Chương Vân nhất thời sững sờ cả người khi nhìn thấy Thường Mãn, trong lòng không khỏi nhảy dựng lên, thấy hắn càng ngày càng đi đến gần gần, liền có chút hoảng hốt, nhưng lúc này mọi người đều đang ở nhà, cho nên nàng không dám đi lên gặp, mà chỉ có thể đứng ngây ngốc nhìn hắn bước từng bước đến.
"Thường Mãn, ngươi đến nhà của ta làm cái gì?".
Chương Trình từ trong nhà chính chạy ra, chỉ vào hắn hét lớn.
Chương Vân trong lòng rất lo lắng, nhưng lúc này Chu thị đã tiến lên, nắm lấy cánh tay nàng, nhìn nàng rồi kéo vào phòng bếp.
Miễn cưỡng đi theo Chu thị vào phòng bếp, trước khi bước vào, Chương Vân quay đầu nhìn lại, thì thấy Thường Mãn đang dùng sức kéo tay của Chương Trình, liền kéo hắn vào nhà chính, trầm giọng nói: "Chúng ta đi vào nhà nói chuyện."
Chương Trình tất nhiên là không thuận theo, mạnh mẽ dùng sức khoát ta ra, nhưng cũng không thoát ra khỏi sự kiềm chế của Thường Mãn, Chương Vân chỉ nhìn thấy hai người bước vào nhà chính, ngoài ra không biết chuyện gì nữa, nhưng nàng không dám đi qua xem, chỉ có thể rầu rĩ vào trong phòng bếp.
Sau khi vào phòng bếp, Chương Vân ngồi xuống băng ghế, đem bát đũa vùi đầu vào rửa, nhưng lại hoàn toàn lơ đễnh không yên lòng, vừa suy đoán ý tứ hành động lần này của Thường Mãn, vừa lo lắng hắn sau khi bước vào nhà chính sẽ xảy ra chuyện gì, nói tóm lại là đủ thứ suy nghĩ trong đầu cứ dập dờn, tim cũng như đang treo lơ lửng và không có dấu hiệu của nó.
Chu thị ở một bên yên lặng nhìn con gái một lúc lâu, trong lòng biết con có chút xúc động nhưng cũng không có vạch trần, chính là tiếp tục làm việc, nhất thời trong phòng bếp liền một mảng im lặng.
Chương Vân đang rửa bát đũa, chuẩn bị lau khô rồi cất vào tủ, đột nhiên có tiếng hét rất to truyền ra, kèm theo đó là tiếng vật nặng rơi xuống, trong lòng nàng nhất thời trở nên lo lắng, không thể chịu nổi bình tĩnh nữa, đặt bát đũa xuống rồi chạy ra bên ngoài.
Chu thị sững sờ một hồi mới phản ứng lại, liền gác công việc trong tay xuống, đi theo ra khỏi phòng bếp.
Chương Vân chạy nhanh ra hướng phòng chính, vừa tới cửa nhìn vào trong, chỉ thấy đàn ông già trẻ trong nhà đều đứng, mà Thường Mãn đang quỳ trên mặt đất, bên cạnh có một cái ghế dài rơi xuống đất, âm thanh vừa rồi, hẳn là do đá băng ghế ra.
"Ngươi còn dám tới cửa cầu hôn, thật nghĩ Vân nhi nhà chúng ta dễ ăn hiếp lắm phải không, ngươi có tin ta sẽ đá chết ngươi bây giờ không".
Chương Vân còn chưa phản ứng lại biết chuyện gì đang xảy ra, thì đã nghe Chương Liên Căn chửi ầm lên, hiển nhiên vừa rồi là ông đá ghế xuống, mà bây giờ còn chưa hết giận nên muốn đánh, chửi nữa.
Mắt thấy Chương Liên Căn định lao kên đá người, cha con Chương Hữu Khánh và Chương Trình liền xông lên ngăn cản, Chương Vân sợ tới mức cuống quýt chạy vào nắm lấy cánh tay của Thường Mãn,"Ngươi còn không mau rời đi, thật sự muốn chờ đến khi bị đánh à".
Miệng vừa thúc giục, hay tay dùng sức cố kéo hắn đứng lên.
Nhưng nàng kéo thế nào đi chăng nữa, Thường Mãn cũng chỉ đứng yên bất động, sau đó đột nhiên dùng tay trái nắm lấy cổ tay nàng lớn tiếng nói: "Cháu thật tâm rất muốn cưới Vân nhi, cháu nhất định sẽ đối xử thật tốt với nàng, mong mọi người hãy đồng ý cửa hôn sự này".
Hành động đột ngột này làm cho người mọi nhà họ Chương choáng váng, Chương Vân chỉ cảm thấy một tiếng nổ bùng bên tai, tức giận đến không chịu được, không biết trong đầu hắn có phải ngập úng nước rồi hay không mà ở thời điểm này còn nói chuyện này như đổ thêm dầu vào lửa.
Ngay sau đó, toàn bộ khuôn mặt của Chương Liên Căn đều đã đỏ lên, rõ ràng là quá tức giận, mặc kệ con trai và cháu trai có ngăn cản như thế nào thì hai tay ông dùng lực vươn đẩy ra, miệng mắng lớn tiếng:"Thằng nhóc khốn nhà ngươi, còn không mau buông tay ra cho ta, ngươi còn dám kéo Vân nhi thử coi, ta hôm nay sẽ làm cho ngươi không ra được cửa nhà Chương gia".
Lúc này, Chương Vân không thể giúp Thường Mãn được nữa, vùng vẫy thoát ra khỏi lòng bàn tay hắn, đẩy mạnh hắn, hạ giọng xuống mức thấp nhất mắng: "Ngươi lại làm lộn xộn cái gì vậy, có tin hay không từ nay về sau ta sẽ không gặp mặt ngươi nữa".
Lời uy hiếp này rất nhanh có hiệu quả, Thường Mãn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi Chương Vân, sợ nàng sẽ không chịu gặp nhìn hắn, rơi vào đường cùng chỉ có thể đứng lên, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, dưới sự thúc giục nhiều lần của nàng, thật sự không có cách mới nào khác nên mới ra khỏi nhà chính, đi ra nhà Chương gia.
Một hồi bão tố ập đến lúc này mới dừng lại, nhưng Chương Liêm Căn vẫn còn thở hổn hển vì tức giận, đá vào mấy chiếc băng ghế, miệng mắng to một hồi.
Sau khi mọi người nhà nhiều lần khuyên bảo mới dừng ầm ĩ lại, giận dữ đi ra khỏi nhà chính, trở về phòng của mình.
Sau khi thuyết phục được Chương Liên Căn dừng lại, những người tài khác mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, vẻ mặt của mọi người đều không tốt lắm, nên tự mình quay về phòng.
Chương Vân nhìn sắc mặt khó chịu của mọi người trong nhà, chỉ cảm thấy trong lòng như có một tảng đá lớn đè lên, từ trong phòng chính đi ra, chậm rãi đi vào phòng của chính mình.
Vừa đi đến cửa phòng, phía sau có một lực đạo kéo nàng một phen vào phòng, đóng cửa xong liền đi tới bàn thắp đèn dầu.
Chương Vân sớm đã cảm thấy hẳn là đại ca, vì thế để cho hắn kéo vào, chờ sau khi thắp đèn dầu sáng lên, liền đi đến bên giường ngồi xuống, đợi hắn hỏi chuyện.
"Vân nhi, muội nói thật cho đại ca biết, Thường Mãn đi tới cầu thân, muội trước đó có biết hay không?".
Chương Trình ngồi xuống băng ghế cạnh bàn, thẳng thắn hỏi.
Chương Vân ngước mắt lên, thấy khuôn mặt của Chương Trình trông có chút nặng nề dưới ánh đèn mờ ảo, trên mặt lộ rõ vẻ không hài lòng.
"Đại ca, chuyện này rõ ràng sẽ làm cho ông nội tức giận, thế thì tại sao lại để cho hắn đến chọc tức ông nội, ca nói muội có phải ngu ngốc như vậy hay không."Trước đó quả thật Chương Vân không biết, cho nên lúc này cũng rất thẳng thắn.
Chương Trình nhìn bộ dạng chắc chắn của muội muội, trong lòng thoáng chút an tâm, nhưng miệng vẫn cứng rắn nói:"Ta sớm nói cho muội biết, đừng để ý đến hắn, muội xem đã biến thành như vậy rồi, sau còn không biết sắp xếp như thế nào đâu".
Nghĩ lại, hai hàng lông mày nhất thời dựng đứng lên, tức giận nói:"Ta đã ngàn phòng vạn phòng, để hắn không đến được gần muội, nhưng lại không nghĩ tới thằng nhóc này còn dám làm loạn, xảy ra chuyện như thế này nữa".
Chương Vân không nói gì, chờ Chương Trình phát tiết bực tức ra xong mới nói một câu mệt, rồi đuổi ra khỏi phòng, sau khi đóng cửa liền đi lên giường nằm xuống.
Cả một đêm nằm trên giường, Chương Vân không thể nào ngủ yên ổn được, nhất thời nghĩ đến chuyện Thường Mãn tới cầu thân, trong lòng lại một trận phiền chán, không biết khúc mắc này đến bao giờ mới được cởi bỏ.
Ngày hôm sau khi thức dậy rời khỏi giường, Chương Vân cảm thất mệt mỏi, chóng mặt, thật vất vả mới dùng sức hai tay để xuống được giường, nhưng khi đẩy cửa ra, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho phát hoảng.
Không ngờ sáng sớm Thường Mãn lại đến nhà họ Chương nữa, vừa đẩy cửa ra thì tình cờ thấy hắn ở ngoài cổng sân đi vào.
"Thằng khỉ kia, ngươi muốn tìm chết có phải không?".
Lúc Chương Vân đang sửng sốt, thì Chương Trình đã phát hiện ra Thường Mãn, lật đật vọt tới, kéo thẳng cổ áo hắn đi ra ngoài, nhỏ giọng quát.
"Trình tử, ngươi buông ra, ta lần này đã quyết tâm, trừ khi nhà ngươi đồng ý cầu thân mới thôi, cho dù có đánh có mắng ta cũng sẽ không buông tay".
Thường Mãn hai chân cố định tại một chỗ, ra sức giữ chặt tay Chương Trình, miệng lớn tiếng nói rõ lập trường của mình.
Cái này xem như là một ngọn lửa, Chương Liên Căn cong chưa ra khỏi phòng, sau khi nghe được tiếng nói, liền kéo rầm rầm cửa ra, không nói một lời nào, chạy thẳng vào phòng bếp cầm đòn gánh ra đánh thẳng lên đùi của Thường Mãn.
"Ta đánh cho ngươi què luôn, xem ngươi còn có thể bước vào sân nhà chúng ta hay không ".
Tình tình nóng nảy của Chương Liên Căn bùng lên, thật sự không ai có thể ngăn cản được, lúc này hắn đã nổi trận lôi đình, nên từng đòn gánh trong tay rơi như mưa xuống đất, phát ra âm thanh rất nặng trĩu."Thường Mãn cũng là một con lừa ngoan cói, cũng không chịu lùi bước, mặc kệ Chương Liên Căn đánh, trong miệng còn không sợ chết reo lên:"Cho dù có đánh què cháu, cháu cũng phải bò đến để cầu thân, đời này, nếu không phải là Vân nhi, cháu sẽ không lấy vợ".
Chương Vân nhìn thấy tình cảnh này, nào còn lo nghĩ tới cái khác nữa, nhanh chân chạy tới chỗ bọn họ, không đợi nàng chạy đến trước mặt ngăn cản, chỉ nghe"Bốp" một tiếng, đòn gánh phóng ra, bay lên cao rồi nhanh chóng rơi xuống mặt đất bùn trong sân.
Chương Liên Căn miệng hổ có chút nứt ra, toát ra một tia máu đỏ, vừa rồi hắn cứng rắn quá, nên không cầm chắc được cây đòn gánh nên một hồi liền bị ném đi.
Tận dụng cơ hội này, Chương Vân lao tới, dùng sức hai tay đẩy mạnh Thường Mãn, gầm nhẹ nói:"Ngươi đi mau đi, ta tuyệt đối sẽ không gả cho người què chân".
Chương Trình ở một bên này không quan tâm đến Thường Mãn nữa, vội vàng chạy đến đỡ người Chương Liên Căn, kiểm tra thương tích, rồi giúp ông thuận đường đang tức giận, hắn cũng sợ Thường Mãn bị đánh đến thương tích, đến lúc đó Chương gia cũng không có cách nào mà nói với người ta được.
Hiện tại có Chương Trình ngăn cản một hồi, Chương Vân càng thêm sức lực, đẩy kéo Thường Mãn ra khỏi sân, đến bên ngoài cửa giận tái mặt, quát lớn:"Ngươi điên rồi có phải không, ngày hôm qua còn chưa đủ à, hôn nay còn đến để bị đánh, chưa thấy ai ngốc như ngươi vậy, ta cũng không muốn gả cho một tên ngốc tử, một người què đâu, còn không đi mau, hay là muốn quay lại lần nữa".
Sau khi mắng xong, cũng mặc kệ Thường Mãn có nghe được hay không, Chương Vân xoay người chạy vào trong sân, nàng cũng không dám ở lại quá lâu, như vậy sẽ chỉ khiến cho ông nội càng thêm bực mình.
May mắn thay, Thường Mãn vẫn có thể nghe được vài lời của nàng, sau khi nàng chạy vào sân, không thấy hắn đi theo vào nữa, lúc này Chương Vân mới yên tâm nhẹ nhàng thở ra.
Chính là, nàng nhẹ nhàng thở ra chưa được bao lâu, ngày vẫn chưa trôi qua đi, đến khi ăn xong cơm chiều tối, Thường Mãn lại đến cửa, nhưng lần này hắn học thông minh hơn nhiều rồi, không có đi một mình, mà dẫn theo cha nương của mình cùng đến.
Thường Thiết Mộc, Thiệu thi mang theo Thường Mãn, Thường Phú, một nhà bốn người cùng nhau đến cửa, mọi người Chương gia hoàn toàn không nghĩ tới, buổi sáng sau khi náo loạn như vậy rồi mà Thường còn dám đến lần nữa, hơn nữa còn mang theo trưởng bối, bày ra càng thêm chính thức trường hợp cầu thân.
Thiệu thị dù sao đã giúp nhà Chương gia rất nhiều về chuyện dụng cụ cành lá hương bồ, mà Thường Thiết Mộc trước giờ vẫn luôn thân cận, bọn họ cũng không xúc phạm đến người nhà Chương gia, cho nên già trẻ lớn bé Chương gia tất nhiên không thể không cho họ mặt mũi, nhưng trên mặt vẫn hiện ra nét không vui, trong đầu không hiểu được cảm giác chuyện sẽ như thế nào.
"Liên Căn thúc, Hữu Khánh, cơm chiều tối đã ăn chưa".
Vừa bước vào sân, Thường Thiết Mộc đã đi nhanh đến trước sảnh nhà chính, tươi cười chào hỏi.
Người nhà Chương gia nhất thời không biết tiếp đãi bọn họ như thế nào, may mà Chu thị là người phản ứng đầu tiên, vội vàng đi ra, trên mặt có chút miễn cưỡng cười nói:"Nhà chúng ta vừa ăn xong rồi, các ngươi vào nhà ngồi đi".
Cả nhà đã tới cửa, nàng cũng không thể xấu hổ mà để bọn họ ở ngoài, vì thế liền mời bọn họ vào nhà.
Sau khi Chu thị mời bọn họ vào nhà chính, liền nhìn trộm qua Chương Liên Căn, nàng thật sự sợ cha chồng sẽ phát hoả, đến lúc đó tình cảnh sẽ rất xấu hổ, nếu thực sự xảy ra chuyện không vui, thì chuyện này sợ không dấu diếm được, chắc chắn lời đàm tiếu trong thôn sẽ truyền ra, nàng lo nhất chính là điều này.
Với tình cảnh này, Chương Vân không thể ở lại đây, nên chỉ có thể đứng dậy, sững sờ một lúc rồi chạy ra khỏi nhà chính, không cần biết chuyện cầu thân có thành công hay không, nàng cũng không dám ở lại, nói thật nàng rất sợ nhìn thất ai đó mất kiểm soát.
Sau khi Chương Vân chạy ra khỏi nhà chính, đi thẳng vào phòng của mình, đóng sầm cửa lại, chạy đến bên giường ngồi xuống.
Lẳng lặng ngồi một hồi lâu, nhưng trong đầu vẫn không thể bình tĩnh được, vừa lo lắng trong nhà chính sẽ xảy ra điều gì đó, thứ hai là lo lắng không biết chuyện cầu thân có thể thành hay không, tóm lại, cả trái tim rất bất ổn, phập phồng, không thể yên tâm được.