Thường Mãn còn chưa đi đến chỗ bọn họ thì Du Linh lại bước tới, tươi cười ngọt ngào nói:"Mãn tử ca, chúng ta đã thương lượng xong rồi, muốn đi bãi đá chơi diều, ngươi cùng đi chơi với chúng ta đi".
Những người xung quanh đang nói chuyện đều quay đầu nhìn lại, Thường Mãn lơ đãng lùi bước ra xa sang bên cạnh, nói:"Thả diều trên bãi đá đúng là tốt rồi, nhưng hôm nay lạnh lắm, có phải rất dễ bị cảm lạnh hay không, các ngươi có nên mặc nhiều áo khoác hay không?". Khi nói chuyện thì nhìn về phía Chương Vân.
"Mãn tử ca, yên tâm đi, hôm qua kinh trập trời mưa, hôm nay khẳng định đều mặc thêm quần áo". Du Linh lại cười hì hì nói, Tiểu Thuý vừa nghe xong, liền kêu lên:"A, ta không mặc thêm áo khoác, giờ sẽ đi mặc ngay, các ngươi chờ ta với, không được đi trước đâu, đứng yên đây cho ta".
Tiểu Thuý hét xong liền chạy vào phòng, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì đó, dừng bước chân lại, chạy tới kéo Du Linh đi vào phòng, nói:"Linh tử, đi vào chải đầu cho ta đi". Du Linh thật không tình nguyện lắm, quay đầu nhìn Thường Mãn, thấy hắn cũng không thèm liếc nhìn bản thân mình một cái, trong lòng không khỏi có chút bực bội, liền đi theo Tiểu Thuý vào phòng.
Chương Vân đứng ở một bên cảm giác được Thường Mãn từ nãy tới giờ đang nhìn mình, luôn cảm thấy ánh mắt ấy rất có sức nặng, đè thẳng vào khiến nàng có chút đờ đẫn, nhịn không được đành cụp mắt xuống, cố gắng hết sức để tránh nó.
Chương Hưng, Xuyên Tử, Thường Đông, ba tiểu hài tử tuổi không sai biệt lắm, đang vây quanh xem diều, Thường Phú tuy còn nhỏ nhưng rất thích chơi với người lớn tuổi hơn, nên vui vẻ muốn chui vào bên trong để xem diều. Chương Trình đứng ở bên cạnh mỉm cười nhìn bọn họ, Thường Quyên mải mê nói chuyện, còn những người khác ở đây không nhận ra sự thay đổi nhỏ giữa hai người.
Chỉ chốc lát sau, cha con Thường Tứ Lương, và Thường Trụ đã hun khói côn trùng xong, liền bắt đầu ở trong sân dẫn đường hình con rồng, mọi người đều hứng thú vây quanh nhìn xem.
Tiểu Thuý rất nhanh mặc thêm áo khoác, chải lại đầu, rồi lôi kéo Du Linh ra ngoài, chạy vào trong đám người xem làm đường hình con rồng, sau kho làm xong, Thường Trụ đi vào phòng bếp rửa tay sạch sẽ, cầm đậu rang nương đã gói lại cùng đoàn người đi ra ngoài sân, đi đến sông Thanh Lĩnh.
Mới ra sân, Thường Quyên liền reo lên:"Trụ Tử ca, chúng ta đi vòng phía trước đi, Thường Minh ca đã nói qua, nếu ta có đi ra ngoài chơi thì nhớ gọi bọn họ cùng đi luôn". Ba huynh đệ Thường Minh là con trai nhà Thường Thiết Lực, cũng là đường huynh đệ với Thường Mãn, Thường Quyên, mấy người bọn họ cũng thường xuyên cùng nhau chơi đùa nên khi nghe Thường Quyên nói như vậy cũng không phản đối, mọi người liền đi về phía trước.
Nhà Thường Thiết Lực sống ở cách cửa thôn không xa, từ sau hậu viên nhà bọn họ đi ra có thể nhìn thấy cửa thôn, đoàn người vòng đi đến trước cổng nhà bọn họ cất cao tiếng gọi ba huynh đệ đi ra, mọi người lại từ bên cạnh đi sang đường nhỏ ở đầu này là có thể nhìn thấy sông Thanh Lĩnh.
Một nhóm người vừa đi về phía trước thì vừa vặn nhìn thấy Lâm đại phu và Hồng Thành đang đi tới, hai người đều mang theo hai cái sọt lớn, trên lưng không có đeo hòm thuốc, nhìn cũng không giống như ngày thường.
"Lâm đại phu, người đây là đang làm gì?". Chương Vân vừa nhìn thấy Lâm đại phu, liền kéo Thường Quyên cười chạy tới, Lâm đại phu nhìn thấy Chương Vân thì mặt mày tươi cười, nói:" Chúng ta tới để phân chia dược thuốc, hàng năm kinh trập vừa đến thì trâu, bò, gà thường hay bị bệnh sẽ tăng lên, mà lây truyền cũng nhanh nên không đề phòng thì không được ".
Chương Vân nghe Lâm đại phu nói xong, liền nhìn cái sọt trước mắt, chỉ thấy trong sọt các loại thảo dược tất cả đều được chia thành các gói nhỏ, chất đống đầy hai cái sọt, xem ra phải tốn không ít công sức, trong lòng rất là bội phục, đây mới là tấm lòng chân chính của người thầy thuốc a.
"Lâm đại phu, để cháu giúp người đi phân một ít". Chương Vân thấy chỉ có hai người bọn họ, chắc đang thiếu nhân lực nên muốn giúp đỡ một tay, làm việc này còn có ý nghĩa hơn là đi chơi.
"Chúng ta không chỉ có phân chia cho một thôn của các ngươi, mà còn phải đến rất nhiều thôn khác nữa, sợ rằng ngươi không thể giúp được, vẫn là để bản thân chúng ta tự đưa đi đến thôi". Lâm đại phu cười khoát tay, liền chuẩn bị đi phía trước.
Chương Vân vội vã nói:"Các ngươi muốn phân chia nhiều thôn, chỉ có hai người đi lại, mà chúng ta lại có rất nhiều người giúp đỡ phân chia ra thì hẳn sẽ nhanh hơn nhiều". Nói đến đây, Chương Vân liền quay đầu nói với những người phía sau:"Chúng ta giúp đỡ một tay được không, dù sao cũng là đi du xuân, chạy đi nhiều thôn cũng coi như một chuyến đi bộ chơi xa, các ngươi xem có được hay không?".
Mọi người bỗng chốc ào ào tiến tới nói muốn giúp đỡ, Lâm đại phu thấy vậy, cười haha rồi nói:"Được tồi, được rồi, mấy người các ngươi đều là những đứa trẻ tốt, vậy chúng ta đi thôi ". Nói xong liền đi về phía trước, Chương Trình vội chạy đến, tiếp nhận đòn gánh trên vai Lâm đại phu, nói:"Lâm đại phu, vẫn là để cho cháu gánh cho, người cứ nghỉ ngơi đi". Lâm đại phu lúc này cũng không khách khí nữa, đem đòn gánh giao cho Chương Trình.
Nhóm người đã đi về phía trước, nhưng Thường Mãn quay lại, bế Thường Phú, chạy thẳng đến sân nhà Thường Thiết Lực, miệng còn hét lên: "Ta đi gửi Thường Phú một chút, các ngươi đi trước đi, gửi xong thì ta sẽ chạy theo sau". Đảo mắt liền chạy vào sân, đem Thường Phú gửi cho vợ của Thường Thiết Lực, nhờ nàng trông giùm một chút, đến tối sẽ sang đi đón về.
Sau khi an trí Thường Phú xong, Thường Mãn xoay người chạy ra khỏi sân, đuổi về phía trước, chạy được một đoạn thì đuổi kịp, mọi người phân tán tản ra, từng người đến từng nhà, kêu người dân triệu tập tại một chỗ trong thôn để lấy thuốc.
Chương Trình cùng Hồng Thành đặt đòn gánh xuống, một lúc sau, tốp năm, tốp ba các hương thân đều đến đây, trong tay tất cả đều cầm bát, cầm bình, chờ bọn họ đến trước mặt, Lâm đại phu tay cầm một nắm thuốc bỏ vào trong bát, trong bình cho bọn họ, còn không quên nói cách dùng từng cái một cho người dân hiểu được.
"Cái này dùng để đốt hun khói, cái này thì phải nấu sôi, còn cái này để dùng tẩy rửa, vệ sinh chuồng heo, chuồng gà, chuồng trâu, bò....cũng có thể tắm rửa ở trên người, chia ra nấu vài lần, tẩy rửa vài lần thì sẽ không lo ôn dịch". Lâm đại phu một bên chia thuốc, một bên tinh tế nói rõ, Hồng Thành cũng như thế, các hương thân cẩn thận lắng nghe, cũng nói lời cảm tạ, tất cả đều vui mừng, cảm kích.
"Lâm đại phu, hàng năm người đều cấp cho chúng ta thuốc chống ôn dịch, nếu không có người thì đàn gia súc của chúng ta cũng không thể phát triển khoẻ mạnh như vậy, bệnh gì cũng không có, thực sự không biết làm như thế nào để cảm ơn người". Người gọi đến nhận thuốc ngày càng nhiều, mọi người miệng đều tấm tắc khen ngợi, cảm động đến rơi nước mắt.
Lâm đại phu cũng không bận tâm, ông chỉ cười, vẫy tay ra hiệu cho dân làng về nấu thuốc càng sớm càng tốt, nói rằng những loại thuốc này nên dùng càng sớm càng tốt, nếu không sẽ quá muộn.
Dân làng nghe vậy cũng không dám chậm trễ, lặp đi lặp lại lời cảm ơn, rồi bọn họ lần lượt chạy về nhà. Ở nông thôn, hầu như gia đình nào cũng chăn nuôi ít nhiều gia súc cho nên để tránh bệnh ôn dịch nhà nào trong thôn cũng đến nhận, sau khi phân chia xong một chỗ, bọn họ lại gồng gánh đi về phía trước, đến trong sân chỗ có nhiều con đường nhỏ thì đặt đòn gánh xuống, mấy đứa trẻ lại đi từng nhà gọi người, bỗng chốc bên đòn gánh đều vây đầy người.
Khi đến bên sông Thanh Lĩnh này, Lâm đại phu cùng nhóm người không đi tiếp nữa, bởi vì qua Thanh Lĩnh Hà có rất ít gia đình ở đó, cũng chỉ có mấy nhà, Chương Trình nói để hắn đưa qua cho, mọi người không cần phải chạy đi.
Chương Trình mang theo đòn gánh bước nhanh đi về phía trước, một lúc sau liền quay người lại, bởi vì thôn này đều đã phân phát xong, đoàn người lại rời đi ra khỏi thôn, đi đến thôn cách vách Dài Lĩnh* thôn.*Dài Lĩnh thôn, mình không biết tên chính xác nên để nguyên tên trong bản convert nhé.
Dài Lĩnh thôn cũng tựa vào núi Thanh Truân Lĩnh, toàn bộ thôn cũng bị Thanh Lĩnh Hà chia cắt, có một nửa thôn phải đi trên cọc gỗ trên sông để đi qua, sau khi mọi người phân chia thuốc một nửa thôn xong liền hướng bờ sông Thanh Lĩnh đi đến.
Bờ sông Thanh Lĩnh được bao bọc bởi những bãi đá lớn, cũng không có cây cối rậm rạp, khiến gió sông thổi qua phả vào mặt, tay trên người, chỉ cảm thấy toàn thân rét run, làm cho người ta nhịn không được mà phải rùng mình.
Càng đi về phía sông Thanh Lĩnh Hà, Chương Vân càng cảm thấy lạnh hơn, nó còn lạnh hơn rất nhiều so với bờ sông Thanh Lĩnh ở Đồn Điền thôn, vì bên này dựa vào phía tây của Thanh Truân Lĩnh, có một khe sâu rạn nứt, gió thổi qua khe núi mang theo hơi gió lạnh của dòng sông thổi qua, thật sự đông lạnh thấu xương.
Chương Vân thật sự lạnh không chịu được, liền xoa mạnh hai tay rồi đưa lên miệng, không ngừng thở ra để hơi nóng trong miệng sưởi ấm đôi tay đông cứng của mình một chút.
Những tiểu cô nương khác không sao, có lẽ bởi vì sức khoẻ của họ tốt hơn Chương Vân, nên không sợ lạnh như nàng vậy, mà chỉ cần xoa tay cũng cảm thấy ấm áp hơn.
Đoàn người chậm rãi đi đến bờ sông, chuẩn bị lần lượt dẫm lên những chiếc cọc để băng qua sông. Mấy đứa trẻ giành trước đi lên cọc gỗ, Lâm đại phu ở phía sau sợ chúng gặp điều không ý muốn nên cũng vội vàng đi lên hét to:" Các ngươi đi chậm một chút, đừng bất cẩn, cẩn thận dưới lòng bàn chân, nếu không thì rất phiền toái đấy". Liền như vậy một đường căn dặn bước qua sông.
Sau khi giẫm lên một cái cọc gỗ, Chương Vân cảm thấy tay chân cứng đờ, sợ khi giẫm lên, tay chân luống cuống sẽ rơi xuống sông, vì vậy nói với bọn họ đi đi, còn mình ở bên cạnh chờ bọn họ trở về.
Chương Trình dặn dò vài câu rồi mới an tâm bước đi trên cọc gỗ, cuối cùng chỉ còn lại hai người gánh đồ là Hồng Thành và Thường Mãn.
Khi Thường Mãn thấy bọn họ đều đã đi hết, liền đặt đòn gánh xuống , chuẩn bị đem cởi áo khoác xuống cho Chương Vân mặc, vừa đem đòn gánh đặt xuống , tay còn chưa duỗi đến vạt áo thì Hồng Thành cũng đặt đòn gánh xuống, cúi người móc trong chiếc sọt ra một chiếc áo khoác đưa cho Chương Vân.
"Lúc ta đi, bà nội sợ trời lạnh nên nhét áo khoác vào bỏ trong sọt, ta cũng không có mặc luôn đặt ở trong sọt, ngươi cầm lấy mặc đi, tránh cho bị cảm lạnh, cũng đừng đứng ở bờ sông, đi tìm chỗ nào có chắn gió thì đứng ". Hồng Thành sau khi đem áo khoác đi qua liền nói vài câu.
Chương Vân lúc này sắp lạnh rồi, thấy có quần áo thì nào từ bỏ nữa, lập tức cầm lấy mặc vào người, Hồng Thành sau khi thấy nàng mặc xong liền đưa tay ra nói:" Ngươi làm theo giống ta, xoa xoa như thế này, nơi này có huyệt đạo, sư phụ nói chà xát như vậy có thể chống cảm lạnh". Vừa nói chuyện , vừa dạy Chương Vân chắp tay, đem hai ngón tay cái cùng xoa xoa.
Chương Vân cẩn thận nhìn hắn làm mẫu, sau đó học theo, đưa hai lòng bàn tay vào nhau xoa xoa , Hồng Thành lúc này mới yên tâm, nâng đòn gánh lên, nói:"Ngươi nhanh đi tìm chỗ tránh gió đứng đi, đừng đừng ở chỗ này gió thổi lạnh". Sau khi thấy nàng xoay người đi, Hồng Thành liền giẫm trên cọc gỗ đi về phía trước.
Thường Mãn luôn đứng bên cạnh nhìn xem, nhìn bóng lưng của Hồng Thành trong đầu liền rầu rĩ, thấy Chương Vân xoay người phải đi, vội thò tay vào túi áo lấy đồ nọ ra, đi qua nhét vào lòng bàn tay nàng rồi gánh đồ giẫm lên cọc gỗ đi.
Chương Vân nhất thời sửng sốt, thấy Thường Mãn đi qua thì mới cúi đầu nhìn xuống tay mình, chỉ thấy trong lòng bàn tay có mấy lát gừng già, suy nghĩ một chút mới nhớ ra, khi mới đi ra hướng sông Thanh Lĩnh, Thường Mãn đột nhiên quay đầu lại, chạy vào nhà một người dân, lúc đó còn không hiểu được hắn làm chi, giờ mới biết được thì ra hắn đi xin gừng, đem gừng già ngậm vào trong miệng là có thể chống lạnh.