Mục lục
Thà Đừng Gặp Gỡ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15 : Khẳng định anh là hung thủ



Edit : Dế Mèn





-----



Hoắc Thiếu Huyền và Vinh Thiển từ nhỏ đã được hai gia đình tán thành. Do vậy, hai người đến với nhau rất tự nhiên, chẳng có màn tỏ tình rung động lòng người, nói gì chuyện anh và em vất vả theo đuổi nhau.



Năm mẹ mất vì tai nạn xe, Vinh Thiển mới mười tuổi.



Ở trước mộ, lúc mọi người đều đã ra về hết, có một bóng dáng nho nhỏ mà quật cường quỳ đó. Hoắc Thiếu Huyền bảo tài xế đi về trước, còn anh quỳ cạnh Vinh Thiển, cùng cô gánh chịu nỗi bi ai cùng cực, không thể cất giấu được.



Dưới bầu trời bắt đầu đổ mưa, Hoắc Thiếu Huyền cởi áo khoác trùm lên đầu cô. Vinh Thiển khóc thê lương: "Mẹ, mẹ ơi... Mẹ đi rồi con làm sao bây giờ?"



Hoắc Thiếu Huyền đem tay kéo cô vào lòng: "Thiển Tiểu Nhị, em còn có anh đây."



Lòng cô đau đến tận cùng, thốt ra: "Thiếu Huyền, nếu như ngày nào đó anh cũng rời đi thì em phải làm sao? Nếu anh và mẹ không còn, em cũng không còn luôn."



Hoắc Thiếu Huyền ôm chặt bả vai cô: "Thiển Tiểu Nhị, người ta hay hứa hẹn sống chết cùng nhau, nhưng chúng ta chỉ cần sống cùng nhau tới bạc đầu thôi. Nếu không thể cùng nhau sống tới đó thì ít nhất cũng phải có một người. Chúng ta không thể ngăn những điều ngoài ý muốn xảy ra, nhưng hãy cứ hy vọng người còn lại có thể sống tốt. Nếu quả thật có một ngày chuyện như thế xảy đến, hãy nhớ, em hi vọng anh sống thế nào thì anh cũng muốn em như vậy."



Vinh Thiển càng khóc dữ dội hơn, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Hoắc Thiếu Huyền.



"Sao lại nói mấy lời này? Em không nghe, em không muốn nghe."



Cô còn nhỏ, rất nhiều chuyện chưa hiểu, mà có thể trông chờ một đứa bé mười tuổi có thể hiểu hết mọi chuyện sao?



Hoắc Thiếu Huyền vỗ về gương mặt cô, anh cũng chỉ là tiếp lời cô. Anh sẽ không để Thiển Tiểu Nhị của anh ở lại mà đi.



Anh là thần hộ mệnh của cô, một đời.



...



Vinh Thiển khoanh hai tay để trên đầu gối, xung quanh bất luận yên tĩnh hay ầm ĩ có vẻ chẳng liên quan tới cô.



Cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra, trên tay những người đang ra ra vào vào đều có máu. Mạc Hy bổ nhào tới một bác sĩ như vớ được phao cứu mạng: "Cho hỏi, chồng tôi sao rồi?"



Bác sĩ chỉ vội bỏ lại mấy câu: "Còn đang cấp cứu."



Hai nhát dao kia rất sâu, chắc chắn là không muốn Hoắc Thiếu Huyền còn sống sót.



Lý Phân Nhiên ngồi phía đối diện ôm mặt: "Thiếu Huyền, con đừng xảy ra chuyện gì..."



Đúng vậy, nhà họ Hoắc không thể chịu nổi một cơn sóng gió nào nữa.



"Rốt cuộc là kẻ nào kẻ nào muốn Hoắc Thiếu Huyền chết?"



Vinh Thiển biết. Cô không hề nghi ngờ chút nào; Hoắc Thiếu Huyền cho người đập phá Đông Hầu Cung hai lần, bây giờ bọn chúng đã tìm tới cửa.



Nhưng bọn chúng lại không đâm cô, một nhát cũng không.





Đèn ở phòng cấp cứu vẫn sáng, cạnh đó là thời gian phẫu thuật.



Mạc Hy sốt ruột đến độ đi tới đi lui. Nói không chừng lát nữa sẽ có phóng viên chạy tới đây, cô lấy điện thoại ra bắt đầu thu xếp, tuyệt đối không thể truyền ra tin tức mạng sống của Hoắc Thiếu Huyền đang bị đe dọa.



Nói chuyện điện thoại xong, cô ngồi xổm trước mặt Vinh Thiển: "Thiển Thiển, em về đi, được không?"



"Chị Hy Tử, em ở đây chờ anh ấy tỉnh lại. Anh ấy tỉnh là em sẽ đi liền, có được không?"



"Tại sao hễ Hoắc Thiếu Huyền gặp em là xảy ra chuyện? Anh ấy bình thường đâu có đắc tội ai." Mạc Hy kéo cô dậy: "Em đừng ngồi đây, muốn thì ngồi lên ghế đi."





Lệ Cảnh Trình tới nơi mang theo luồng hơi lạnh lẽo, không khí ngoài hành lang phòng cấp cứu như ngưng đọng. Vinh Thiển đứng dậy, tựa lưng vào tường. Đôi mắt đẹp trống rỗng dị thường, lúc nhìn thấy anh cũng không có biểu hiện gì, dường như hiện tại đối với bất cứ ai, bất cứ chuyện gì đều thờ ơ.



Mạc Hy đưa hai ngón tay ấn ấn mi tâm: "Thiển Thiển, em đi đi."



Lệ Cảnh Trình đi tới, thân hình cao lớn che hết ánh sáng chiếu trong mắt Vinh Thiển: "Về nhà đi."



Cô lắc lắc đầu: "Em không về."



Gò má anh căng cứng. Ngẩng đầu nhìn ánh đèn đỏ đang sáng, cũng có nghĩa là sinh mệnh trong kia còn có hy vọng: "Vậy em lấy địa vị gì để ở lại đây?"



"Anh đừng nói với em mấy thứ đó." Vinh Thiển sức cùng lực kiệt, hai tay bấu chặt vào tường: "Lệ Cảnh Trình, anh nói gì cũng vậy thôi. Chuyện gì em cũng có thể nghe theo anh, nhưng chuyện này thì khác."



Lệ Cảnh Trình vươn tay kéo cô, Vinh Thiển vội vàng giãy ra: "Thả ra!"



Vành mắt Lý Phân Nhiên đã đỏ hồng: "Để Thiển Thiển ở lại đi. Chắc chắn Thiếu Huyền cũng muốn con bé ở lại đây."



"Mẹ!" Mạc Hy cắn cắn môi: "Bây giờ Thiếu Huyền còn đang cấp cứu, thêm hay bớt một người, anh ấy cũng có biết gì đâu?"



"Hy Tử..." Lý Phân Nhiên thở dài, bà vốn không nên xen vào chuyện vợ chồng của bọn họ: "Có biết hay không con thật không biết sao? Ngộ nhỡ Thiếu Huyền không qua khỏi thì người nó muốn gặp nhất là ai? Nếu lỡ như... Ai có thể giúp nó vượt qua?"



Mạc Hy sụt sùi, tay xoa xoa khóe mắt. Trước giờ, cô vẫn tự lừa mình nhưng không thể dối người, người khác đều thấy rõ, chỉ có cô vẫn như đồ ngốc.



Nghe Lý Phân Nhiên nói vậy, Lệ Cảnh Trình tiến lên siết chặt cổ tay Vinh Thiển: "Đi!"



Vinh Thiển giằng lại, cổ tay bị anh nắm chặt để lại vết đỏ đỏ: "Em không đi, em muốn ở đây với anh ấy."



Lệ Cảnh Trình dứt khoát kéo cô đi. Vinh Thiển ngồi xụp xuống, hàm răng cắn chặt, từng chữ một theo kẽ răng thoát ra: "Anh buông ra! Buông ra!"



Cô không dám gây ồn ào náo động ở trước phòng cấp cứu, những lời này đều kìm nén trong cổ họng, nghe đầy hận ý. Cô giãy giụa: "Lệ Cảnh Trình, sao anh không để cho tôi đi đi? Tôi không thể đi cùng anh ấy, tôi sẽ hận anh đó!"



"Vinh Thiển, em là người phụ nữ của tôi, em quên rồi phải không?" Lệ Cảnh Trình đột nhiên dùng sức lôi cô dậy đối mặt: "Hoắc Thiếu Huyền gặp chuyện không may là bắt mất hồn em, vậy tôi ở trong lòng em rốt cuộc coi là cái gì?"



"Bây giờ anh nói gì cũng vậy thôi, tôi chỉ muốn anh ấy còn sống. Cho dù không thể yêu nữa cũng được, không được gặp nhau nữa tôi cũng không sợ. Tôi chỉ muốn anh ấy còn sống. Lệ Cảnh Trình, anh có hiểu cảm giác này không?" Vinh Thiển bắt lấy mu bàn tay anh. Đáy mắt Lệ Cảnh Trình như bốc lửa, anh hất tay làm Vinh Thiển mất thăng bằng lui về sau. Lưng đập phải bức tường cứng rắn, cô đau đến nỗi kêu lên thành tiếng.



Cô không tùy hứng, cũng không phải không thể buông bỏ quá khứ.



Cô muốn ở đây, giúp anh vượt qua cơn này, có gì sai?



Lệ Cảnh Trình thấy cô không chịu đi, trong lòng khó chịu, nhưtừng vết dao giày xéo trái tim anh. Anh bước nhanh tới, khiêng cả người cô vắt trên vai. Vinh Thiển không còn sức lực, nắm tay nhỏ bé nện lên lưng anh không ăn thua, cuối cùng cô há miệng cắn mạnh.



Bị xoay ngược như vậy, cặp kính cũng rớt xuống vỡ thành nhiều mảnh. Lệ Cảnh Trình biết cô sẽ hận anh nhưng anh không tài nào nhìn cô ở lại chỗ này. Cô muốn ở lại chăm sóc Hoắc Thiếu Huyền cũng là lẽ thường, không phải chuyện gì quá đáng, nhưng mà anh không muốn, không cho phép!



Vinh Thiển cắn một hồi lâu không buông ra. Chỗ vết cắn đau đến tê dại, hễ cử động là lại đau. Khi Vinh Thiển nhả ra trong miệng đậm mùi máu tươi. Anh không vác ngược cô trên vai nữa mà nước mắt vẫn cứ chảy ra.



Cảnh sát tới để điều tra ghi chép, Vinh Thiển nhắm chặt mắt, không mở nổi. Lệ Cảnh Trình thả cô xuống, vỗ vỗ mặt cô, Vinh Thiển bắt đầu lấy lại được chút ý thức nhưng cuối cùng vẫn như người đang ngủ.



Anh ôm cô vào một phòng bệnh gần đó. Lệ Cảnh Trình để cô nằm lên giường, một tay cô còn túm cổ tay áo anh, anh thử mấy lần không cách nào rút ra được.



Khớp ngón tay lộ ra rõ cho thấy cô dùng bao nhiêu sức.



Cảnh sát theo vào vừa nhìn thấy bộ dáng cô lại phải tạm thời đi ra ngoài.



Y tá và bác sĩ cũng vào sau đó. Lệ Cảnh Trình đứng bên cạnh, trong lòng cảm thấy hoang vu trống trải. Tình trạng của Vinh Thiển không có gì đáng ngại, bác sĩ chỉđịnh truyền nước cho cô.



Lệ Cảnh Trình ôm vai đứng tựa vào cửa sổ. Rèm cửa sổ mở, đang lúc ánh hoàng hôn yếu ớt chiếu vào, đem cả khuôn mặt người đàn ông trở nên mông lung.



Vinh Thiển đang nằm cũng không an tĩnh: "Thiếu Huyền..."



Cô gặp ác mộng.



Cô biết đây không phải thật, cô muốn tỉnh lại nhưng cơ thể như bị ai đè lại, chân tay không nhúc nhích được, chỉ có thể mở miệng kêu mớ.



Giật mình tỉnh lại, Vinh Thiển thở hồng hộc, toàn thân thấm ướt mồ hôi.



Y tá đi tới: "Cô đừng kích động!"



"Hoắc Thiếu Huyền đâu?"



"Còn đang cấp cứu bên kia, cô__"



Nghe bên trong phòng có tiếng nói chuyện, cảnh sát bước vào trước tiên: "Cô Vinh, thật không phải khi làm phiền cô lúc này, nhưng để mau chóng bắt được hung thủ, chúng tôi có chút vấn đề không thể không tới hỏi cô"



Vinh Thiển chống tay ngồi dậy: "Tôi không sao."



Hai nhân viên cảnh sát ngồi bên giường cô, bắt đầu ghi chép: "Cô có thấy rõ kẻ đâm Hoắc Thiếu Huyền lúc đó không?"



Vinh Thiển hơi gục đầu, bàn tay phủ lên trán: "Lúc tôi ngó lại xem, có nhìn thấy vài kẻ vây quanh anh ấy hỏi đường. Lúc đó bọn chúng đưa lưng về phía tôi. Có lẽ có năm tên, còn trẻ, ăn mặc cũng không có gì khác thường."



"Nạn nhân sau khi bị đâm không có kêu cứu hay kêu ra âm thanh gì sao?"



"Không có." Giọng Vinh Thiển ảm đạm: "Anh ấy vẫn theo sau tôi, chỉ là đi rất chậm. Chắc chắn anh ấy sợ nếu la lên, những tên đó sẽ gây bất lợi cho tôi."



Cảnh sát ghi lại tất cả các chi tiết, hỏi tiếp: "Cô và Hoắc Thiếu Huyền có mối quan hệ gì?"



Cổ họng như nghẹn ngào, Vinh Thiển liếc về phía Lệ Cảnh Trình đang đứng phía cửa sổ: "Anh ấy từng là chồng sắp cưới của tôi. Chúng tôi thân với nhau từ nhỏ."



"Sau đó tại sao lại chia tay?"



Vinh Thiển không khỏi ngẩng đầu: "Cái này bắt buộc phải hỏi sao?"



"Chúng tôi luôn phải làm rõ mọi chuyện mới có thể tính tới hết các khả năng."



"Là... Vì lý do bất đắc dĩ."



Hai nhân viên cảnh sát đưa mắt nhìn nhau: "Cô có biết Hoắc Thiếu Huyền có kẻ thù nào không?"



Bàn tay để trên tấm chăn không khỏi siết lại. Hiện tại Hoắc Thiếu Huyền sống chết chưa rõ, khả năng duy nhất là đám người bên kia làm.



"Anh ấy đã đập phá Đông Hầu Cung hai lần. Cách đây không lâu, tôi còn bị bọn chúng uy hiếp. Chúng cảnh cáo Hoắc Thiếu Huyền, nói là muốn lấy mạng anh ấy." Vinh Thiển nói đến đây lại nghẹn ngào.



"Tại sao anh ta lại phá Đông Hầu Cung?"



Vinh Thiển trầm mặc một lúc. Lệ Cảnh Trình suy nghĩ, đó là hồi ức đau khổ nhất của cô. Tới bây giờ cô cũng không nói với ai, bây giờ, vì Hoắc Thiếu Huyền...



"Bởi vì tôi bị người ta bắt vào chỗ đó. Sau khi tôi ra được, Hoắc Thiếu Huyền đã cho người phá Đông Hầu Cung."



Một viên cảnh sát ngẩng đầu nhìn cô giây lát. Người còn lại tiếp tục hỏi: "Vậy trước khi xảy ra chuyện không may, lúc ở cạnh cô, Hoắc Thiếu Huyền có biểu hiện gì lạ không? Hay cô có nghi ngờ người nào không?"



"Có."



Cảnh sát vội hỏi: "Là thế nào?"



"Bình thường Hoắc Thiếu Huyền không đắc tội với ai, càng không có làm chuyện gì đến nỗi phải bị mất mạng, khả năng duy nhất chỉ có Đông Hầu Cung. Nơi đó trụy lạc đầy rẫy tội ác. Lần thứ hai Hoắc Thiếu Huyền đập nó không khác gì chặt đứt đường làm ăn của bọn chúng. Hai nhát dao đó, mỗi nhát đều là vết đâm trí mạng..."



"Cô nói cô bị uy hiếp, vậy cô có thấy đối phương trông thế nào không?"



Vinh Thiển lắc đầu: "Không. Lúc đó trông phòng Vip rất tối, rất u ám, tôi không nhìn rõ bọn chúng." Mười ngón tay Vinh Thiển xoắn vào nhau, như đang do dự. Nhưng người bị hại là Hoắc Thiếu Huyền, cho dù là khả năng thấp Vinh Thiển cũng sẽ không giấu giếm: "Sau đó tôi có tới câu lạc bộ casino đó để hỏi, nhưng người quản lý ở đó nói các đoạn băng ghi hình đã bị xóa, và chính cậu Lệ bảo ông ta làm vậy."



"Cậu Lệ?" Cảnh sát đưa mắt nhìn về phía người đàn ông đang đứng trước cửa sổ.



Lệ Cảnh Trình cũng giật mình. Anh không ngờ Vinh Thiển tự mình đi điều tra, càng không ngờ cô nghe được kết quả như thế.



"Cô có thông tin gì muốn nói cho chúng tôi nữa không?"



"Trường tôi đang học mới có một sinh viên nữ chuyển tới." Vinh Thiển cân nhắc trong chốc lát: "Những chuyện tôi nói, mọi người có thể đảm bảo không để lộ ra không?"



"Cô yên tâm."



"Trước đây cô ấy cũng bị bắt vào Đông Hầu Cung. Cô ấy nói, sau khi Đông Hầu Cung bị đập, các cô ấy bị đưa đi chỗ khác, nhưng ở tại chỗ mới, cô ấy đã thấy Lệ Cảnh Trình. Nơi đó chưa mở cửa làm ăn, người ở trong đó chỉ có thể là nội bộ nhân viên. Vả lại, ..." Vinh Thiển cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt Lệ Cảnh Trình: "Lệ Cảnh Trình cũng đã nói sẽ bắt Hạ Nhân rời thành phố Nam Thịnh. Ngay đêm hôm qua, khi chúng tôi đang đi về nhà cô ấy, bỗng nhiên trên đường có một chiếc xe xuất hiện, muốn bắt Hạ Nhân đi. Lúc đó đã có người định bắt tôi luôn, nhưng tài xế trên xe đó bỗng nói người của ông chủ mà tụi mày cũng dám động sao. Rõ ràng sau đó chúng quay qua Hạ Nhân."



Cảnh sát nghe vậy nói: "Cô nghi ngờ chồng chưa cưới của cô, Lệ Cảnh Trình, là ông chủ đứng sau Đông Hầu Cung, và chuyện Hoắc Thiếu Huyền bị đâm là do anh ta sắp xếp?"



Lệ Cảnh Trình chưa bao giờ có cảm giác lạnh lẽo thấu xương như bây giờ. Từng lời, từng chữ của Vinh Thiển chui vào tai anh. Mấy ngày nay cô cứ yên lặng, hóa ra là đang nghi ngờ anh.



Mỗi câu cô nói, với anh, đều như muốn lấy mạng.



Vinh Thiển trông căng thẳng, quay sang nhìn thẳng vào Lệ Cảnh Trình: "Tôi chỉ là đem những gì tôi biết nói ra để giúp mọi người phá án. Về việc những chuyện đó có thật hay không, còn cần cảnh sát các anh đi điều tra."



"Vậy bình thường ở cùng Lệ Cảnh Trình, cô có cảm thấy anh ta có gì khả nghi không? Đặc biệt là trước khi Hoắc Thiếu Huyền xảy ra chuyện?"



"Không có."



Cảnh sát lại hỏi một số chuyện ngoài lề. Một người trong đó đi tới chỗ Lệ Cảnh Trình: "Mời anh theo chúng tôi về cục một chuyến."



Lệ Cảnh Trình phóng tầm mắt qua phía Vinh Thiển: "Em cho là tôi bắt Hạ Nhân rời Nam Thịnh vì sợ cô ta sẽ tiết lộ cho em nhiều chuyện nữa, phải không?"



"Lệ Cảnh Trình, tôi cũng không muốn tin, nhưng tất cả đều hướng về anh. Tôi không nói anh chính là ông chủ Đông Hầu Cung, tôi chỉ nói tôi đang nghi ngờ. Cảnh sát sẽ điều tra, nếu thấy không có việc gì sẽ thả anh ra."



Người đàn ông đi qua mặt viên cảnh sát, bước thẳng tới trước giường Vinh Thiển: "Rốt cuộc em đối với tôi có bao nhiêu là thật lòng?"



Vinh Thiển thấy đau nhói kinh khủng. Lệ Cảnh Trình đột nhiên đưa tay nắm chặt bả vai cô: "Nếu tôi thật sự là ông chủ Đông Hầu Cung, em sẽ làm gì tôi hả?"



"Tôi sẽ hận không giết được anh."



Viên cảnh sát đứng bên cạnh ho nhẹ hai tiếng. Đây là đang nói cái gì vậy, từng người một muốn chết ngay tại chỗ này sao?



Lệ Cảnh Trình khẽ gật đầu: "Đã nghi ngờ tôi tại sao còn không sớm nói với tôi?"



"Tôi hỏi anh thì anh có thể trả lời thật cho tôi không?"



"Nếu tôi nói thật thì sao? Tôi đã nói với em, Đông Hầu Cung không liên quan tới tôi. Tôi bắt Hạ Nhân đi khỏi đây vì muốn tốt cho em, tại sao em không tin tôi?"



Mắt Vinh Thiển đã sưng đỏ: "Tôi có tin, tin anh nên mới đi xác minh lại. Nhưng Hoắc Thiếu Huyền bị như vậy, tôi phải đem những gì tôi biết nói hết cho cảnh sát. Lệ Cảnh Trình, không phải tôi có ý định hại anh"



Anh đưa bàn tay dùng sức giữ cằm cô: "Em không hại tôi, Vinh Thiển, nói ra được vậy chẳng lẽ lòng em không thấy nhột sao?"



Ngón tay anh từ từ siết chặt, khuôn mặt Vinh Thiển cũng chuyển sang màu đỏ, cơ hàm như bị anh bóp nát. Nữ cảnh sát bên cạnh tiến lên, kéo tay Lệ Cảnh Trình ra: "Anh làm cái gì đấy?"



Người đàn ông cũng không thèm nhìn đối phương, lực ngón tay vẫn không giảm bớt: "Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, tôi chạm vào cũng không được sao?"



"Cô không sao chứ?" Nữ cảnh sát nhìn sang Vinh Thiển.



Cô lắc đầu.



"Tôi cảnh cáo anh, đừng có mà giở trò!"



"Cảnh cáo tôi?" Lệ Cảnh Trình như thể đang nghe chuyện gì thật buồn cười. Nữ cảnh sát liền đứng trước giường Vinh Thiển: "Cô đừng sợ!"



Ngực Lệ Cảnh Trình phập phồng, cười ra tiếng: "Vinh Thiển, ở cùng một chỗ với tôi làm em sợ như vậy sao?"



"Anh Lưu, mau đưa anh ta đi. Nếu anh còn uy hiếp người khác như vậy, tôi không khách khí với anh đâu."



Ánh mắt người đàn ông bây giờ mới thu lại, nhìn xuống người phụ nữ đứng trước mặt: "Mời tôi vào cục cảnh sát, thế trong đó trà nước đủ không?"



Một nam cảnh sát tiến tới: ''Mời anh theo chúng tôi về hỗ trợ điều tra."



Lệ Cảnh Trình đứng vững tại chỗ. Lần đầu tiên anh bị chính người phụ nữ của mình đưa vào cục cảnh sát. Bàn tay Vinh Thiển nắm chặt, đầy mồ hôi.



Anh bước đi, giày da giẫm trên mặt đất phát ra âm thanh sắc rõ. Vinh Thiển nhìn chằm chằm bóng lưng Lệ Cảnh Trình đi ra ngoài, lời nói mắc trong cổ họng nhưng lại nói không ra lời. Cô khó chịu, toàn thân cũng bắt đầu đau.



---



Vinh Thiển đi tới phòng cấp cứu. Hoắc Thiếu Huyền vẫn ở trong. Cô ở mãi từ nửa đêm đến sáng, bác sĩ mới từ trong đi ra.



Mạc Hy xông tới trước tiên: "Bác sĩ, chồng tôi thế nào?"



"Tạm thời thoát khỏi tình trạng nguy hiểm. Nếu dao đâm lệch 0,5cm là trúng tim rồi. Dù sao bây giờ vẫn chưa thể nói gì nhiều, phải tới phòng điều trị theo dõi đặc biệt, tăng cường theo dõi."



Vinh Thiển cắn môi. Mạc Hy thần sắc bây giờ mới thả lỏng, nắm lấy tay Lý Phân Nhiên: "Mẹ, chắc chắn sẽ không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu."



Hoắc Thiếu Huyền nhanh chóng được đẩy ra, Lý Phân Nhiên bổ nhào tới: "Thiếu Huyền! Thiếu Huyền!"



Vinh Thiển định đi tới, Mạc Hy đã bước nhanh qua che trước mặt cô: "Thiển Thiển, em đừng đi theo."



"Chị Hy Tử, em thật không có ý gì khác."



"Thiển Thiển, em còn yêu Thiếu Huyền ư?" Mạc Hy không hề chớp mắt, chằm chằm quan sát cô.



Lồng ngực Vinh Thiển như bị xé ra, Mạc Hy cũng không sợ chính mình cũng sẽ thấy đau: "Chị biết, Thiếu Huyền cũng yêu em, nhưng dù vậy, hai người cũng không thể ở cùng nhau, hà tất phải làm khổ nhau? Thiển Thiển, bao nhiêu người sống với nhau mà không có tình yêu, nhưng họ vẫn phải mỉm cười mà sống. Chị là một trong số đó, chị chỉ còn một hi vọng, việc lừa mình dối người này cũng sẽ không bị phá tan."



Ý của Mạc Hy rất rõ ràng. Vinh Thiển dừng bước, không còn lý do để bước tiếp nữa.



Cô ngây ngốc ra khỏi bệnh viện. Lời bác sĩ nói vẫn không thể giúp Vinh Thiển an tâm. Đến giờ Hoắc Thiếu Huyền vẫn chưa tỉnh, đây mới là điều nguy hiểm nhất.







Bắt xe về Đế Cảnh, ánh đèm trong vườn đập vào mắt vẫn mê mị như thường, ngôi biệt thự thấp thoáng giữa đó. Vinh Thiển đi trên con đường nhỏ, căn nhà thủy tinh đã sáng đèn nhưng chẳng hề có một tia sinh khí. Cô thấy trong lòng xót xa khó chịu, đi thẳng lên phòng trên lầu hai.



Hôm nay cô nói Lệ Cảnh Trình như vậy, chắc chắn không thể ở lại Đế Cảnh nữa.



Vinh Thiển lôi vali hành lí ra, thu thập hết đồ đạc. Người giúp việc ở dưới lầu vẫn đang chờ hai người trở về, nghe thấy động tĩnh liền đi lên lầu.



"Cô Vinh?"



Vinh Thiển đem quần áo nhét vào vali bằng da: "Có chuyện gì vậy?"



"Chuyện này là..."

"Sau này tôi sẽ không ở đây nữa."



Người giúp việc bị một phen kinh hãi: "Cô đừng như vậy, kẻo lát nữa cậu Lệ về nhất định sẽ tức giận."



"Không đâu, nếu anh ấy về không thấy tôi tự nhiên sẽ hiểu."



Người giúp việc nghe vậy thì nửa tin nửa ngờ, lại đi xuống dưới lầu.



Vinh Thiển mở tủ đầu giường, bên trong có hộp nhẫn đính hôn Lệ Cảnh Trình cho cô, cô lấy hộp ra để ở trên bàn.



Vinh Thiển kéo vali xuống lầu thì người giúp việc đang gọi điện thoại, thấy cô đi cũng không giữ lại.







Thành phố Nam Thịnh rộng lớn vậy nhưng từ lâu Vinh gia đã không thể trở về nữa, Vinh Thiển bắt xe tới Ôn Đình Nhã Uyển, chỉ có chỗ mẹ để lại cho cô mới có thể đùm bọc cô.



Ôn Đình Nhã Uyển không có một ai. Vinh Thiển rút chìa khóa mở cửa đi vào. Người giúp việc quét dọn xong đã ra về, bên trong vắng vẻ, luôn nghe tiếng gió luồn chéo vào những bóng cây lòa xòa. Vinh Thiển không thấy sợ, dù trên đời này thật sự có ma quỷ, cô tin rằng mẹ cũng sẽ không dọa cô.



Vinh Thiển mang vali lên lầu hai, nằm trên chiếc giường mình từng ngủ nhưng cả đêm lại không ngủ được.



Cô lo lắng cho Hoắc Thiếu Huyền.



Mặt khác...



Mãi đến khi trên bầu trời nổi lên những dải sáng trắng, Vinh Thiển mới nhắm mắt được.



Chuông điện thoại di động đột nhiên reo làm cô giật mình tỉnh giấc. Vinh Thiển ngồi bật dậy, sau lưng mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm.



Cô cầm lấy di động nhìn, là Hạ Nhân.



Vinh Thiển bấm nút nhận, đưa lên tai: "Alô."



"Ừm, Thiển Thiển!"



"Có chuyện gì không?"



"Tớ mới từ đồn cảnh sát ra."



Đôi mắt đang mơ mơ màng màng của Vinh Thiển mở to: ''Cảnh sát tìm cậu sao?"



"Ừ.." Hạ Nhân đang ở ngoài đồn cảnh sát: "Bọn họ hỏi tớ và Lệ Cảnh Trình có quan hệ gì, tớ cũng đã nói thật, kể cả việc nhìn thấy anh ta ở chỗ đó. Thiển Thiển, lẽ ra tớ nên nhắc nhở cậu. Nếu tớ dám chắc hơn, nhiều việc cũng đã không xảy ra."



Vinh Thiển thấy trong lòng loạn lên: "Cũng không nhất định là Lệ Cảnh Trình. Cảnh sát sẽ điều tra ra thôi."



"Thiển Thiển, chuyện trước đây của cậu với Hoắc Thiếu Huyền, tớ có nghe được một chút. Cảnh sát hỏi tớ rất nhiều về chuyện của anh ấy, còn nói có người bị đâm khi đi cùng cậu, đến giờ sống chết chưa biết. Người đó có phải là Hoắc Thiếu Huyền không?"



"Hạ Nhân, cậu ở đồn cảnh sát có nhìn thấy Lệ Cảnh Trình không?"



"Không thấy. Bọn họ chỉ cho tớ xem ảnh rồi nói đây là mấy câu hỏi sơ bộ thôi."



Đầu Vinh Thiển đau như muốn nứt ra, không tả nổi, rất khó chịu: "Việc tôi chưa hỏi qua cậu đã đem chuyện của cậu nói với cảnh sát, tôi..."



"Không có gì, chúng ta đều mong những kẻ đó không tử tế mà. Tớ không trách cậu."



Vinh Thiển cúp điện thoại, ném qua một bên. Hai tay ôm đầu gối, ngồi đó rất lâu.



Cả ngày Vinh Thiển ở trong Ôn Đình Nhã Uyển không ra ngoài, cũng không ăn gì.



Buổi tối cô đi ngủ sớm.

Cả người thấy không thoải mái nhưng thính giác lại nhạy bén lạ thường. Buổi tối trời nổi gió to, gào thét đập vào cửa sổ, những bóng hình đáng sợ cứ hắt lên cửa sổ.



Vinh Thiển ngủ không yên, mơ hồ nghe thấy trên hành lang có tiếng bước chân, nhưng cô không tài nào mở mắt nổi.



Ôn Đình Nhã Uyển là nơi đã lâu không có người ở, bình thường buổi tối sẽ không ai dám tới đây; huống hồ, ngoài người giúp việc ra chẳng còn ai có chìa khóa...





-----

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK