• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Xíu
Nhìn thấy Thường Mãn, Chương Vân thực ra cũng không quá kinh ngạc lắm, nhưng chính là trong lòng không khỏi yên lặng, giống như bản thân càng ngày càng nợ hắn nhiều hơn.

Sau khi Chương Liên Căn, Chương Trình thấy rõ là Thường Mãn, cũng chỉ thoáng sửng sốt một chút, mối quan hệ giữa hai bên luôn có chút khó xử, người nhà Chương gia tâm lý còn có chút khúc mắc trong lòng, vì vậy không cùng nói chuyện với Thường Mãn, thầm nghĩ chỉ muốn đi qua hắn tiến về con thuyền đánh cá phía trước.

Chương Liên Căn và Chương Trình tính toán vòng qua người Thường Mãn mà đi về phía trước, nhưng Thường Mãn vẫn đứng bất động ở lại đó, Chương Vân chậm rãi di chuyển đến trước mặt hắn, vốn định cúi đầu đi theo phía sau ông nội với đại ca, nhưng cảm giác được hắn đang chăm chú nhìn bản thân mình, nên nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.

Tầm mắt của hai người lần nữa lại gặp nhau, trong mắt Thường Mãn tựa hồ như xẹt qua một đám ánh lửa, lúc này mới mở miệng nói: " Các ngươi không cần đi, Kiên bá không có ở trên thuyền".

Người Chương gia dừng bước chân lại, nhìn về phía Thường Mãn.

"Ta mới vừa trên thuyền xuống, Kiên bá đã đi ra ngoài đánh bắt buổi tối, hơn nửa khắc nữa cũng chưa có trở về, cũng tầm phải đợi đến sáng mai bá ấy mới trở về".

Thường Mãn đem tình huống giải thích một chút.

Hai ông cháu Chương Liên Căn và Chương Trình nhìn nhau, sau đó Chương Trình mở miệng nói:"Cảm ơn ngươi đã nói cho chúng ta biết, nếu đã không tìm thấy người, vậy chúng ta đi trước".

Trong khi Chương Trình nói chuyện, Chương Liên Căn đã xoay người đi về trở về, Chương Trình nói xong cũng xoay người theo sát đi phía sau.


Chương Trình tiến lên hai bước, nghiêng đầu nhìn lại, thấy Chương Vân thong thả chậm rãi xoay người, liền vội vàng bước tới cầm tay kéo nàng.

"Trình Tử, ta muốn nói với Vân nhi mấy câu, nói xong sẽ rời đi".

Ngay khi Chương Trình đưa tay ra kéo nàng đi, Thường Mãn mở miệng lên tiếng.

Lời này làm cho Chương Trình, Chương Vân dừng chân lại, quay đầu nhìn hắn, "Có chuyện gì hay mà nói, Vân nhi không có gì để nói với ngươi cả".

Chương Trình trực tiếp từ chối, vươn tay tiếp tục kéo Chương Vân rời đi.

Chương Vân túm tay Chương Trình lại, nhìn hắn nói, "Đại ca, đừng như vậy" Thường Mãn giúp nàng hết lần này đến lần khác, nghiêm túc mà nói, Chương Vân không muốn người trong gia đình mình đối xử với hắn như thế này, nếu có thể hãy nói nhẹ nhành, cũng đừng biến thành gay gắt cứng nhắc quá.

nhẹ nhàng, đừng làm quá.

Chương Trình nhìn Chương Vân, sau đó quay lại nhìn Thường Mãn, cuối cùng cũng buông tay, nhưng không có rời đi, ngược lại là đứng sang một bên nhìn chằm chằm cả hai người.

Chương Vân cũng không thèm để ý, quay người lại, đối mặt với Thường Mãn hỏi: "Ngươi có gì muốn nói, bây giờ hãy nói ngay đi"..

Thường Mãn bình tĩnh đứng ở phía trước, giữa hai người cách nhau vài bước, nhưng ánh mắt hắn lại như nhìn xa xăm, Chương Vân hơi hơi tránh ra ánh mắt của hắn, cúi đầu, nhìn xem xuống trên bãi đá trắng.

Lúc này trời đã nhá nhem tối, trăng tròn, đầy sao leo treo trên bầu trời, mặc dù đã gần cuối tháng tư, thời tiết ấm hơn rất nhiều, nhưng gió sông thổi đêm vẫn mang theo hơi mát thổi vèo vèo qua, cuốn đi hơi ấm trong cổ áo, ống tay áo nàng, khiến nàng không tự giác được vô thức co rụt bản thân lại.

Thường Mãn luôn luôn chăm chú nhùn nàng, thấy nàng có chút sợ lạnh, mới hồi phục tinh thần lại, chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì Chương Liên Căn đang đi phía lúc này dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía sau, thấy hai huynh đệ còn chưa đi theo kịp liền cao giọng kêu,"Còn thất thần làm gi đó, không mau theo ta trở về".

Chương Trình và Chương Vân đều quay đầu nhìn sang, thấy ông nội có chút không kiên nhẫn, Chương Trình liền cau mày, tiến lên kéo Chương Vân, nói: "Sau một hồi rồi mà không nói gì thì ngươi cũng đừng nói nữa ".


Nói xong nhìn Chương Vân nói,"Đi nhanh đi, ông nội đợi nóng nảy lên giờ".

Chương Vân đưa mắt về phía Thường Mãn, sau đó gật đầu, chuẩn bị đi theo đại ca của mình đi về phía trước, thì Thường Mãn đột nhiên lớn tiếng nói: "Nói vài câu thôi, là về chuyện cá tôm bột."
Lúc này hai huynh muội đều dừng bước chân lại, Thường Mãn liền tiếp tục nói: "Vừa rồi khi ta ở trên thuyền của Kiên bá, tuy rằng Kiên bá không có ở đó, nhưng cha Kiên bá đã hơn bảy mươi tuổi ở đó, ông ấy cũng cả đời đánh bắt cá, cho nên ta mới hỏi thăm ông về chuyện nuôi tôm cá bột".

Nghe đến đó, hai huynh muội quay đầu đi về phía Thường Mãn, khi đi tới trước mặt hắn, Chương Vân hỏi: "Vậy ông cụ kia có nói có biện pháp gì không?".

Thường Mãn gật đầu nói: "Ông cụ nói là có cách, nhưng cũng nói chỉ có thể thử xem, không đảm bảo sẽ hữu dụng."
"Mặc kệ là phương pháp nào, ta đều sẽ thử." Chương Vân không quản nhiều như vậy nữa, nếu thử không thành công thì chết, mà không thử cũng chết, cho nên vì sao lại không thử.

"Được rồi, ta đem cách này nói cho ngươi, cha Kiên lão bá nói, tôm cá bột nhanh chết như vậy có lẽ là nó luôn luôn sống ở trong sông này, mà bây giờ lại đột ngột chuyển đi sang chỗ khác sống nên chưa thích ứng được nước ở nơi đó, vì thế nó chịu không đến vài ngày là sẽ chết, ông cụ nói có thể thử xem đưa nước ở sông này qua bên đó, như vậy thì tôm cá vẫn sống ở trong nước bên đây, biết đâu được sẽ tốt hơn".

Thường Mãn đem hết lời nói cho nàng biết.

Chương Vân nghe xong hai mắt sáng lên, chủ cảm thấy lời này rất có đạo lý, con người cũng có lúc không hợp được khí hậu, huống chi tôm cá cũng có khả năng này, nên nàng không khỏi thường xuyên gật đầu.

"Ông lão cả đời đánh bắt cá, nên so với chúng ta hiểu biết hơn nhiều về chuyện tôm cá, vậy thì ngày mai ta sẽ đem nước ở bên này đổ qua bên kia thử xem".

Sau khi Thường Mãn nói xong, Chương Vân liền tiếp lời nói, lại nói, Chương Trình ở một bên cũng là vẻ mặt hưng phấn, cảm thấy cách này rất có khả thi.

Thường Mãn thấy hai huynh muội đều tán thành phương pháp mày, trên mặt không khỏi nở nụ cười.

Chương Vân, Chương Trình cụm đầu vào nhau, thảo luận ngắn gọn giải quyết chuyện gánh chuyển nước này mai.

Quyết định xong việc này, Chương Vân mới nhớ tới cái gì đó, quay mặt nhìn về phía Thường Mãn, trầm ngâm một lúc sau đó nói:" Việc này cảm ơn ngươi đã quan tâm".


Vừa dứt lời, trong lòng Chương Vân liền rục rịch cảm động, nàng dường như đã nói nhiều lần trước đó, Thường Mãn thực sự đã giúp nàng rất nhiều.

Thường Mãn lại không nói tiếp, đôi mắt cụp xuống, nhớ tới ngày ấy Thường Quyên mang chuyển giùm lời nói đến, nàng nói nàng muốn kiếm nhiều tiền, muốn giúp cho người thân trong gia đình trôi qua những ngày cuộc sống tốt đẹp, hắn không thể bắt nàng từ bỏ ý tưởng đó, nhưng chỉ có thể giúp nàng một số việc để nàng sớm hoàn thành mục tiêu đó, ngoài trừ việc này ra, hắn không nghĩ ra được cách nào tốt hơn để giúp đỡ nàng.

Nhìn thấy vẻ mặt uể oải của hắn, Chương Vân muốn nói gì đó, nhưng giọng nói thúc giục của Chương Liên Căn lại vang lên sau lưng, "Làm sao vậy, còn chuyện gì nữa, đi nhanh lên."
Giọng ông nội vốn đã nóng nảy, Chương Vân không dám chậm trễ nữa, nói ra,"Ta đi trước đây." Sau đó liền xoay người đi.

"Ta cũng có một cách, ngươi có thể thử xem".

Thường Mãn gọi nàng lại, nhưng lần này Chương Vân không dừng bước lại, mà chỉ quay đầu nói:"Ngươi cùng đi cùng đi, nếu còn có cách gì thì đi trên đường rồi nói tiếp".

Chương Trình vốn dĩ muốn nói điêu gì đó, nhưng lại nghĩ đến chuyện tôm cá quan trọng hơn nên không mở miệng ngăn cản, Thường Mãn thoáng dừng lại một chút rồi bước lên đi theo.

"Còn có cách gì nữa vậy?".

Chương Vân chưa kịp mở miệng thì Chương Trình ở bên cạnh đã thúc giục hỏi, Thường Mãn đi lên song song cùng bọn họ rồi mở miệng nói:"Ta trước kia thường xuyên đánh bắt tôm cá trên sông, có hôm ăn không hết thì để ở nhà nuôi dưỡng tiếp, nên cũng hay bị phình bụng lên mà chết, sau đó ta nghe ông nội nói, luộc chín một quả trứng gà, lấy ra một ít lòng đỏ rồi trộn thành hỗn hợp chung với nước, bỏ vào thùng nước nuôi tôm cá, sau khi sử dụng cách này thì cá không còn chết nữa, không biết với cách này có hữu nghiệm chỗ ngươi hay không".

Nói thật là Chương Vân chưa từng nghe qua cách này, nhưng nếu Thường Mãn đã nói như vậy hẳn là có điểm hữu dụng, hơn nữa lòng đỏ trứng cũng không phải là thuốc, cho dù không thành công thì, sau khi thử cũng sẽ không có tác dụng phụ, nàng gật đầu nói: "Không cần biết có hiệu quả hay không, ta cũng sẽ thử xem, còn hơn là để tôm cá chờ chết."
Khi ba người đang nói chuyện, họ đã đi đến bên cạnh Chương Liên Căn, Chương Liên Căn nhướng mày nhìn Thường Mãn, mất hứng nói:"Hai nhà chúng ta không thân nhau, ngươi lo việc của ngươi đi, chúng ta sẽ lo việc của chúng ta, đừng quan tâm lẫn nhau".

Nói xong liền duỗi tay kéo Chương Vân sang bên dẫn nàng đi về phía trước.

Thường Mãn cứ như vậy dừng bước chân, nhìn nàng đi về phía trước, sau khi đi vài bước, Chương Vân thoáng quay đầu lại, nhìn về ánh mắt hắn.


Được ông nội kéo đi, Chương Vân từng bước đi về phía trước, nhìn Thường Mãn bất động đứng ở nơi đó, bóng dáng càng ngày càng xa, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào sau lưng, cả người đều đắm chìm dưới ánh trăng, mà khuôn mặt bị che khuất trong bóng tối liền trở nên mơ hồ.

Vì chuyện của nàng mà Thường Mãn bôn ba chạy đi chạy lại mấy lần, nàng còn chưa kịp nói lời cảm ơn với hắn, cho đến khi bước ra khỏi bãi đá, không thấy rõ bóng dáng của Thường Mãn nữa, trong lòng nàng vẫn có chút áy náy, hơn nữa, xen lẫn với một tia khổ sở.

Khi Chương Vân trở về nhà, cả cha nương và Chương Hưng đều đã đi ngủ, trên đường đi nàng đã thương lượng bàn bạc xong với đại ca rồi nên cũng không nói thêm gì nữa, rửa mặt xong, liền trở về phòng lên giường đi ngủ.

Sau khi nằm xuống giường, Chương Vân đem chuyện ngày mai nên làm gì, suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy không có gì sơ sót nữa nên cũng yên tâm.

Nghĩ đến chuyện tôm cá, tự nhiên nàng lại nghĩ đến Thường Mãn, nhớ tới khuôn mặt dần mơ hồ đi trong tầm mắt, không biết có phải do cảnh tượng lúc đó hay không, bóng dáng dưới ánh trăng khiến nàng cảm thấy buồn, trong lòng không khỏi dâng lên một dòng cảm xúc buồn man mát khi nghĩ đến hắn.

"A, đừng suy nghĩ lung tung nữa".

Chương Vân liền vươn tay ra vỗ vỗ trán, dùng chăn bông che kín đầu, khiến cả người đều chui gọn vào trong ổ chăn.

Khi thức dậy vào ngày hôm sau, Chương Vân cảm thấy chóng mặt, uể oải trong người, nhưng nghĩ đến hôm nay vẫn còn nhiều việc phải làm, liền xốc lên tinh thần xuống giường, đẩy cửa đi ra phòng.

Vừa vào đến trong sân đã thấy Chương Trình đang loay hoay bận rộn, nhìn thấy Chương Vân từ trong phòng đi ra, hắn vội kêu lên: "Vân nhi, ta chuẩn bị xong rồi, và đợi hẹn với bọn Trụ Tử nữa thôi, muội mau chuẩn bị một chút đi, rồi cùng đi luôn ".

"Dạ, muội biết rồi." Chương Vân đáp, thấy đại ca đã chuẩn bị đâu vào đó nên không đi qua giúp đỡ mà ngược lại đi vào phòng bếp giúp Chu thị là bữa sáng.

Đợi đến khi bữa sáng đã chuẩn bị xong, thì Chương Trình từ bên ngoài chạy vào," Vân nhi, Trụ Tử, Phong Tử, Đinh Tử, Thường Minh, Thường Lượng, ta đều đã đi nói qua, Đinh Tử nói hắn hôm nay không rảnh, còn những người khác đều đồng ý đi giúp cùng với chúng ta".

Chương Vân nghe nói có nhiều người như vậy nghĩ cũng đủ rồi, vì vậy cười nói: "Bấy nhiêu người được rồi, đại ca, mau ăn sáng đi, ăn xong là chúng ta bắt đầu đi".

Chương Trình đồng ý, sau khi múc nước rửa tay xong thì đi đến ngồi xuống băng ghế cạnh bồn nước, ăn sáng cùng Chương Vân với Chu thị.


Sau khi ăn xong bữa sáng, Chương Trình cùng Chương Vân mang theo thùng lớn, thùng nhỏ, còn mang theo một bình nước lòng đỏ trứng gà đánh nhuyễn đi ra ngoài, Chu thị cũng đưa đồ ăn sáng đi ra đồng.

Chương Trình và bọn Trụ Tử hẹn gặp mặt nhau ở bờ sông Thanh Lĩnh, vì vậy lúc hai huynh muội đi dọc ra bờ sông Thanh Lĩnh, đến bãi đá, từ xa đã thấy Phong Tử, Trụ Tử đã chờ ở kia, bên cạnh đó còn có đòn gánh, thùng đựng nước.

Mấy người ở bãi đá đợi một lúc thì Thường Minh, Thường Lượng cũng đi tới, mọi người cùng nhau múc nước sông Thanh Lĩnh đổ đầy thùng đi đến thôn Bách Đường

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK