Chu thị cùng Chương Vân thay nhau chăm sóc Chương Hưng, trên người các nốt mụn bắt đầu kết vảy bóc ra, sau mười ngày thì rốt cuộc cũng khoẻ lại.
Trong khoảng thời gian này, Thường Mãn không có xuất hiện nữa, nhưng tin tức của hắn ít nhiều đều lọt vào tai Chương Vân, hôm nàng nhờ Thường Quyên chuyển lời thì cả đêm Thường Mãn không có trở về, hôm sau người trong nhà mới phát hiện nên đi tìm hắn vỏn vẹn cả một đêm.
Từ hôm đó trở đi, hắn làm việc không ngừng nghỉ, xới đất, làm cỏ, bón thúc, tưới nước, hơn nữa vùi đầu hai ba ngày trong ruộng đất, ngày đêm không nghỉ, người trong nhà không biết được hắn đang phát điên cái gì, sau này liền trực tiếp đến nhờ Thường Minh, Thường Lượng cùng nhau hợp lực kéo hắn về nhà, chứ không để im vậy thì hắn sẽ nằm mệt mỏi ngoài ruộng mất.
Những tin tức này, phần lớn là Thường Quyên ở bên tai nàng lải nhải nói đến, Chương Vân trong lòng cũng không lấy gì dễ chịu, cho nên chỉ có thể bảo Thường Quyên thuyết phục thêm một chút nữa.
Sau khi Thường Mãn náo loạn như vậy ngoài ruộng đất, hắn bị cha nương bắt buộc phải ở trong nhà vài ngày, sau đó khi ra ngoài, hắn ta cũng không làm bất cứ hành động gì quá khích nữa, bắt đầu khôi phục lại như những ngày bình thường, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì về nhà nghỉ ngơi.
Khi những chuyện này truyền đến tai Chương Vân, đã qua hơn nửa tháng, thân thể của Chương Hưng cũng đã hoàn toàn khôi phục, cuối cùng Chương Vân cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, mặc kệ là Thường Mãn hay Chương Hưng thì mọi chuyện đều đã đi qua.
Đến trung giữa tháng hai, thời tiết ấm áp hơn một chút, gần đây cả thôn đều trở nên vô cùng náo nhiệt bận rộn, lí chính kêu gọi mỗi gia đình rút ra một sức lao động, mang bảy, tám cái thùng, trong thùng trộn đầy nước vôi và nước ngải cứu đun sôi, sau đó cùng lí chính lên núi Thanh Lĩnh giúp quét nước vôi và nước ngải cứu lên cây cối trên núi, nhằm đạt được mục đích phòng trừ sâu bọ, phòng trừ sâu mọt.
Sau khi hoàn thành công việc này xong, lại bắt tay vào trồng cây hoa trà mới, sử dụng phương pháp chiết cành, đem cây hoa trà ban đầu cắt cành trên cây, rồi ươm trong vườn giống , đợi cho đến khi cành cắt mọc ra rễ thì sẽ được di chuyển đi trồng vào đất canh tác.
Đây là việc liên quan đến cả thôn, nên từng nhà đều tích cực phối hợp, Chương gia cũng không ngoại lệ, sau khi Chương Trình lên núi giúp đỡ, lúc này trong nhà thiếu đi một người nên lại bận rộn hơn, Chu thị cũng đi theo xuống ruộng, việc trong nhà giao cho Chương Vân.
Chương Vân bởi vì vậy mà càng thêm bận rộn, hơn nữa Chương Hưng bị bệnh mấy ngày, phải ở nhà chăm sóc nên việc tồn đọng lại rất nhiều, việc đầu tiên phải làm trước nhất là cắt bèo tây, trước đó mấy ngày, bèo cắt về đã hết, vì thế nàng phải nhanh chân đi cắt một chút trở về, bằng không heo trong nhà không có ăn.
Sáng sớm hôm đó thức dậy, sau khi nấu xong bữa sáng, trong nhà dọn dẹp một chút, Chương Vân liền xách cái giỏ trên lưng, đem bữa sáng đưa ra đồng, như vậy để khi vừa đi từ ruộng trở về thì có thể trực tiếp đi đến bờ sông Thanh Lĩnh cắt bèo tây.
Sau khi đưa đồ ăn sáng xuống đất xong, Chương Vân thuận tiện ghé qua bên ao, mặc dù thời gian dài như vậy mà hạt mắt phượng không có động tĩnh gì, cơ hội thành công đã thật sự mỏng manh, nhưng nàng vẫn nhớ còn một ít hy vọng, dù sao từ ruộng đất trở về cũng rất thuận đường, liền tính toán đi nhìn một lát.
Còn chưa tới bên ao, từ xa đã nhìn thấy nhiều người trong tay cầm sào trúc, đang vớt những lá sen đã héo úa trong ao.
Chương Vân tăng tốc bước chân đi qua, tiến về phía trước hỏi: "Đại thúc, người đây là định làm gì?"
"Đem lá sen héo khô vớt lên, chuẩn bị gieo hạt sen mới, trồng củ sen thì thu hoạch củ sen, hạt sen, củ ấu dưới nước".
Đại thúc rất tốt bụng, hay nói, thấy Chương Vân hỏi thì liền trả lời.
Chương Vân nghe xong mới nhớ tới, Chu thị trước đó đã nói qua, hàng năm sau khi thu hoạch, trong thôn sẽ phân chia cho mọi người củ sen, hạt sen, hạt ấu, củ ấu, để cho gia đình nấu ăn, nhưng từng nhà cũng không được nhận bao nhiêu, chỉ có thể coi như thêm vài ngày đồ ăn mà thôi, lúc nàng xuyên qua đây thì những thứ này đã được ăn xong rồi, vì vậy nàng không có ấn tượng gì, lúc này nhắc tới mới nhớ đến.
Nói chung nhà nào cũng dùng lá sen để gói thức ăn, nhiều người hái như vậy thì cũng không còn mấy lá héo úa, Chương Vân đứng nhìn xem họ ngắt những lá còn sót lại, chỉ một lúc sau họ đã làm xong rồi.
Sau đó Chương Vân đảo qua ao nhưng vẫn không có thấy bóng dáng của hạt mắt phượng, vì vậy nàng thuận tay chuẩn bị hái một ít búp cỏ nến nước rồi đi cắt bèo tây cho heo.
Chương Vân ngồi xổm xuống bên bờ ao, gạt cỏ sang một bên, nhìn thấy cây nến nước đã mọc rất nhiều, càng ngày càng dày đặc, không bao lâu nữa, e rằng bờ ao sẽ tốt đầy.
Trong lúc ngồi xổm xuống, Chương Vân suy nghĩ tới chuyện vừa rồi, vừa nghĩ đến việc trồng củ sen, hạt sen và lá sen trong ao, thật sự quá lãng phí, tuy rằng hằng năm sẽ thả một ít cá bột xuống, nhưng tất cả đều được thả, cũng không có ai quản lí, đợi đến khi đánh bắt cá tự nhiên sẽ không nhiều , thực ra trong thôn có ý thức nuôi dưỡng trong ao rồi, chính là chưa mạnh, có đầu tư, chỉ nghĩ có thêm một chút thức ăn qua ngày chứ không có khái niệm nuôi dưỡng kiếm tiền.
Nếu không phải vì Chương Vân đã nghĩ ra cách nuôi tôm cá trong ruộng lúa, đôi bên cùng có lợi, thì nàng đã tính đến việc nuôi tôm cá trong ao, nhưng lúc này sẽ không có tính toán như vậy, huống hồ còn thả cá, tôm, củ sen, hạt sen, lá sen nếu cùng chung nhau nuôi dưỡng thì ao sẽ rất chật chội, mà sản lượng cũng sẽ không cao.
Chương Vân cúi đầu suy nghĩ, thân mình tránh sang một bên, không cẩn thận lỡ chân đụng phải cạnh sọt, sọt liền rơi xuống đất nên mảnh cỏ đều rơi xuống ao.
Chương Vân vội vàng vươn tay ra chụp lấy cái sọt ẩm ướt, may mà không trôi đi, nhưng búp cỏ trong sọt còn vương vãi trên mặt ao, những búp cỏ mềm mại trắng nõn theo mặt nước dập dờn trôi đi.
Sau khi nhặt được sọt lên, Chương Vân vội nhìn vào trong sọt, chỉ thấy mầm cỏ trong sọt đã không còn mấy, hầu hết đều rơi vãi trong ao, thời gian để hái những mầm cỏ này thật lãng phí công sức, Chương Vân không có hai thêm nữa, mà rút cạn nước trong sọt một chút, rồi sau đó nhấc sọt lên trên lưng chuẩn bị đi sông Thanh Lĩnh
Trước khi đi, Chương Vân liếc nhìn những chồi cỏ gợn sóng trên mặt ao, nghĩ rằng chúng sẽ tản tát ra, cũng giống như chồi non trồng trong ao, qua thời gian không lâu có lẽ sẽ mọc lên những cây cỏ ngọn nến nước mới, trong lòng nghĩ đến như vậy, liền xoay người rời đi.
Mới đi được vài bước, nàng đột nhiên dừng chân lại, quay đầu nhìn lại mặt ao, trong đầu liền nảy ra một ý tưởng, nàng nhớ được trước kia bồi cha cùng ngồi xem tin tức phỏng vấn, từng phỏng vấn qua một người nông dân chuyên môn nuôi dưỡng kết hợp đem củ sen cùng cây cỏ nến trồng xen kẽ với nhau, thu hoạch cỏ nến trong nước, lại thu hoạch được củ sen, không cần phải nói, củ sen có rất nhiều công dụng, cành lá cỏ nến cung cấp cho các xưởng dệt dệt số lượng lớn đồ thủ công mỹ nghệ và nhu yếu phẩm hàng ngày, được bán tiêu thụ ở các thành phố lớn, phấn hoa, hoa cái đều được sử dụng .Phấn hoa cỏ nến nước là một vị thuốc, bán cho nhà máy thuốc, còn hoa cái dùng làm cây gối đầu bán, nụ non cỏ nến cung cấp cho quán cơm để nấu đồ ăn.
Có thể nói, nếu biết tận dụng, sử dụng đúng cách thì càng làm càng lớn, càng có nhiều lợi nhuận, khó trách được lên đài phỏng vấn.
Sau khi nảy ra ý tưởng này trong đầu, Chương Vân vừa đi vừa cân nhắc, nghĩ rằng cành lá cây hương bồ có thể bện được thành giày, chiếu, quạt, giỏ, rổ và thậm chí cả đồ gia cụ nữa , nàng cũng đã thấy qua dùng cành lá cây hương bồ bện lên, đồ đạc tự nhiên là không thực tế, nhưng các loại như, chiếu, rổ, rá, quạt ...!thường được người dân sử dụng, nếu bện lên thành sản phẩm cũng kiếm được ít tiền, phấn hoa thì cũng bán được cho tiệm thuốc, còn hoa cái thì không bán được, chỉ có thể tự sử dụng, thân cây người và động vật có thể ăn được, điều quan trọng nhất là trồng cây hương bồ không tốn nhiều chi phí, cây giống đã làm sẵn được đặt ở ngoài bãi đất, chỉ cần chuyển đưa ra trồng xuống ao mà thôi, thứ này được trời sinh trời dưỡng, nó không cần phải chăm dóc, chỉ cần bổ sung một ít phân bón đúng thời điểm là có thể phát triển nhanh tốt.
Chương Vân càng nghĩ càng thấy khả thi, có thể làm được, đợi sau khi cắt cỏ heo xong, liền nóng lòng chạy về nhà.
Về đến nhà, nàng không muốn trực tiếp nói muốn trồng cây hương bồ, mà chạy đến phòng cỏ tranh ở sau nhà, đi tìm cây hương bồ chất đống ở đó.
Năm trước Chương Vân hái được rất nhiều cây hương bồ trở về, mấy ngày nay cũng hái một ít, cho nên ở nhà nàng tích góp được không ít cây hương bồ, lúc trước nàng cũng không dùng nhiều lắm, cho nên lần này đều được lấy ra sử dụng.
Chương Vân chạy vào phòng cỏ tranh, nhìn thấy đống cành lá hương bồ năm ở trong góc, liền đi qua ngồi xổm xuống cầm lấy vài cái xem xét, cành lá hương bồ này đã chất thành đống để đây lâu rồi nên bây giờ đã khô, cầm ở trong tay kéo kéo, nhưng rất dai, khó xé đoạn ra, dùng cành lá hương bồ này bện thành sản phẩm, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nhìn đống cành lá hương bồ này, ước chừng có thể bện ra được mấy thứ, Chương Vân trên mặt không khỏi bật cười, đứng dậy đi ra khỏi phòng cỏ tranh, tiếp tục bận bịu chuyện khác trong nhà, chờ mọi người quay trở về.
Buổi chiều tối, người nhà Chương gia bắt đầu trở về từ ngoài đồng ruộng, Chương Vân đang nấu cơm tối, không đợi kịp nàng đi ra ngoài xem thì Chu thị đã đi vào.
"Có muốn nương nấu phụ giúp không?" Chu thị đi vào muốn tiếp nhận vị trí của nàng, Chương Vân vội cười: "Nương, con có thể nấu được, trước đây trong nhà bận rộn, đều là con nấu mà, nương đi làm ngoài đồng mệt mỏi một ngày rồi, hãy nghỉ ngơi chút đi".
Trước kia phần lớn Chu thị đi theo cùng xuống ruộng đất làm việc, nên Chương Vân ở nhà quán xuyến hết mọi việc trong ngoài nhà, sau kể từ lần Chương Vân ốm nặng đó, thì Chu thị mới ở lại trong nhà chăm sóc Chương Vân.
Chu thị thấy Chương Vân nói vậy thì cũng không nói gì nữa, xoay người đi ra khỏi phòng bếp thì Chương Vân vội kêu:" Nương, người ở bên cạnh đây nghỉ ngơi đi, con có chuyện muốn hỏi nương".
Chu thị vừa nghe liền dừng bước chân lại, bưng băng ghế ngồi bên cạnh bếp lò, vừa giúp nhóm lửa, vừa hỏi:"Có chuyện gì vậy?".
"Là như vậy? Hôm nay lúc ở phía sau con thu dọn phòng cỏ tranh, nhìn thấy bó cành lá hương bồ ở trong góc xó, mới phát hiện ra nó rất dai nên có thể dùng để bện giày rơm, chắc có lẽ còn có thể bện thành rổ, sọt nữa đấy".
"Nhà chúng ta cũng không thiếu giày rơm a".
Chu thị không quan tâm, thản miệng đáp.
"Vậy con muốn dùng để đan rổ, sọt này đó, nương nói trong nhà chúng ta ai có thể đan tốt được ạ?".
Chương Vân trong lòng nghĩ, trước tiên phải tìm người tài có thể đan được, bằng không có cành lá hương bồ mà không có người đan nó thì làm sao mà thành, dù sao nàng chỉ thấy qua sản phẩm, còn về phần đan bện đó thì hoàn toàn không biết gì cả.
Chu thị dừng tay lại, nhìn lên:" Sao lại làm bằng cái này, từ trước đến giờ chưa có ai làm qua, ông nội cùng cha con có thể làm tốt những chiếc giỏ sọt bằng mây tre, nhưng không biết bằng cái này thì có làm được hay không".
Nói đến đây, Chu thị không hiểu hỏi:"Sao con lại nghĩ đến thứ này để đan bện sọt, rổ, trước đó chúng ta luôn luôn dùng tre trúc để đan, nếu làm không tốt, không biết đan lên có nhanh hay không".
Chương Vân nghĩ rằng, dùng tre trúc thì không thành vấn đề, nhưng lại rất phiền toái, nào là phải chặt tre, rồi chặt thành từng khúc, vót sợi, đồ đan thì cồng kềnh, cành lá hương bồ làm ra thì về độ bền chắc tuyệt đối tin cậy, nó rất nhẹ, nhìn tinh xảo hơn, nên sẽ rất được nhiều người yêu thích, hoan nghênh.
Bất quá đây là ý tưởng trong lòng của nàng, cũng không thể trực tiếp nói ra cho nương biết được, đành phải cười nói:"Con muốn thử xem thôi, nương, người nói ông nội với cha thử đan xem, có được hay không?".
"Con hỏi nương, nương cũng không biết được, nếu con muốn thì đi nói với cha con một tiếng, bảo cha con thử xem, cái này cũng không phải là chuyện gì quan trọng, cha con chắc chắn sẽ đồng ý thôi".
Chu thị nhịn cười không được khi thấy con gái lại muốn mày mò vọc ra cái mới.
Nghe Chu thị nói như vậy, Chương Vân tay nhanh tay xào đồ hơn, cấp tốc sau khi đem đồ ăn nấu xong, liền bưng dọn lên nhà chính, khi chuẩn bị ăn cơm thì phải hỏi cha một chút mới được.