt với cô, Lệ Cảnh Trình nhất định không chỉ lấy một cái túi hoặc là mấy bộ y phục đến tạ ơn.
Cô thật sự cũng không biết, vì sao bản thân lại quyết định giữ lại đứa nhỏ.
Ban đầu là Lệ Cảnh Trình không chịu để cô bỏ đi. Về sau, cô có chút dao động, đương nhiên Lệ Cảnh Trình nhận ra sự dao động đó. Bây giờ, đứa nhỏ ở trong bụng đã hơn ba tháng, cô tự nhiên cũng cảm thấy hẳn là nên giữ lại.
Cuối tuần hôm nay, người giúp việc bận rộn sắp xếp đồ đạc lên xe. Vinh Thiển còn buồn ngủ từ trên lầu đi xuống: "Anh muốn đi đâu?"
"Mang em ra ngoài giải sầu."
Lệ Cảnh Trình tự mình lái xe, mang theo Vinh Thiển đi du lịch. Cách Đế Cảnh chừng mười phút đồng hồ đi xe, xe vừa mới dừng, Vinh Thiển liền không thể chờ đợi được đi xuống. Gió nhẹ đi qua hàng loạt rừng cây rậm rạp, thổi tới trên mặt cô, mang theo hương hoa thơm ngát.
Lệ Cảnh Trình kéo tay Vinh Thiển tiến vào biệt thự. Anh mở một cánh cửa sổ, đem Vinh Thiển kéo đến trước mặt, hai tay ôm ở hông cô.
"Oa." Vinh Thiển kinh ngạc. Trước mặt, màu tím và lam tràn ngập trong đôi mắt, diễm lệ vô cùng.
"Đây là hoa gì?"
"Hoa tú cầu."
"Thật xinh đẹp."
"Thích như thế sao?"
"Thích lắm!"
Lệ Cảnh Trình tiện tay đem cửa sổ đóng lại, Vinh Thiển kéo tay anh: "Em muốn đi ra ngoài xem."
"Gấp cái gì, còn rất nhiều thời gian. Em ngồi xe mệt rồi, nghỉ ngơi trước đã."
Vinh Thiển muốn mở cửa sổ: "Em không mệt."
"Ngoan." Lệ Cảnh Trình ôm lấy cô, xoay người lại. Vinh Thiển đành phải theo anh lên lầu.
Phòng ngủ đã có người dọn dẹp chuẩn bị từ trước. Vinh Thiển ở trên giường nghỉ ngơi. Ngủ được một lúc thì tỉnh dậy, sắc trời đã bao phủ lên một tấm màn đen. Bên trong gian phòng cũng không bật đèn, cô gọi: "Lệ Cảnh Trình?"
Xung quanh yên tĩnh im lặng, dù sao cũng là chỗ lạ, cô có chút sợ hãi.
Vinh Thiển xốc chăn đi tới phía trước cửa sổ, bên ngoài ánh đèn lờ mờ bao phủ trên những bông hoa tú cầu, kéo dài bất tận.
Cô lục lọi tự mở đèn, sau đó xuống lầu.
Bên trong phòng khách đèn mở sáng choang. Tại phòng bếp truyền đến tiếng động. Vinh Thiển nhẹ nhàng bước tới đó, chỉ thấy Lệ Cảnh Trình đưa lưng về phía cô, đang làm món bò bít tết. Vinh Thiển tâm trạng khẽ rung động: "Lệ Cảnh Trình."
Cô không có thói quen gọi anh thân mật là Cảnh Trình.
"Dậy rồi sao?" Lệ Cảnh Trình đem bò bít tết bưng ra, Vinh Thiển mắt nhìn bốn phía: "Ở đây không có người khác sao?"
"Đêm nay, ở đây chỉ có chúng ta."
Lệ Cảnh Trình kéo cô ngồi xuống, rót cho cô ly rượu vang, cũng chỉ khoảng hơn nửa ly một chút.
"Anh biết em không thể uống rượu mà?"
"Hôm nay ngoại lệ."
Vinh Thiển nâng ly rượu lên: "Hôm nay là ngày mấy?"
Người đàn ông cắt nhỏ bò bít tết đưa tới cho Vinh Thiển. Anh cũng nâng ly rượu lên, nhìn Vinh Thiển ngồi ở đối diện. Khóe miệng anh nhẹ nâng lên: "Ăn cơm xong anh mang em ra ngoài một chút."
Sau khi ăn xong, Vinh Thiển theo Lệ Cảnh Trình đi dạo. Hậu viện chính là một biển hoa thật lớn. Lệ Cảnh Trình mang theo Vinh Thiển đi về phía trước. Vinh Thiển dừng lại, say mê ngắm nhìn không gian tràn ngập hoa và hoa, quả nhiên là sắc màu rực rỡ.
Lệ Cảnh Trình, người đàn ông này luôn luôn không thiếu lãng mạn.
Vinh Thiển đi được vài bước, anh chợt dừng lại trước một đóa hoa đỏ tươi, cực kì nổi bật giữa biển hoa kia.
Lệ Cảnh Trình ngồi xổm người xuống, vươn hai tay, từ trong nhụy hoa lấy ra một chiếc hộp nhung.
Vinh Thiển không phải đồ ngốc, lập tức hiểu được tiếp đến sẽ phát sinh chuyện gì.
Cô vô thức lui về sau, Lệ Cảnh Trình nhìn thấy cô sắp ngã: "Cẩn thận!"
Anh đứng dậy đỡ lấy cô rất nhanh, nhưng cô cả người ngã ra sau, đã không kịp. Người đàn ông nhanh chóng dùng thân mình che chắn phía sau cô, cô ngã xuống lưng không chạm đất, mà nằm gọn trong lòng anh.
Lúc Lệ Cảnh Trình đứng dậy, trên người dính đầy phấn hoa, nhưng anh không để ý đến: "Thế nào ? Có đau hay không? Bụng có không thoải mái hay không?"
"Không có." Vinh Thiển vừa muốn đứng dậy, Lệ Cảnh Trình chế trụ hông của cô làm cho cô ngồi trở lại đi, anh có vẻ tức giận: "Em chạy cái gì?"
"Em..." Vinh Thiển dừng một chút: "Có muỗi."
Lệ Cảnh Trình khoanh chân ngồi xuống, đem Vinh Thiển ôm vào trong lòng: "Có phải do nhìn thấy cái này?"
Anh đem hộp đưa tới trước mặt Vinh Thiển, sau đó mở ra.
Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp.
Vinh Thiển hồi hộp, kỳ thực cũng biết hôm nay sớm muộn sẽ đến.
"Bụng em rất nhanh sẽ to ra, Thiển Bảo, đứa nhỏ sau khi sinh, muốn làm giấy khai sinh, muốn làm sổ hộ khẩu, muốn đi học, muốn bất cứ điều gì... cũng không thể, nếu chúng ta không kết hôn." Lệ Cảnh Trình nâng mặt cô lên, đối diện với anh: "Huống hồ, em đã có con với anh, nhất định phải gả cho anh rồi. Em chẳng lẽ còn chưa chuẩn bị tinh thần sao?"
Tất cả, tựa như nước chảy thành sông.
Có đứa nhỏ, người đàn ông ấy chịu kết hôn với mình, chính mình còn do dự cái gì?
Lệ Cảnh Trình lấy chiếc nhẫn trong hộp ra, kéo tay Vinh Thiển qua.
Tay cô thon dài, mang chiếc nhẫn khẳng định rất đẹp mắt. Lệ Cảnh Trình đem nhẫn hướng vào ngón tay cô, anh gần như nín thở, thần sắc nghiêm nghị cố gắng che giấu một điều: Anh rất sợ...
Vinh Thiển cong ngón tay lên.
Lệ Cảnh Trình không hề dừng lại động tác. Có một số việc, cũng không phải là sợ thì nó sẽ không xảy ra.
Lần đầu tiên, cô cự tuyệt, là chiếc nhẫn đính hôn của anh.
Lần thứ hai, lại là nhẫn kết hôn.
Lệ Cảnh Trình ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn cô chăm chú: "Em nếu không muốn kết hôn cùng anh, có phải đã nghĩ kỹ đến con đường khác hay không?"
Vinh Thiển lắc lắc đầu.
"Tốt lắm, sau này anh sẽ thay em vượt mọi chông gai. Anh cho em không chỉ là một cuộc hôn nhân, một danh phận, mà là cả một đời chỉ yêu thương em. Vinh Thiển, em có muốn hay không?"
Cô không khỏi rung động. Đêm nay, tất cả thật đẹp. Vinh Thiển từng sợ hãi, cũng rất bồi hồi, nhưng cô rất rõ ràng con đường phía trước ở đâu.
Lệ Cảnh Trình tiến đến trước mặt cô, tựa trán cùng cô.
Vinh Thiển buông lỏng ngón tay. Anh thấy vậy liền đem nhẫn đeo vào tay cô: "Từ nay về sau, em là người của anh."
Vinh Thiển gật đầu, nhìn Lệ Cảnh Trình.
"Bà xã."
Cô mặt đỏ lên, thoáng ngượng ngùng. Vinh Thiển ngồi dậy: "Chúng ta chỉ đăng kí kết hôn trước, được chứ?"
"Vì sao?"
"Chuẩn bị cho hôn lễ không phải chuyện đơn giản, rất mệt mỏi. Em muốn lúc này chuyên tâm dưỡng thai. Sau khi sinh xong rồi tổ chức hôn lễ cũng chưa muộn."
Lệ Cảnh Trình vuốt ve sau lưng cô, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý: "Được, nhưng năm tháng sau, không được đến trường nữa."
"Được rồi. Anh đáp ứng em, em cũng đáp ứng anh."
Lệ Cảnh Trình thuận thế nằm ngã ra sau, ôm Vinh Thiển nằm xuống bên cạnh.
Cô gối đầu trên cánh tay anh. Ánh trăng đêm nay sáng ngời, dịu dàng bao phủ trên gương mặt hai người.
Lệ Cảnh Trình chưa bao giờ cảm giác yên bình như lúc này.
Anh đứng dậy bế Vinh Thiển trở về biệt thự. Cô đánh nhẹ lên ngực anh: "Thả em xuống, em có thể đi."
"Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta."
"Chúng ta còn chưa có đăng kí kết hôn đâu."
Lệ Cảnh Trình nhắc nhở cô: "Trong bụng có thêm một người, sao vẫn nhẹ như vậy?"
"Bảo bảo bây giờ có thể nặng bao nhiêu kí chứ?"
Hai người trở lại phòng, Lệ Cảnh Trình tắm cho Vinh Thiển, lấy khăn tắm bọc cô ôm đến trên giường. Anh giúp cô lau khô người. Anh vừa rồi cũng chỉ đơn giản tắm qua loa rồi ôm cô ra, nội y cũng chưa mặc. Vinh Thiển chui vào trong chăn: "Áo ngủ em để trong vali."
"Còn muốn mặc áo ngủ." Lệ Cảnh Trình đặt tay bên thắt lưng cô: "Đã hết ba tháng."
Vinh Thiển nghe ra ý tứ trong lời của Lệ Cảnh Trình, cô xiết chặt chăn: "Vừa mới hết ba tháng, không thể có vận động."
"Không có chuyện gì, anh sẽ có chừng mực."
"Anh trước đây cũng nói thế " Vinh Thiển đặc biệt bất mãn: "Anh nói anh có chừng mực, không để em mang thai."
Lệ Cảnh Trình bật cười: "Thỉnh thoảng cũng có sai sót một chút, tên nhóc kia quá mạnh mẽ, áo mũ cũng không thể ngăn cản."
Vinh Thiển nhìn anh, giơ chân lên như muốn đá anh.
"Không muốn."
Lệ Cảnh Trình muốn đối phó Vinh Thiển, sớm đã có biện pháp của mình. Cô mặc dù không muốn, nhưng cũng không thể chỉ một cước có thể đá văng anh ra. Lệ Cảnh Trình chờ cô không tinh lực phản kháng , liền có thể giơ cờ hàng đầu hàng.
Anh nhẫn được thực sự vất vả, lại không thể 'cường hãn công thành đoạt đất'*.
( * Cưỡng ép một cách quá đáng. )
Vinh Thiển căng thẳng thần kinh, sau một hồi hoảng sợ gọi anh: "Đừng... đau bụng."
Lệ Cảnh Trình lo sợ dừng động tác, bàn tay phủ lên bụng cô: "Làm sao vậy, làm sao vậy?"
"Chắc bảo bảo đạp... "
Vinh Thiển cũng biết không có khả năng, chỉ là muốn dọa Lệ Cảnh Trình.
"Nói bậy, ba tháng sao có thể đạp?"
Lệ Cảnh Trình chống hai tay ở bên người Vinh Thiển:"Em đau thật hay là giả đau?"
Vinh Thiển là thật nhát gan, chỉ như vậy đã nơm nớp lo sợ. Lệ Cảnh Trình bất đắc dĩ nằm xuống bên cạnh Vinh Thiển, đem cô ôm vào trong ngực: "Thật là bị em làm cho nghẹn chết. Anh đã sắp hết nhẫn nại rồi đấy."
"Em mặc kệ, anh phải nhịn được." Vinh Thiển đưa hai tay hướng về bụng, nằm ở trong lòng Lệ Cảnh Trình, thân thể anh nóng kinh người. Sau một hồi, nhiệt độ cơ thể kia cũng chưa tan đi.
Vinh Thiển đẩy đẩy anh: "Sao anh không đi tắm đi?"
"Em chớ lộn xộn là được."
Tắt đèn, Vinh Thiển nhìn về phía ngoài cửa sổ, tay cô phủ trên ngón tay đeo nhẫn kim cương, chiếc nhẫn này đại biểu cho hôn nhân vĩnh cửu.
Tất cả đều vượt ngoài ý định của cô.
Đầu tiên là đứa nhỏ, sau là hôn nhân. Vận mệnh của cô đã hoàn toàn thay đổi, bây giờ, cùng Lệ Cảnh Trình vững vàng ở cùng một chỗ...
Sau khi đi du lịch trở về, hai người đi đăng kí kết hôn.
Vinh Thiển nhìn về phía người đàn ông ngồi ở bên cạnh: "Hộ khẩu của em không phải ở Nam Thịnh."
Lệ Cảnh Trình kinh ngạc: "Vậy ở đâu?"
"Ba em nói, sau khi tốt nghiệp trung học, ông ngoại liền đem hộ khẩu em đi cất.'
"Vì sao?"
"Không biết, nghe nói là vì để lại cho em nhà cũ, ba em cảm thấy thẹn với mẹ, nên với mọi yêu cầu của ông ngoại luôn đáp ứng vô điều kiện."
"Về Lại Hải làm đi, anh có ít thứ còn ở nhà."
Vinh Thiển mặc dù đối với Lệ gia là bài xích, nhưng hôn nhân đại sự, có thể nhân nhượng, cô đương nhiên phải nhân nhượng một chút.
Hôm nay trở về Lại Hải, Lệ Cảnh Trình vẫn chưa lập tức về nhà, mà là mang theo Vinh Thiển đến khách sạn.
Hai người ở một đêm, ngày hôm sau, Lệ Cảnh Trình bảo cô ở đây anh. Vinh Thiển rời giường, sau khi ăn xong cơm sáng, không lâu sau, Lệ Cảnh Trình liền trở về.
Bọn họ đi đến Cục dân chính, không bao lâu, hai tờ giấy nằm gọn trong lòng bàn tay.
Vinh Thiển có cảm xúc khó tả, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nặng trịch.
Cô đứng trước cửa Cục dân chính. Lệ Cảnh Trình mở giấy hôn thú ra nhìn, lại cảm thấy ảnh chụp người trong đó có chút xa lạ, đầu ngón tay anh lướt nhẹ qua khóe miệng, nụ cười như vậy, rất lâu anh chưa từng có.
Vinh Thiển đem giấy hôn thú nhét vào trong túi.
Lệ Cảnh Trình ôm cô: "Bà xã."
Cô cười cười, cô biết Lệ Cảnh Trình muốn gì, nhưng một tiếng ông xã kia, cô vẫn khó có thể mở miệng.
Lệ Cảnh Trình lái xe về Lệ gia, chuyện lớn như vậy, không có khả năng che giấu.
Xe lái vào cổng lớn Lệ gia. Vinh Thiển ló đầu ra ngoài cửa xe, xa xa nhìn thấy hai tòa nhà to lớn, trong lòng không khỏi lo lắng.
Lệ Cảnh Trình xuống xe, sau đó giúp cô mở cửa xe.
Thịnh Thư Lan vẫn đang chờ đó. Sáng nay anh vội vội vàng vàng về nhà nói lấy vài thứ. Thịnh Thư Lan hỏi anh muốn ở lại bao lâu, Lệ Cảnh Trình bỏ lại câu, nói là xong việc thì đi.
Nhìn thấy Lệ Cảnh Trình ôm Vinh Thiển đứng ở gốc dưới cây đa, bóng cây in trên nền đất chằng chịt cũng giống như tâm trạng của Thịnh Thư Lan lúc này.
Cô cố gắng tỏ ra thoải mái: "Cảnh Trình, Thiển Thiển, hai người đã trở về."
Vinh Thiển miễn cưỡng cười. Lệ Cảnh Trình vỗ nhẹ vai cô: "Đi thôi."
Thịnh Thư Lan nhìn hai người tựa vào nhau, hai bóng lưng vô cùng thân thiết, mỗi một bước đi của họ đều như dao cắt lòng cô.
Thịnh Thư Lan phát hiện Vinh Thiển ăn mặc đơn giản, mang giày thể thao, váy dài che khuất đầu gối.
Cô cũng tinh tế nhận ra, trên người Vinh Thiển không có mùi nước hoa, thay vào đó là hình như sáng sớm đã đi gội đầu.
Có thể làm một cô gái thay đổi những thói quen làm đẹp, nguyên nhân là vì đâu?
-----