• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quỳnh Hoa Cung bên trong không khí lạnh quỷ dị, Phùng Phi tức giận muốn mạng, một đám muốn đánh nhau cũng phải rời đi cung của nàng xa chút đi, hiện giờ tốt rồi, ặn vạ bên trong Quỳnh Hoa Cung, để thể hiện sự rộng lượng, nàng còn phải lo lắng cho đám ngu xuẩn kia.

Ân Niệm Yên cùng Vân Khánh Quý Phi bước vào, Cung Nhân Hoàng Hậu sắc mặt như thường ngồi chính vị, Phùng Phi cố nén tức giận đợi tin, những người khác vui sướng trên nổi đau của người khác, quả thật là muôn màu muôn vẽ a.

"Muội đến rồi, tỷ đang nghỉ xem nên thế nào làm, muội đến vừa lúc" Cung Nhân Hoàng Hậu cho Hạ Tranh kể lại hết thảy, chuyện vốn không có gì, cho tới khi Cố Quý Nhân lấy ân sủng ra nói, còn nói Đào Quý Nhân số không tốt nên không được sủng, Đào gia không bản lĩnh nên nữ nhi cũng không khác gì, Đào Quý Nhân bị người nói liền thôi, nhưng Đào gia đều liên lụy đi vào, nàng sao chịu được, vốn muốn rời đi nhưng bị Cố Quý Nhân kéo lại, không biết vì sao Cố Quý Nhân ngã, Đào Quý Nhân quá hoảng sợ nên tránh qua một bên, sợ bị Cố Quý Nhân đụng phải.



"Nói Như vậy từ đầu một mình Cố Quý Nhân gây chuyện, Đào Quý Nhân một mình tránh né" Ân Niệm Yên nhìn Đào Quý Nhân quy cũ quỳ, mấy tháng nay Liên Nhã Các cẩn thủ bổn phận, nhưng vẫn luôn luyện tập vẽ tranh, hy vọng một ngày được vào Hoàng Thượng mắt, nhẫn nại không thua kém một ai trong hậu cung.



"Có thể nói như vậy".



"Tỷ tỷ cứ dựa theo cung quy, muội không có ý kiến, bất quá Thái Y đã nói qua, Dương Quý Nhân cùng Cố Quý Nhân nên tỉnh dưỡng, muội thấy cứ để hai người bọn họ lại đây đi, còn Đào Quý Nhân dọn đến Sương Nhạt Viên ở đi".



Ân Niệm Yên vừa dứt lời Đào Quý Nhân không thể tin tưởng nhìn thẳng vào nàng, không phải như vậy a, không giống như kế hoạch của nàng, không phải nàng là người bị hại sao, sao phải đến nơi xa xôi cung điện ở? Như vậy thì còn cái gì hy vọng đâu.




"Đào Quý Nhân có ý kiến?"



"Tần thiếp không dám, tạ Cung Ngọc Hoàng Hậu nương nương".



Cung Nhân Hoàng Hậu làm sao không biết Đào Quý Nhân tiểu tính kế, trong cung lấy ra một người, tâm kế cao hơn nàng ta gấp mấy lần đâu, còn tưởng rằng bản thân thông minh, đúng là chê cười.



"Trước mắt cứ như vậy đi, Đào Quý Nhân dời cung xong cấm túc ba tháng, Dương Quý Nhân cùng Cố Quý Nhân tạm thời ở lại Quỳnh Hoa Cung dưỡng bệnh, khi nào khỏi hẳn trở lại cung của mình chịu phạt cấm túc, chuyện hôm nay bổn cung sẽ tự mình cùng Hoàng Thượng báo lại, đều tan hết đi".



"Cung tiễn hai cung nương nương..."



Ân Niệm Yên cùng Cung Nhân Hoàng Hậu chậm bước cung nhau hướng vườn hoa đi, thời tiết tuy rằng lạnh nhưng tâm tình lại không quá xấu, hai người cứ như vậy an tỉnh ngồi trong đình ngắm cảnh, uống trà.




"Tỷ nghe nói Khâm Thiên Giám báo lại cho Hoàng Thượng, năm nay chỉ có một ngày duy nhất thích hợp làm hỷ sự, nếu bỏ lở thì phải đợi năm sau, tuy nhiên còn phải dựa vào sinh thần bát tự, không phải ai muốn làm hỷ sự ngày đó là được, muội cảm thấy thế nào?"



"Khang Nhi đã thành thân, muội bỏ xuống một phần lo lắng, còn người khác nhi tử cứ để bọn hắn mẫu phi lo lắng đi thôi, bất quá muội thấy Khánh tỷ tỷ sợ là không quá ổn, dù sao cũng là đi gần nhau một thời gian, muội cảm thấy nên giúp một lần, chuyện này mới là chính sự đâu, còn Hoàng Tử hôn sự cứ để Phùng Phi cùng Liên Chiêu Nghi lo lắng đi".



Nàng biết Hoàng Thượng đối với Triệu gia phi thường bất mãn, bởi vì Triệu gia tam phòng an phận thủ thường, Vân Khánh Quý Phi vài cái đệ đệ đi đường khoa cử, làm từ dưới lên, chưa từng lợi dụng tỷ tỷ mình là Quý Phi mà tìm đường tắc, nên bao dung Triệu gia hai phòng còn lại một vài, không nghỉ tới càng bao dung thì Triệu gia càng lấn tới, lần này thật là xong rồi.

"Chuyện này liên quan đến gia tộc, ta thật không biết phải như thế nào làm, nếu xin tha thì làm mất Đế Vương uy nghiêm, còn im lặng thì làm Vân Khánh Quý Phi đối với hoàng gia lạnh tâm, quả thật là tiến thoái lưỡng nan a..."



Ân Niệm Yên biết chuyện này Cung Nhân Hoàng Hậu khó mà ra tiếng được, bởi vì Hàn hầu phủ cảnh ngộ cũng không khác là mấy, nếu Cung Nhân Hoàng Hậu ra tiếng giúp Vân Khánh Quý Phi, đó chính là ngầm đồng ý cách làm của Hàn hầu phủ, chẳng những không giúp được gì, ngược lại làm Hoàng Thượng tức giận, hiện tại nàng đã biết Cung Nhân Hoàng Hậu ý tứ, ai... quả thật là cong vài vòng a...



"Gần đây Khang Nhi biểu hiện không tồi, Dung gia tuy rằng thực quyền không nhiều, đổi lại có nhiều học sinh, điều là đọc sách người, chỉ cần không có nhục nhã văn thì bọn họ nhất định ủng hộ Khang Nhi, cũng vì vậy làm cho Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử có nguy cơ cảm, sợ là sẽ chọn cùng nhau thành hôn, tỷ tỷ thời gian sắp tới vất vả rồi".

Cung Nhân Hoàng Hậu nghe vậy cười tươi hơn, Ân Niệm Yên làm người rất vừa ý nàng, thông minh hiểu lý lẻ, biết chuyện nào nên làm chuyện nào không, nếu gả vào nhà khác làm chủ mẫu, nhất định phu thê ân ái, nhi nữ đều có khả năng, sống cuộc sống của riêng mình, đáng tiếc nàng ta lại bị nhốt trong lòng son này.



"Điều là chức trách của tỷ, có gì vất vả đâu, thời tiết lạnh hơn rồi, chúng ta nên trở về, đừng để cảm lạnh".



"Ân, Tỷ tỷ đi đường cẩn thận".



Hai người tách nhau ra, Ân Niệm Yên nghỉ nghỉ, cuối cùng thở dài cùng Tiểu Hỉ Tử phân phó "Ngươi đi Thư Tỉnh Điện mời Khang Nhi phu thê đến dùng cơm tối, hôm nay bổn cung tự mình xuống bếp đi".



"Nô tài liền đi".



Trở lại nội điện, Tiểu Ngũ đã đợi ở đó, Tỉnh Đế lấy cớ vội chính sự không đến, Ân Niệm Yên cười lạnh trong lòng, là sợ nàng hỏi chuyện ở Thiên Ân Điện đi.

"Tham Kiến Mẫu Hậu".



"Ân, trở lại lâu chưa?" đứa nhỏ này mới bao lớn đâu, đã hiểu chuyện đến như vậy làm nàng đau lòng, nhưng sống trong hoàng gia, nếu không sớm hiểu chuyện sẽ khó mà sống tiếp được, nàng có khả năng đến đâu cũng không thể di theo hắn bảo vệ đêm ngày.



"Là có một hồi, Nhi tử cùng Tiểu Lục, Tiểu Thất chơi đùa, đệ đệ thông minh hơn rất nhiều, có đều quá lười chút, đặc biệt là Tiểu Lục".



Ân Niệm Yên nhìn ba đứa nhỏ của mình, hạnh phúc cười "mỗi người mỗi khác, đệ đệ ngươi là lười chút, nhưng khi có chuyện gì muốn làm thì quá chăm chú làm, quên cả ăn ngủ, tính tình này nếu không có Khang Nhi cùng Tiểu Ngũ, sợ là khó mà sống yên ổn được rồi, thật làm người lo lắng a...."



Thấy Mẫu hậu mình thở dài, Tiểu Ngũ chạy nhanh an ủi "Mẫu hậu đừng quá lo lắng, Nhi thần nhất định sẽ khuyên hai người bọn hắn".

"Được, vậy mẫu hậu giao lại bọn họ cho Tiểu Ngủ a...." Không khí ấm áp bên trong khiến cho Đại hoàng tử phu thê không muốn rời đi, Dung thị cảm thấy tình cảm của bà bà không có bất cứ mẫu thân nhà nào có thể sánh bằng.



"Thỉnh an Mẫu Hậu".



"Đại Hoàng Huynh, Đại Hoàng Tẩu hảo" Ngũ hoàng tử luôn luôn lấy lễ đãi người, nhưng bên trong lại không khác gì Ân Niệm Yên, trả thù trong âm thầm, khiến cho đối thủ có khổ lại không nói nên lời.



"Đến bên này ngồi đi, hôm nay ta vốn định tự mình xuống bếp, nhưng về đến có chút trễ, để phòng bếp nhỏ nấu vài món, chúng ta một nhà cùng nhau ăn cơm, nói chuyện phiếm đi".



"Như vậy thật quá tốt, thời gian qua vất vả Mẫu Hậu rồi" Đại Hoàng Tử biết bởi vì cho hắn một cái hôn lễ đủ long trọng, Mẫu Hậu đích thân ra trận, còn phải chịu đựng kẻ chủ mưu hãm hại nhi tử mình, đợi ngày sau hắn cùng ba cái đệ đệ hiếu kính nàng có thêm, để Mẫu Hậu được hưởng thiên nhân chi lạc.

"Nói lời khách sáo làm gì, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi, để cho hai cái đệ đệ ngươi ngủ thêm chút, hai đứa nhỏ vừa mới cùng Tiểu Ngũ chơi đùa một hồi đâu".



Ân Niệm yên dẫn đầu ra ngoài, nàng hôn nay nói một vài hậu cung bí sử cho bọn họ biết, tuổi bọn họ đã đủ để biết nên như thế nào làm, đừng để người lừa gạt qua đi.



"Tiểu Ngủ nói cho Mẫu Hậu biết ở Thiên Ân Điện hôm đó xẩy ra chuyện gì?"



Ngũ hoàng tử nhìn xung quanh, suy nghỉ hồi lâu, tựa như suy nghỉ từng câu chữ trước khi nói "Phụ Hoàng nói không nên nói chuyện trong thức ăn của Nhi thần có độc cho Mẫu Hậu biết, sợ Mẫu Hậu sẽ lo lắng, Tam hoàng huynh dù sao cũng là nhi thần ca ca, Phụ Hoàng sẽ răng dạy hắn là được".



Ân Niệm Yên cùng Đại hoàng tử phu thê nghe liền hiểu Tiểu Ngũ ý tứ, hắn không nói chi tiết nhưng lại nói đã cùng Tỉnh Đế hứa hẹn cái gì, thật là đẹp cả đôi đường, Dung thị càng cảm thán bà bà biết dạy con, Ngũ hoàng tử tuổi còn nhỏ đã thông minh hơn người, ngày sau thành tựu chắc chắc không nhỏ.

"Mẫu Hậu đã biết, hôm nay gọi các ngươi đến là muốn nói một số chuyện xưa, các ngươi đủ lớn để biết chuyện gì đã và đang diễn ra, Phụ Hoàng các ngươi thiên vị Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử là có lý do, nhưng bổn cung sẽ không vì vậy mà tha cho kẻ năm lần bảy lượt muốn hại ta hài tử.



Năm xưa Tần Tiệp Dư bởi vì yêu sinh hận, hạ dược tắc cả hoàng gia nam nhân, Phụ Hoàng ngươi may mắn tránh thoát, nhưng hắn hài tử thì không, Khang Nhi lúc đó còn ở Bích Tiêu Cung nên tránh được, nhưng Khúc Quận Chúa, Tam Công Chúa, Nhị Hoàng Tử cùng Tam Hoàng Tử thì không, bọn họ trúng dược là Tuyệt Tử Tán, cho dù chỉ là một phần nhỏ cũng đã khó có con nối dỗi, Hoàng Thượng dấu đi chuyện xấu, nên không có bao nhiêu người biết chuyện này, kể cả Mẫu Phi của họ.



Mấy năm nay Hoàng Thượng lấy cớ điều trị thân mình cho Hoàng tử, Công Chúa, thật chất là âm thầm ra lệnh cho Thái Y trị cho bọn họ, bất quá giấy làm sao gói được lửa, sẽ có một ngày bọn họ sẽ biết, ta sợ bọn họ oán hận kéo theo các ngươi, Mẫu Hậu hy vọng các ngươi phải cẩn thận hơn, thà đói chứ không thể ăn bậy.

Còn chuyện hạ dược trong tân phòng của Khang Nhi là do Tỉnh Phi cùng Liên Chiêu Nghi làm, có dấu tích của Khúc Quận Chúa, Hoàng Thượng ý tứ là muốn chuyện nhỏ hóa không, bởi vì phu thê các ngươi không có bị tổn thương gì".



Bên trong rơi vào yên tỉnh, Dung thị tay run run cầm chặt khăn tay, nàng không nghỉ tới vừa nghe lại là chuyện lớn như vậy, xem ra đây chỉ là một phần, nếu biết hết thảy, sợ là nàng sẽ sống trong lo sợ bất an đi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK