Chương Trình vội vàng mang theo Chương Vân đi vào trong sân, rồi trực tiếp kéo nàng vào nhà chính , ấn nàng ngồi xuống băng ghế, nói: "Muội ngồi đi, ta đi lấy nước cùng vải". Nói xong liền bỏ chạy ra ngoài nhà chính đi vào phòng bếp.
Chu thị đang ở trong phòng bếp, sau khi nghe Chương Trình nói qua Chương Vân bị thương, lo lắng chạy tới hướng nhà chính, sải bước vào trong nhà, hỏi:"Sao vậy, vết thương có nghiêm trọng không?".
"Nương, không có việc gì, chỉ bị cắt một đường, vết thương dài, nhìn máu chảy ra nhiều nhưng không sâu". Chương Vân vội nói an ủi, kẻo nương lại lo lắng.
Chu thị vừa đến trước mặt Chương Vân, thì Chương Trình cũng bưng chậu nước đi vào, Chu thị vội tiếp nhận lấy, nói:" Để nương, con tay chân vụng về, đừng làm đau muội muội con".
Chương Trình đồng ý, bỏ chạy vào trong phòng tìm mảnh vải sạch, Chu thị ngồi ở băng ghế trước mặt Chương Vân, đem bàn tay bọc mảnh vải của nàng chậm rãi tháo ra, liền nhìn thấy trên tay có vết máu to, đau lòng nói:"Còn nói không sao, con xem vết máu trên tay đi, sao không cẩn thận một chút chứ". Miệng lẩm bẩm nói, rồi lấy nước nhẹ nhàng rửa sạch vết thương trên mu bàn tay.
Chương Vân biết nương đau lòng, liền ậm ừ dạ vài câu, cũng không cãi lại, nước chảy ròng ròng qua miệng vết thương có cảm giác đau nhẹ truyền đến, nhưng Chương Vân cắn chặt răng không phát ra tiếng kêu, bằng không nương lại càng đau lòng hơn nữa.
Chương Trình rất nhanh cần mảnh vải đi lại, Chương Hưng lúc này cũng đi theo tiến vào, sau khi đưa mảnh vải cho Chu thị, Chương Trình lại chạy vào phòng bếp, lấy một nắm tro bếp xong rồi quay trở lại, Chu thị đem miệng vết thương rửa sạch, nhẹ nhàng lau khô, Chương Trình lúc này đi đến đem tro bếp rải lên miệng vết thương, xong Chu thị lấy vải sạch cẩn thận băng bó lại vết thương, miệng còn không quên dặn dò,"Trình Tử, con mau lấy áo tơi, mũ rơm đi đón ông nội với cha con đi, bọn họ lúc này cũng nên ở trên đường trở về".
"Dạ". Chương Trình đồng ý rồi bỏ bỏ chạy ra ngoài nhà chính, muốn ra sau nhà thì ngay khi một chân vừa bước ra liền thấy Chương Liên Căn, Chương Hữu Khánh cùng nhau ở bên ngoài trở về đi vào trong sân.
Hai người vừa mới vào sân, còn chưa kịp cất nông cụ lại thì trời đổ mưa to, lúc này cũng không quan tâm đến chuyện khác, liền cầm nông cụ chạy vào nhà chính .
Cả hai vừa bước vào sân, chưa kịp cất nông cụ lại thì trời đổ mưa to, không biết chuyện khác nên cùng nông cụ lao vào sảnh.
Mưa nhanh chóng trở nên dày đặc, ào ào nện trong đất bùn, sau khi Chương Liên Căn và Chương Hữu Khánh chạy vào nhà chính, liền đem cất nông cụ dựa vào góc tường, rồi giũ nước mưa bắn tung tóe trên áo khoác xuống, sau đó quay đầu lại thì thấy Chu thị đang băng bó vết thương, vội đi lên vây quanh hỏi:"Vân nhi, sao lại bị thương?".
"Vừa đi ra bờ sông Thanh Lĩnh cắt bèo tây nên bị cắt một vết". Chu thị lập tức trả lời, Chương Liên Căn, Chương Hữu Khánh đem băng ghế đặt xuống ngồi bên cạnh, Chương Liên Căn hai mắt trừng lên nói:"Hôm nay là Kinh trập**, buổi trưa sắc trời như thế, sao ngươi còn cho con bé đi cắt bèo tây cho heo".
(**
Kinh Trập là tiết khí thứ 3 trong năm, khi Mặt Trời ở vào kinh độ 345. Tiết Kinh Trập thường bắt đầu từ ngày 5 (hoặc ngày 6) tháng 3 đến 20 (hoặc 21) tháng 3 dương lịch hàng năm. Tiết khí này đứng ngay sau tiết Vũ Thủy và đứng trước tiết Xuân Phân.
Trước đó, vạn vật ngủ đông trong đất, các loài sâu bọ, côn trùng, không ăn không uống, xưng là "Trập", tới thời điểm này sấm xuân khiến vạn vật bừng tỉnh, xưng là "Kinh". Vì thế, Kinh Trập có nghĩa là sự tỉnh giấc của các loài công trùng sâu bọ sau một thời gian dài, chuyển tới mùa sinh sôi nảy nở của chúng. Vậy nên, người ta còn hay gọi tiết Kinh Trập là tiết sâu nở nữa).
Thấy Chương Liên Căn có chút không vừa lòng, Chương Vân vội giải vây nói: "Ông nội, là con tự mình đi tới, nương lúc đó đang ở trong bếp, không nhìn thấy con đi ra ngoài."
Chu thị cũng không để bụng, nàng biết cha chồng nóng tình, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, một hồi sau liền không có việc gì,"Xem trí nhớ của ta này, thật sự đúng là đã quên hôm nay là tiết Kinh Trập". Nói xong liền mới nhớ ra cái gì đó vội nói:"A, ngày mai là ngày mồng hai tháng hai, trong nhà cái gì cũng chưa làm, ta phải đi chuẩn bị ngay đây". Chu thị vỗ vỗ cái mặt, nói xong liền đứng dậy, đi ra ngoài hiên nhà chính chạy vào phòng bếp.
"Thật sự là hồ đồ". Chương Liên Căn miệng lại nói thêm một câu, sau đó đứng dậy, đứng bên cạnh cửa nhà chính nhìn bầu trời trút mưa nặng hạt, liền quay đầu nói với Chương Hữu Khánh,"Lúc này là gió bắc thổi, tục ngữ nói tiết kinh trập gió bắc thổi, thì mùa đông lại bắt đầu, chỉ sợ đợi mưa tạnh thì trời sẽ lạnh, rét tháng ba này cũng không phải là đùa giỡn, nhiệt độ sẽ rất thấp không kém gì cái lạnh mùa đông đâu, Đại Khánh, đừng nghỉ ngơi nữa, chúng ta vẫn đem chuồng heo, chuồng gà dọn dẹp một chút, cho thêm rơm, cỏ khô vào chuồng để tránh bị lạnh đông cứng".
Ngay khi Chương Liên Căn gọi, Chương Hữu Khánh liền đứng dậy, đi theo ra khỏi nhà chính, đi đến sau nhà lấy áo tơi, mũ đội, sau đó đi chuồng heo, đem phân heo, rác chất bẩn trong chuồng heo đều quét dọn sạch sẽ, sau đó ôm lấy một ít rơm khô bỏ vào trong làm cho chuồng heo trở nên dày hơn, bên ngoài chuồng heo còn lót thêm một tấm ván cũng có thể để tránh gió lạnh.
Sau khi dọn dẹp xong chuồng heo thì bắt đầu dọn chuồng gà, chuồng gà cũng được dọn dẹp sạch sẽ, cũng dùng rơm dày để lót, xong đem chuồng gà vào gần nhà chính để, miễn cho để dưới mái hiên sân bị gió mưa thổi hắt tạt vào.
Sau khi dọn dẹp xong chuồng gia cầm, mọi người trong nhà đều phải mặc thêm áo khoác vào để phòng ngừa cảm cúm, vì vậy Chu thị còn đặc biệt nấu một nồi canh gừng, dù người không bị dính nước mưa thì mọi người cũng đều uống hết, một bát canh gừng sẽ làm ấm cơ thể, cũng có thể đề phòng được một chút.,
Dông tố nhìn chung không kéo dài lâu, sau một trận mưa to qua đi, mưa dần dần tạnh lại, đợi đến khi ăn xong bữa cơm chiều tối thì tạnh hẳn, trong sân nhà nồng nặc mùi bùn, dưới mái hiên từng dòng nước nhỏ chảy rơi tý tách xuống dưới.
Ngày 2 tháng 2 được coi là một ngày trọng đại trong thời cổ đại, Chu thị vì để chuẩn bị đồ ăn cúng cho ngày mai mà ở trong phòng bếp mãi đến muộn, Chương Vân muốn đến giúp đỡ nhưng bị từ chối, nói tay bị thương không thể dính nước, nói xong liền đẩy nàng ra khỏi bếp.
Chương Vân không giúp được gì nên quay trở lại phòng , sau khi rửa mặt xong thì lên giường nằm ngủ, chỉ một lúc sau liền mơ màng ngủ thiếp đi, . Cũng không biết đã ngủ bao lâu, trước mắt sương mù dường như có một tia sáng, cảm giác được có người nhẹ nhàng kéo tay, nàng dần dần tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra đã thấy bên cạnh giường có ngọn đèn dầu, ngọn lửa khẽ đung đưa, Chu thị đang ngồi bên mép giường, đưa tay nàng lên phía trước mặt, đặt một thứ gì đó vào trong tay nàng.
"Nương ". Chương Vân nhẹ nhàng gọi một tiếng, Chu thị lúc này mới nhận ra là nàng đã tỉnh, vội vàng nói: "Không có việc gì, con ngủ đi, nương làm xong rồi đi ra ngoài".
"Đây là cái gì? "Nửa người Chu thị chặn mất tầm ánh mắt của nàng, nên không thể nhìn thấy rõ nương đang làm cái gì, vì vậy Chương Vân thì thào hỏi một câu.
Chu thị cũng không có trả lời ngay, chờ sau khi đồ trong tay nàng làm xong liền đem tay nàng buông tay ra, Chương Vân đưa tay đến trước mắt nhìn, thì thấy trên tay nàng có một chiếc bao tay vải, nó che kín đi phần miệng vết thương trên tay.
"Đeo cái này vào, nó có thể ngăn cản một ít nước, miệng vết thương sẽ không bị dính nước." Chu thị nói chuyện, rồi đem tay nàng nhét lại trong ổ chăn , dịch dịch góc chăn xong rồi mới đứng dậy.,
"Nương, lúc này đã muộn rồi, ngày mai làm cũng được, không cần thức khuya vất vả như vậy". Chương Vân có chút đau lòng, nghĩ đến nương một mình bận rộn đến nửa đêm trong bếp, mà còn thức suốt đêm may cái này cho nàng, thật sự quá vất vả.
Chu thị khẽ cười nói, "Nha đầu ngốc, con đã quên ngày mai là ngày 2 tháng 2 rồi à, cả ngày không được dùng kim chỉ". Nói xong, liền đưa tay cầm lấy cây đèn, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, đừng nói nữa, sớm đi ngủ đi, nương đi đây".
Ánh sáng ngọn đèn như hạt đậu chậm rãi truyền đến cửa, Chu thị mở cửa bước ra rồi đóng lại, căn phòng liền bao trùm trong bóng tối, Chương Vân mở mắt ra nhìn chằm chằm vào cánh cửa một lúc lâu mới nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, mọi người trong gia đình làm theo phong tục, bằng cách gõ vào xà nhà bằng một cây sào dài để đánh thức rồng, thường được gọi là gõ đầu rồng. Sau khi gõ vào đầu rồng thì Chương Hữu Khánh, Chương Trình, và Chương Hưng cùng nhau đi lên núi Thanh Truân Lĩnh hái ngải cứu, khi bọn họ đi lên thì đã thấy có nhiều dân trong thôn ở đây hái ngải cứu.
Chương Vân chạy ra bên đường, nhổ một ít cây cỏ nến rồi quay trở về hái cọng hành để cho Chu thị chiên, hôm nay là ngày mồng hai tháng hai, từng nhà sáng sớm đều phải tráng bánh nướng , Chương Vân nhìn xem qua Chu thị tráng bánh, thì phát hiện nó giống với làm bánh kếp ở thời hiện đại, bánh sau khi tráng xong còn phải bỏ nhân vào bên trong, vì vậy liền đi ra ngoài hái cây cỏ nến quay trở về rồi dùng chúng nó để gói cột bánh lại.
Nguyên liệu làm bánh cũng không chủ có từng này, buổi tối hôm qua Chu thị đã chuẩn bị nguyên liệu để làm nhân bánh nướng lại như phết một ít trứng, xào một ít miến, thịt khô thái nhỏ, cùng với thịt đùi hươu ướp muối còn thừa lại sau hôm xây chuồng heo lần trước, món thịt đùi hươu ướp muối đã được Chu thị cắt một ít hôm qua, thái sợi xào lên với các đồ ăn khác, nguyên liêu bánh rán thật đầy đủ.
Sau khi Chương Vân hái cây cỏ nến trở về, liền đi vào phòng bếp, mặc dù việc khác cũng không giúp được gì, nhưng nhóm lửa thì không thành vấn đề, một bên nhét cỏ tranh, củi gỗ vào bếp lò, vừa xem Chu tráng những chiếc bánh mỏng, theo dân làng gọi là bánh vảy rồng(long lân), chính là cái gọi ngày 2 tháng 2 khi rồng ngóc đầu dậy, đây là lễ hội của rồng, bởi vậy vào ngày này đều ăn món này, cũng có liên quan đến con rồng.
Khi ba cha con Chương Hữu Khánh, Chương Trình, Chương Hưng trở về , ngoại trừ rau ngải cứu còn mang theo một nắm tỏi tây rừng lớn cũng đưa cho Chu thị, để nàng chiên lên bọc lại trong vảy rồng.
Chu thị động tác rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã tráng ra rất nhiều bánh nướng, cũng đủ cho một gia đình già trẻ ăn no cái bụng, sau đó hướng một bên bỏ các loại nhân vào trong bánh bọc cuốn lại đặt trong mâm, sau khi cuốn xong thì lấy tương đậu ra hoà quyện với nước nóng là có thể chấm ăn thật ngon.
"Cha bọn nhỏ, bánh long lấn đã chuẩn bị xong rồi, mọi người tẩy rửa sạch sẽ rồi đến ăn đi". Chu thị bưng mâm bánh lên nhà chính, tươi cười hét lớn đi ra khỏi phòng bếp.
Mọi người nghe nói có thể ăn rồi thì liền dừng việc trên tay lại, vào phòng bếp rửa tay rồi đi lên nhà chính ngồi xuống , cả nhà quây quần cùng ăn .
Bên trong nhân bánh có đầy đủ các nguyên liệu, chấm nước sốt tương mặn, cắn vào trong miệng hương vị rất phong phú đậm đà, Chương Hưng là quỷ tham ăn, lúc này vừa ăn vừa reo lên:" Nương,năm nay có nhiều nguyên liệu như vậy, so với năm vừa rồi còn ngon hơn". Trong miệng thì than thở nhưng tay cũng không nhàn hạ, cầm bánh nhét mạnh vào miệng, khoé miệng còn lưu lại đầy nước tương.
"Nhìn con ăn kìa, chậm một chút, không ai tranh giành với con đâu". Chu thị cười trêu đùa, sau lại nói:" Chờ ăn xong, sau khi cúng bái tổ tiên, thổ địa xong thì đi đến nhà Tứ Lương thúc, nhờ nương Xuyên Tử cạo tóc sạch trên đầu cho con, chờ làm xong rồi chạy đi ra ngoài chơi, không được quên mà làm chậm trễ việc chính, biết không".
"Con biết rồi nương, năm kia con cũng có làm qua việc này, người nếu không nói thì nương Xuyên Tử cũng đến gọi con, điều này không phải năm nào cũng thế sao". Chương Hưng miệng cắn đầy bánh, tranh thủ nói lại mấy câu.
"Liền theo như con đi, đi chơi cũng phải cố để ý canh giờ, đừng trở về quá muộn". Chu thị cười nói xong thì quay sang nhìn Chương Trình nói," Con cùng Vân nhi đi đưa tiểu đệ đến nhà Tứ Lương thúc, khi đi ra ngoài chơi nhớ trông chừng hắn một chút".
"Dạ, nương con biết rồi". Chương Trình lập tức đồng ý, Chương Vân ở một bên nghe nói chuyện có thể được đi chơi, mới nhớ tới ngày mồng hai tháng hai cũng là ngày du xuân, từng nhà sẽ đều sẽ đi ra ngoài du xuân, trên mặt không thể không nở nụ cười.
Thấy vợ con trai, con gái đều vui vẻ nói chuyện đi chơi du xuân, Chu thị trên mặt cười càng sâu, ngay sau đó liền mở miệng nói:" Cha bọn nhỏ, ngải thảo huân khói như thế nào, ở góc tưởng, góc xó giường cũng phải cẩn thận huân qua, như vậy với có thể đem côn trùng chết được ".
"Vừa nãy còn chưa bắt đầu huân khói đâu, chờ ăn xong rồi sẽ huân khói, yên tâm đi, trong ngoài đều sẽ cẩn thận huân khói hết". Chương Hữu Khánh cười trả lời, Chu thị nghe xong vừa lòng gật đầu.
Cả gia đình cười nói chuyện, rất nhanh toàn bộ bánh long lân đều ăn hết vào trong bụng, sau khi Chu thị dọn dẹp xong thì mọi người lại chuẩn bị để cúng bái tổ tiên, cúng bái thổ địa.