Edit: Lưu Tinh
-----
Quá sợ hãi, Vinh Thiển nắm chặt lòng bàn tay. Lệ Cảnh Tầm vô duyên vô cớ đưa cái USB ra đây, có thể đoán được nội dung bên trong hẳn là...
Vinh Thiển không dám nghĩ thêm nữa. Thịnh Thư Lan giương mắt nhìn về phía Vinh Thiển: "Thiển Thiển, cô làm sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy."
Sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, có một số việc khi đã xảy ra, dù không cố nhớ cũng sẽ không cách nào quên hẳn, chứ đừng nói là luôn có người cố tình gợi nhắc như vậy. Hai tay Vinh Thiển gắt gao nắm chặt làn váy trên đầu gối.
Đáy mắt Lệ Cảnh Trình âm u lạnh lẽo, một tay anh đưa qua cầm lấy tay Vinh Thiển, tay kia cầm lấy cái USB: "Trong này có gì?"
"Cũng không có gì đặc biệt." Lệ Cảnh Tầm cười cười.
Anh nắm chặt USB, Lệ Cảnh Vân từ trên lầu đi xuống, ông mặc một bộ quần áo màu xám thoải mái: "Tập trung hết ở đó làm gì vậy?"
Củng Khanh và Củng Dụ kéo Lệ Cảnh Tầm đứng dậy, sắc mặt Thẩm Tĩnh Mạn trầm xuống.
Mọi người ngồi vây quanh ở trước bàn ăn.
Củng Dụ là vui vẻ nhất, kéo con trai ngồi bên cạnh nói chuyện không ngừng. Lệ Thanh Vân gắp thức ăn trước, sau đó lạnh lùng nghiêm nghị liếc nhìn Lệ Cảnh Trình. Lúc này anh cũng bắt đầu hạ đũa xuống.
"Có chuyện này trước đây tôi không nói mọi người, thời gian Cảnh Tầm đi vắng là vì công ty có một dự án hợp tác làm ăn, là tôi yêu cầu nó giữ kín bí mật. Chuyện này dừng ở đây."
Củng Dụ mở miệng đầy đắc ý: "Đúng rồi, Cảnh Tầm làm sao có thể ra ngoài gây sự đến bị thương thiếu chút nữa mất mạng chứ? Ngày thường nó luôn an phân, tuân thủ quy định nghiêm ngặt, làm việc luôn có chừng mực."
Thật ra trên dưới trong nhà đều biết Lệ Cảnh Vân đang che chở cho Lệ Cảnh Tầm.
Thẩm Tĩnh Mạn nhìn về phía Vinh Thiển, ý bảo cô đừng làm cho Lệ Cảnh Trình xúc động.
Vinh Thiển rũ tầm mắt xuống.
Nhà họ Lệ là một gia tộc lớn và tiếng tăm, không chấp nhận tai tiếng truyền ra bên ngoài, mọi thứ đều phải minh bạch, sạch sẽ. Nếu Lệ Cảnh Vân không đi bước này, chỉ e sẽ ảnh hưởng đến công việc làm ăn.
Cô cảm thấy mọi thứ trước mắt dần trở nên mông lung, nhạt nhòa. Vinh Thiển không muốn ăn nữa, Lệ Cảnh Vân gọi bọn họ trở về chính là vì muốn nói chuyện này.
Vinh Thiển nghĩ đến cái USB kia, cô tưởng tượng đến nội dung bên trong. Khả năng lớn nhất chính là một màn cô bị làm nhục. Cô thất thần một lúc, không đụng đến một hạt cơm. Lệ Cảnh Trình thấy cô như vậy,không đành long chút nào. Anh ghét sát bên cô, dịu dàng an ủi: "Không có chuyện gì đâu, bên trong USB không thể có thứ đó."
Vinh Thiển càng nắm chặt tay anh hơn, cô đương nhiên không tin. Lệ Cảnh Trình vuốt ve những ngón tay của cô: "Nó sẽ không ngu ngốc đến mức trả lại những hình ảnh đó chúng ta để làm chứng cứ chứng minh nó là chủ mưu đứng sau chuyện đó. Lúc này nó càng phải tìm cách che giấu thật kĩ, không để anh lần được dấu vết."
Vinh Thiển nghe vậy thì hơi bình tĩnh lại một chút.
Ăn xong cơm chiều, Lệ Cảnh Vân ôm Gạo Nếp vào phòng khách cùng bé con chơi đùa. Thẩm Tĩnh Mạn bảo Vinh Thiển theo bà lên lầu.
Lệ Cảnh Tầm cũng kéo Thịnh Thư Lan trở về phòng, hai tháng không gặp, đương nhiên có rất nhiều lời muốn nói cùng cô ta.
Cửa phòng vừa đóng lại, Lệ Cảnh Tầm liền ôm lấy Thịnh Thư Lan đẩy lên giường. Cô khẩn trương muốn đẩy hắn ra: "Đừng như vậy, buông tôi ra."
Lệ Cảnh Tầm áp chặt cô xuống giường, bàn tay không thể chờ đợi them nữa, bắt đầu lần mò vào trong quần áo cô.
"Thư Lan, anh nhớ em đến muốn phát điên. Ở bên ngoài lâu như vậy, mỗi đêm anh đều muốn em, muốn thân thể mềm mại của em."
"Đừng, bị người khác thấy không hay đâu."
"Ở đây là phòng của anh, không ai nhìn thấy."
Thịnh Thư Lan chống hai tay trước ngực Lệ Cảnh Tầm: "Vết thương của anh không sao chứ?"
"Không sao, anh phước lớn mạng lớn, vết thương nhỏ có là gì." Lệ Cảnh Tầm nói xong, liền muốn cởi mấy cúc áo sơ mi ra: "Không tin, anh cho em xem thử."
"Đừng, tôi tin, tôi tin."
Lệ Cảnh Tầm ôm chặt Thịnh Thư Lan, không cho cô giãy dụa, ngón tay vỗ về từng đường nét trên gương mặt cô: "Anh đặc biệt tiếc nuối không thể làm cho xong, không thể trút giận thay em."
Thịnh Thư Lan nghe xong, ánh mắt có chút dao động: "Cậu hai, như vậy là được rồi. Sau lần đó tôi nghĩ nếu chuyện kia thực sự do Vinh Thiển làm, chúng ta cũng không nên đối với cô ấy như vậy. Cậu vì tôi mà muốn trút giận, nhưng nếu như quả thật .... Tôi sợ tôi sẽ áy náy cả đời."
"Có cái mà áy náy ? Người khác cho anh một thước, anh sẽ phải cho bọn họ một trượng!"
"Nhưng dù sao cũng liên quan đến danh tiết của một người phụ nữ."
Lệ Cảnh Tầm đã quá nhung nhớ người đang nằm dưới thân. Hắn hung hăng hôn lên môi Thịnh Thư Lan, đến lúc nó sưng đỏ mới buông ra: "Thư Lan, em không thể quá thiện lương như vậy, biết không?"
Cốc cốc.
Một tràng tiếng gõ cửa truyền đến, Lệ Cảnh Tầm không kiên nhẫn cất giọng hỏi: "Ai?"
Đối phương không trả lời, chỉ kiên trì gõ cửa lần nữa.
Lệ Cảnh Tầm nhíu mày nghĩ xem là ai, hắn đứng lên, cũng không thèm sửa sang lại quần áo, đi mở cửa.
"Ô, là anh cả."
Thịnh Thư Lan nghe thế vội vàng từ trên giường ngồi dậy, luống cuống tay chân cài lại hai cúc áo đã bị Lệ Cảnh Tầm cởi ra.
Cô ta vội đứng lên: "Cảnh, Cảnh Trình."
Anh đóng cửa lại, cũng không nhìn cô ta lấy một cái, chỉ đi thẳng tới gần Lệ Cảnh Tầm.
"Làm sao vậy, anh cả?"
"Cởi ra."
Lệ Cảnh Tầm không khỏi bật cười: "Cởi? Muốn tôi cởi quần áo hay cởi quần thôi?"
Lệ Cảnh Trình vươn tay kéo vát áo của hắn. Sắc mặt Lệ Cảnh Tầm liền trầm xuống, đè lại cổ tay anh: "Tôi gọi anh một tiếng anh cả, thế nhưng Lệ Cảnh Trình, anh cũng đừng làm quá."
Anh đưa chân đá mạnh vào đầu gối Lệ Cảnh Tầm, hắn không kịp phòng bị nên lảo đảo ngã ra chiếc giường lớn ở phía sau.
Lệ Cảnh Trình nhân thể lấy đầu gối đè lên người Lệ Cảnh Tầm không cho hắn ngồi dậy. Anh kéo áo hắn lên, vết đâm rất nhỏ và mặc dù đã khâu lại, nhưng chỉ mới hai tháng, nhìn kỹ vẫn có thể thấy vết sẹo.
Lệ Cảnh Trình cắn chặt răng, sắc mặt dữ tợn, Lệ Cảnh Tầm không sợ chết, còn cười nói: "Làm sao vậy, tôi ra ngoài xui xẻo bị thương, anh đây cũng muốn quan tâm sao?"
Thịnh Thư Lan thấy vậy rất sợ mọi chuyện bị vỡ lở ra, cô bước lên phía trước kéo tay Lệ Cảnh Trình: "Cảnh Trình, có gì từ từ nói."
Lệ Cảnh Trình gạt tay, Thịnh Thư Lan bị đẩy sang một bên.
Lệ Cảnh Tầm nằm trên giường thấy thế, sắc mặt hắn liền thay đổi, hắn muốn ngồi dậy. Không ngờ Lệ Cảnh Trình nắm chặt tay đấm mạnh xuống vết thương trên bụng hắn. Lệ Cảnh Tầm đau đến nửa người trên bật dậy, vết thương còn chưa khỏi hẳn, lần này thì gay rồi. Lệ Cảnh Tầm che bụng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Anh làm gì vậy? Cứ làm như tôi là người làm nhục vợ anh không bằng."
Một tay Lệ Cảnh Trình túm lấy cổ áo hắn, ra sức siết chặt.
Thịnh Thư Lan sợ hãi, xông tới ôm lấy hông của anh: "Cảnh Trình, mau buông tay!"
Lệ Cảnh Tầm càng cười lớn hơn, có vẻ như đang phát điên rồi!
Dưới tình thế cấp bách, Thịnh Thư Lan bật thốt lên: "Cảnh Trình, nếu anh không buông tay, em đành phải gọi Vinh Thiển qua đây, em cho cô ấy thấy cảnh anh em các người tương tàn."
Cơn thịnh nộ trong mắt Lệ Cảnh Trình dần tản đi một chút.
Đêm nay Vinh Thiển sẽ lại trở về thời gian mẫn cảm yếu đuối nhất, chỉ cần xảy ra chút chuyện cũng có thể khiến cô suy sụp thêm. Lệ Cảnh Trình từng nói không quan tâm, từng nói có thể quên, nhưng anh muốn lấy mạng hắn ngay tại đây, chẳng khác nào trước mặt hắn cho Vinh Thiển một cái tát sao?
Nếu không vì lý do đó, anh sẽ bóp chết Lệ Cảnh Tầm không thương tiếc.
Thịnh Thư Lan nhân cơ hội đó kéo cánh tay anh ra.
"Cảnh Trình, có gì từ từ nói, được không? Ba mẹ còn ở bên ngoài."
Cô dùng sức kéo Lệ Cảnh Trình lùi lại.
Lệ Cảnh Tầm vuốt vuốt cổ của mình, hắn cũng không phải hiền lành gì, ánh mắt hằn lên tia nhìn tà ác: "Anh cả, anh hung dữ như vậy, không định cho tôi một lý do sao? "
Lệ Cảnh Trình tức giận giơ tay chỉ thẳng vào mặt hắn, Thịnh Thư Lan thấy vậy vội vàng đẩy anh ra ngoài: "Vừa nãy em nghe nói Gạo Nếp đòi về nhà. Con bé không tìm thấy anh sẽ khóc toáng lên đấy. Cảnh Trình, có gì hôm khác rồi hãy nói."
Anh đi tới cửa, quay đầu lại nhìn Lệ Cảnh Tầm: "Tao sẽ không lấy mạng của mày. Tao muốn dồn mày vào chỗ sống không bằng chết!"
Lệ Cảnh Tầm ngồi ở mép giường, thái độ lại rất thản nhiên không có chút gì sợ hãi.
Lệ Cảnh Trình kéo cửa đi ra ngoài.
Từ giờ phút này, anh phải giả vờ như không có gì xảy ra. Vinh Thiển sẽ không nháo nhào làm loạn, nhưng nhất định sẽ quan sát mọi biểu hiện của anh. Mặc dù biết ẩn nhẫn rất vất vả, nhưng tình cảm của bọn họ vừa mới đang từ từ vững chắc, Lệ Cảnh Trình không thể liều lĩnh để mất Vinh Thiển lần nữa.
Sau khi anh đi khỏi, Thịnh Thư Lan đóng cửa lại. Cô xoay người, dựa lưng vào ván cửa, toàn thân bị mồ hôi thấm ướt.
Hít một hơi thật sâu, sau đó Thịnh Thư Lan ngẩng đầu nhìn Lệ Cảnh Tầm.
Hắn vẫn ngồi yên ở mép giường, Thịnh Thư Lan đi tới: "Cậu không sao chứ?"
"Em xem thái độ của anh ta kìa! Anh còn chưa đụng tới Vinh Thiển, anh ta lại hận đến không thể giết anh."
"Chắc hẳn là tức giận cách anh làm."
Lệ Cảnh Tầm lắc lắc đầu: "Không đúng, nhất định là có chỗ nào không đúng."
Thịnh Thư Lan có chút khẩn trương: "Có cái gì không đúng đâu, Vinh Thiển đã đâm người bắt cô ấy một nhát. Cảnh Trình nhìn thấy vết sẹo của anh, dù anh chưa thực sự làm nhục cô ấy, nhưng anh ấy biết rõ anh là thủ phạm, đương nhiên là giận sôi lên."
Thấy hắn đang trầm tư, Thịnh Thư Lan liền đổi đề tài: "Có khi nào anh ấy nói chuyện này với ba?"
"Anh còn phải sợ sao? Chỉ dựa vào vết thương, có thể nói lên điều gì? Huống hồ lúc đó trên mặt đất cũng không phải máu của anh, dù cho tìm cảnh sát đến cũng không thể định tội anh."
Thịnh Thư Lan bất an ngẩng đầu, nhìn về phía đồng hồ trên tường: "Không còn sớm nữa, tôi về phòng trước."
"Chờ một chút", Lệ Cảnh Tầm ngẩng đầu nhìn cô ta: "Đêm đó, anh đi cùng với em. Anh bảo em đợi ở một gian phòng khác đừng bước ra. Thư Lan, cuối cùng người đưa anh ra khỏi phòng có phải em hay không?"
Thịnh Thư Lan khó khăn nuốt nước bọt: "Lúc đó tôi cũng không biết anh định làm gì Vinh Thiển. Anh nói muốn cho tôi bất ngờ, về sau tôi đợi mãi không thấy anh mới sang phòng bên đó tìm thử. Không ngờ lại thấy anh ngồi dưới đất, toàn thân là máu, tôi liền kéo anh rời khỏi ."
"Vậy em không thấy Vinh Thiển sao?" Con ngươi Lệ Cảnh Tầm lộ ra khôn khéo lợi hại.
"Thấy, có thấy."
"Cô ta đã tỉnh sao?"
Thịnh Thư Lan cắn chặt môi dưới: "Cô ấy còn hôn mê, tôi không dám lên tiếng vì sợ bị cô ấy nghe thấy sẽ làm liên lụy anh. Tôi nghĩ tốt nhất là mang anh rời khỏi trước, nếu không bị người ngoài phát hiện biết giải thích thế nào? Chính tôi đã cõng anh ra khỏi phòng ..."
"Sợ bị phát hiện cái gì?" Lệ Cảnh Tầm bắt được sơ hở trong lời nói của cô ta: "Vinh Thiển đã bị hôn mê, trong phòng xuất hiện một người hay hai người thì có gì khác nhau chứ?"
Thịnh Thư Lan không phải là đối thủ của hắn, phía sau lưng bắt đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Tôi không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ phải mau mang anh đi."
Lệ Cảnh Tầm một tay chống đỡ bụng, nhịn đau đứng lên, hắn vẫy vẫy tay với Thịnh Thư Lan: "Thư Lan, em qua đây."
Cô hơi chần chừ, Lệ Cảnh Tầm liền kéo tay cô. Sắc mặt Thịnh Thư khẩn trương: "Có cần gọi bác sĩ hay không? Miệng vết thương của anh không có gì thật sao?"
"Em nói có phải anh cả thật sự nghĩ tôi đã làm nhục Vinh Thiển?"
"Cũng có thể là vậy."
Cánh tay Lệ Cảnh Tầm vòng qua vai Thịnh Thư Lan, đem toàn bộ sức nặng cơ thể đè trên người cô: "Đỡ anh qua bên kia."
"Tôi... tôi muốn trở về phòng, trong người thấy không khỏe lắm."
"Sợ cái gì? Chúng ta cũng sẽ phải kết hôn, có ai không biết chúng ta có quan hệ?"
Thịnh Thư Lan đỡ hắn ngồi lại mép giường: "Tốt nhất anh đừng nên đi lung tung."
Lệ Cảnh Tầm khẽ rên một tiếng: "Một quyền này của anh cả chắc làm vết thương của anh nứt nứt ra rồi."
"Vậy làm sao bây giờ, gọi bác sĩ sao?"
Lệ Cảnh Tầm nắm chặt cổ tay Thịnh Thư Lan: "Em ở đây chăm sóc tôi là được."
Anh lấy điện thoại ra gọi: "Mau gửi thứ đó đến đây cho tôi."
Mí mắt Thịnh Thư Lan giật mạnh, nhìn chằm chằm Lệ Cảnh Tầm. Đợi anh ngắt điện thoại, lúc này mới làm bộ như không có gì lơ đãng hỏi: "Anh bảo người ta gửi cái gì vậy?"
"Đoạn băng ghi hình đêm đó."
"Hả?" Thịnh Thư Lan kinh hãi, "Anh..."
Lệ Cảnh Tầm mỉm cười: "Em nên biết, anh làm việc luôn rất cẩn thận."
Một lát sau, di động của Lệ Cảnh Tầm vang lên, ngón tay hắn lướt trên màn hình điện thoại.
Thịnh Thư Lan chăm chú nhìn di động trong tay hắn.
Sau khi lấy lại tinh thần, Lệ Cảnh Tầm chuyên chú nhìn tập tin video đang được gửi qua. Thịnh Thư Lan như ngồi trên đống lửa. Đoạn đầu của video cũng không có gì khác thường, cho đến khi Lệ Cảnh Tầm nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của một người bước vào phòng.
Hắn nhìn thấy Thịnh Thư Lan bước về phía trước, đi tới bên giường, đem chăn đắp lên mặt Vinh Thiển. Sau đó, cầm dụng cụ trên giường lên...
Sắc mặt Lệ Cảnh Tầm nghiêm nghị, hắn là vạn lần không ngờ còn có chuyện này, chẳng trách anh cả muốn tìm hắn liều mạng.
Sau đó, hắn tránh đi nơi khác để dưỡng thương, video đêm đó cũng chưa xem qua. Hắn cho rằng cùng lắm là Lệ Cảnh Trình phát hoảng vì Vinh Thiển bị bắt cóc thôi, nhưng...
Cổ họng Thịnh Thư Lan trở nên khô khốc vô cùng, cô ta luống cuống đứng dậy, lại bị Lệ Cảnh Tầm ôm trở lại: "Em chạy cái gì?"
Trên mặt anh đậm ý cười, rồi bỗng nhiên liền thoải mái cười to lên: "Thư Lan, không phải em đã làm rất tốt sao? Hẳn là nên cho mình tràng vỗ tay mới phải."
Thịnh Thư Lan muốn đẩy tay Lệ Cảnh Tầm ra, nhưng không cản nổi sức của hắn, sắp phát khóc lên .
Lệ Cảnh Tầm cũng không cho cô ta cơ hội trốn tránh, hắn kéo Thịnh Thư Lan kéo gần chính mình: "Thư Lan, em rất có tố chất nha! Nhìn xem, căn bản là mọi người không ai hoài nghi em."
"Không, tôi cũng không muốn như vậy."
"Nhưng em đã làm như vậy."
Thịnh Thư Lan lắc đầu: "Tôi cũng không biết vì sao lại làm vậy, lúc đó tôi bị ma xui quỷ khiến, ô ô ô."
"Thư Lan..." Lệ Cảnh Tầm ôm lấy gương mặt cô ta: "Từ xưa tới nay em đã kiềm chế quá lâu, cần phải phát tiết, rất bình thường thôi mà! Không cần tự trách mình, em đã đẩy Vinh Thiển xuống thẳng địa ngục, đã trả thù cô ta được rồi."
"Nhưng tôi cảm thấy rất hối hận." Thịnh Thư Lan che mặt, nước mắt theo kẽ tay tràn ra: "Mấy ngày nay, tôi càng nghĩ càng cảm thấy không nên làm như vậy, tôi đêm đó cũng không biết tại sao, ô ô."
Lệ Cảnh Tầm dựa vào đầu giường, ánh mắt khóa chặt trước mặt cô.
Nếu không phải xảy ra chuyện vừa rồi, hắn sẽ vô duyên vô cớ trở thành kẻ chết thay!
Thịnh Thư Lan cũng chưa từng nói chuyện này với hắn. Hắn có chút không nhìn thấu được long dạ người phụ nữ này. Muốn nói cô ta nhát như chuột thì sự việc kia cô talại làm thẳng tay không chút do dự. Muốn nói cô ta nham hiểm thì nhìn bộ dáng cô ta bây giờ lại không giống như đang giả vờ, hình như thực sự là rất hối hận.
Thịnh Thư Lan khóc hồi lâu, lúc này đôi mắt sưng đỏ mới nhìn sang Lệ Cảnh Tầm: "Nếu không, bây giờ tôi nói rõ mọi chuyện cho Vinh Thiển biết. Sau này Cảnh Trình sẽ không gây phiền toái cho anh nữa."
"Vậy em nghĩ anh cả sau khi biết rõ sẽ làm gì với em?"
Thịnh Thư Lan nghĩ đến lần đó ở công viên giải trí, toàn thân run rẩy, mặt lộ vẻ kinh sợ.
"Em xem anh ta hận đến không thể giết anh kìa. Dù cho không thật sự xâm hại Vinh Thiển, nhưng những ngày qua bọn họ cũng phải khổ sở chịu đựng dằn vặt, em bảo đảm anh ta sẽ không đòi gấp bội trên người em?"
"Vậy tôi phải làm sao?"
Bàn tay Lệ Cảnh Tầm phủ lên vai Thịnh Thư Lan, bỗng nhiên đẩy cô ngã xuống giường: "Thư Lan, tội lớn như vậy em cư nhiên lại bắt tôi chịu thay, em nói em định bồi thường tôi thế nào?"
Thịnh Thư Lan cắn chặt răng: "Đừng như vậy..."
....
Sau khi rời khỏi phòng của Lệ Cảnh Tầm, Lệ Cảnh Trình nôn nóng xuống lầu thì thấy Lệ Cảnh Vân đang thong thả bước lên. Sau khi thấy anh, ông nói: "Theo tôi qua đây."
Hai người đi tới thư phòng ở tầng ba. Lệ Cảnh Trình đi vào sau đó đóng cửa lại: "Ba bảo vệ nó thật triệt để."
"Cảnh Trình, nó tốt xấu gì cũng là em trai anh."
"Nhưng ba có hỏi qua nó đã làm chuyện cầm thú gì không?"
Lệ Cảnh Vân làm như mắt điếc tai ngơ, cầm chén trà nóng trên bàn lên: "Tôi biết trong lòng anh tức giận, nhưng chuyện này đã qua, tôi càng không hi vọng lật lại làm gì."
"Chuyện này? Ba biết con đang đang nói đến chuyện gì sao?"
Lệ Cảnh Vân nhướng mắt nhìn anh nhìn: "Anh với Vinh Thiển bây giờ cũng không còn quan hệ vợ chồng, nhân lúc này thì chia tay luôn đi. Để người phụ nữ dơ bẩn như thế trong nhà chỉ thêm xấu hổ. "
Lệ Cảnh Trình vô cùng giận dữ, không ngờ Lệ Cảnh Vân lại trả lời như vậy.
Hai tay anh nắm chặt thành quyền, hung hăng đấm xuống mặt bàn: "Vậy ra ba thật sự biết rõ mọi chuyện?"
"Cảnh Trình, chỉ là một người phụ nữ thôi, không đáng để ảnh hưởng đến tình cảm anh em. Sau này danh tiếng sản nghiệp của nhà họ Lệ còn phải dựa vào anh và Cảnh Tầm gánh vác. Phụ nữ tìm bừa người nào mà chẳng giống nhau?" Thái độ của Lệ Cảnh Vân trước sau vẫn vậy.
Lồng ngực Lệ Cảnh Trình kịch liệt phập phồng mấy cái.
"Cô ấy là vợ con."
"Vợ thì thế nào? Cô ta đã không còn xứng với anh."
Lệ Cảnh Vân nhìn thấy trong mắt con trai lộ ra tia hung ác, cái loại tàn ác này tựa như ngay cả ông ta cũng không để vào mắt. Ông ta liền nhớ đến lần anh phát bệnh lúc bé, sắc mặt trở nên lạnh lẽo: "Thế nào, lời nói tôi nói anh nghe không rõ, có phải không?"
Lệ Cảnh Trình đè nén phẫn nộ, nỗi đau đớn này thật sự khiến anh tê tâm liệt phế.
Nếu anh muốn động đến Lệ Cảnh Tầm, sẽ phải lật đổ Lệ Cảnh Vân trước.
Cái ý nghĩ này, mặc dù rất điên cuồng, nhưng Lệ Cảnh Trình lại hạ quyết tâm từ đây. Anh đứng thẳng lưng.
Lệ Cảnh Vân hoàn toàn nhìn không thấu nội tâm anh.
"Ba, con sẽ cho thấy ba có thể giúp nó một tay che trời cả đời hay không."
"Vậy anh thử xem."
---
Vinh Thiển không yên lòng ngồi trong phòng Thẩm Tĩnh Mạn. Bà cũng đi qua đi lại mấy lần: "Hai người ở thư phòng hình như rất ầm ĩ."
Bà hiện tại cũng không tâm tư suy nghĩ tiếp nhận hay không tiếp nhận Vinh Thiển nữa. Lệ Cảnh Trình trước đây từng nói rất đúng, ở cái nhà này, cũng chỉ có Vinh Thiển mới có thể cùng bà đứng chung chiến tuyến.
Vinh Thiển đứng lên: "Mẹ, con xuống xem Gạo Nếp."
"Được, đi đi."
Cô chậm rãi đi xuống tầng ba, vô tình thấy Thịnh Thư Lan vội vội vàng vàng như bị ai rượt đuổi ở tầng dưới. Vinh Thiển vội theo đi xuống, lúc ở khúc quanh lại gặp Lệ Cảnh Tầm.
Không gian chật hẹp như vậy cũng chỉ có hai người.
Vinh Thiển nắm chặt vạt áo bên người.
Lệ Cảnh Tầm cản đường cô: "Chị dâu, đi đâu mà vội vã như vậy?"
Cô nhìn bốn phía xung quanh, không có ai.
Vinh Thiển đột nhiên cảm giác sợ hãi: "Tôi muốn đi xuống."
"Vậy thì đi thôi."
Lệ Cảnh Tầm tránh qua một bên, Vinh Thiển bước nhanh về phía trước. Không ngờ bỗng nhiên bị Lệ Cảnh Tầm kéo tay lại, hắn dễ dàng vây hãm Vinh Thiển trong ngực mình, hai tay chống lên lan can phía sau lưng cô.
Toàn thân cô phát run như bị một con rắn hổ mang đe dọa. Vinh Thiển muốn giãy giụa, nhưng bị khống chế trong khô gian quá nhỏ, cô cũng không dám xoay người, đành phải thấp giọng nói: "Buông tôi ra!"
"Chị dâu..." Lệ Cảnh Tầm càng áp sát người về phía trước, Vinh Thiển mở to hai mắt, vừa rồi Thịnh Thư Lan từ phòng hắn chạy ra, cho nên khẳng định là hắn đang còn trong cơn cao trào.
Vinh Thiển điều chỉnh lại váy, cái loại cảm giác này khiến cô nhịn không được muốn nôn ra. Lệ Cảnh Tầm kề sát cô: ""Nhất dạ phu thê bách nhật ân"*, đừng tuyệt tình như vậy."
(*Giống như câu một đêm cũng nên nghĩa vợ chồng)
"Cầm thú!"
"Tôi thích chị mắng tôi như vậy, nghe rất êm tai."
Ngón tay Vinh Thiển bấu chặt vào lan can: "Không sợ người khác từ trên lầu nhìn xuống dưới sẽ thấy sao?"
"Tôi sợ cái gì? Tôi và chị dâu tâm sự một chút, ai muốn nghe thì nghe."
Lệ Cảnh Tầm ngắm nhìn gương mặt Vinh Thiển đang tái mét, "Chị dâu, kỳ thực cảm giác lúc đi vào... rất tuyệt, kiếp này tôi không thể quên được."
Vinh Thiển cảm giác trái tim mình đau đớn như bị xé thành trăm mảnh. Toàn thân cô cứng ngắc, hận không thể cùng hắn liều mạng. Hắn không biết liêm sỉ mà còn không ngừng xát muối vào vết thương trong lòng cô.
Vinh Thiển đột nhiên nôn khan, Lệ Cảnh Tầm cúi xuống kề bên tai cô: "Chị dâu, chị mang thai rồi sao?"
Cô ngẩn ra, nghĩ đến lời của hắn, lại càng muốn nôn thêm.
Lệ Cảnh Tầm xoa xoa mu bàn tay Vinh Thiển: "Nếu mà có thật, chị cứ yên tâm sinh đứa bé ra. Không phải con anh cả, thì cũng là con của tôi. Dù sao cũng là giọt máu của nhà họ Lệ, chúng tôi sẽ đón nhận cả."
"Mau câm miệng!" Vinh Thiển tức giận vô cùng.
Lệ Cảnh Tầm dùng sức khống chế cô: "Chị đừng vội, có mấy lời tôi còn chưa nói hết đâu."
"Anh không phải là người!"
"Mắng đi, chị thích mắng, tôi thích nghe."
Vinh Thiển nghĩ thầm, người này nhất định là bệnh thần kinh. Cô sốt ruột muốn đi, nhưng Lệ Cảnh Tầm dường như không sợ lớn chuyện. Ở phía dưới có người giúp việc đang quết dọn, ngẩng ngẩng lên đầu là có thể nhìn thấy bọn họ.
Vinh Thiển thử giãy giụa cũng không xong, cô chỉ có thể nghĩ cách khác.
Cô xoay người, đối mặt với Lệ Cảnh Tầm.
"Vừa rồi anh cả đấm tôi một quyền, anh ấy nôn nóng muốn tìm tôi tính sổ, chị có biết không?"
Hắn ngày càng áp sát người Vinh Thiển. Mặc dù cách một lớp vải vóc, nhưng cái loại cảm giác tiếp xúc đó vẫn khiến Vinh Thiển ghê tởm chịu không nổi.
Tay cô chống trước bụng hắn. Lệ Cảnh Tầm cười cười : "Chị dâu, chị cũng không cần thay tôi lo lắng, anh cả không tìm được chứng cứ gì đâu, bằng mấy lời kích động của anh ấy, ba nhất định cũng không cho là thật."
"Tôi đang lo tương lai anh nhất định sẽ chết quá thảm!"
"Tôi không ngờ chị thật sự quan tâm tôi đến vậy!"
Vinh Thiển tức giận đến nghiến răng : "Tránh ra!"
"Không tránh thì làm gì tôi?"
"Nếu không tôi làm anh bị thương, cũng đừng trách tôi."
Lệ Cảnh Tầm chống thẳng hai tay : "Vậy tôi cũng muốn thử xem..."
Ở khoảng cách này, Vinh Thiển không thể ra sức, chỉ có thể bị chịu đựng bị vây nhốt. Sắc mặt cô xanh đen, giơ tay phải lên, nhớ đến mấy màn võ thuật ở trên mạng, hai ngón tay Vinh Thiển đâm vào mắt Lệ Cảnh Tầm mắt. Hắn không ngờ cô xuất chiêu này. Hai mắt đau nhức khiến Lệ Cảnh Tầm lảo đảo lui về phía sau. Vinh Thiển tiếp tục hung hăng nâng đầu gối thúc vào phần dưới người hắn.
Lệ Cảnh Tầm đau đớn kêu rên, bàn tay chống trên sàn nhà.
Vinh Thiển vuốt lại vạt váy. Trên lầu truyền đến tiếng bước chân, Lệ Cảnh Trình và Lệ Cảnh Vân một trước một sau đang đi xuống.
Lệ Cảnh Vân nhìn con trai đang ngồi xổm trên sàn: "Làm sao vậy?"
Lệ Cảnh Tầm đổ mồ hôi lạnh, nói không nên lời.
Lệ Cảnh Trình nhìn sắc mặt Vinh Thiển, lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì. Anh vội bước xuống lầu, đem Vinh Thiển kéo ra phía sau. Sau đó Lệ Cảnh Trình kéo hắn lên, ném về phía lan can.
Nửa người trên của Lệ Cảnh Tầm lơ lửng, Lệ Cảnh Trình nắm lấy cổ áo hắn đè ngược ra sau.
"Cảnh Trình, anh làm gì vậy? Dừng tay!" Lệ Cảnh Vân ở phía sau anh gầm lên.
Củng Khanh, Củng Dụ ở tầng dưới cũng vội vã chạy lên: "Ai ô, Cảnh Tầm, cẩn thận a!"
Lệ Cảnh Tầm trên mặt không có chút nào sợ hãi, khóe mắt hắn lộ ý cười. Cái loại đó ánh mắt, hình như chỉ có Vinh Thiển và Lệ Cảnh Trình có thể hiểu. Ánh mắt của hắn ái muội quét về phía Vinh Thiển : "Anh cả, chúc mừng anh nha, hình như chị dâu mang thai rồi."
Sắc mặt Lệ Cảnh Trình biến đổi, đương nhiên biết hắn không phải nói thật. Lời này của Lệ Cảnh Tầm đang đang khiêu khích anh.
Lệ Cảnh Vân đi tới gần họ: "Mau thả em trai anh ra. Kéo nó lên!"
Lệ Cảnh Trình nghe không vào, anh như muốn thả tay ra cho hắn rơi xuống dưới. Hai chị em họ Củng sợ hãi kêu lên, cả người Lệ Cảnh Tầm lung lay đưa qua đưa lại.
Vinh Thiển vội đi qua kéo tay Lệ Cảnh Trình: "Cảnh Trình, chúng ta về nhà đi."
Lệ Cảnh Trình vẫn không buông tay, chị em họ Củng chạy tới, vừa khóc lại gào lên: "Lão gia, ông mau cứu Cảnh Tầm đi."
Sắc mặt Vinh Thiển bình thản. Không phải cô không đau, cô cũng bội phục mình, cư nhiên lại có thể lý trí như vậy.
Cô kéo tay Lệ Cảnh Tầm: "Cậu hai, tôi giúp cậu."
Lệ Cảnh Tầm cảm thấy kỳ quái, tầm mắt liếc về phía Lệ Cảnh Trình, làm ra cái loại biểu tình ái muội.
Anh cùng Vinh Thiển ra sức kéo. Một tay kia của Vinh Thiển cầm lấy thắt lưng hắn.
Không đúng!
Một cơn đau khủng khiếp truyền đến khiến hắn choáng váng, hắn như bị thứ gì đâm trúng.
Chỉ là lực sát thương cũng không lớn, nhưng là đau muốn chết. Vinh Thiển đã lén giấu kẹp tóc trong lòng bàn tay: "Cậu hai, hình như cậu chảy máu rồi."
Hắn cúi đầu nhìn, quả nhiên có một chấm máu đỏ tươi, vẫn là ở vị trí vết thương cũ.
-----