"Tiếp Tục nói" Tỉnh Đế hiện tại thật muốn gϊếŧ chết đám nữ nhân kia.
"Thần xác định Tần Tiệp Dư là hỉ mạch xong, liền tới Uông Quý Nhân, Từ Bảo Lâm, Nhan Lương Viện đều là hỷ mạch, chỉ là thời gian ngắn hơn Uông Quý Nhân cùng Tần Tiệp Dư, thần sợ hãi mới nhanh chân đến báo lại".
"Tốt... thật tốt a.... từ lúc nào hậu cung của Trẫm chứa dã nam nhân rồi, Dương Trung cho người đều tra đám ám vệ cho Trẫm, Uông Quý Nhân có thai hơn tháng, những người khác đều nữa tháng hơn, lại không ai phát hiện chút dấu vết nào, Trẫm cần các ngươi làm gì?".
"Nô Tài đi ngay đây, nhất định đều tả cận kẻ, cầu hoàng Thượng bớt giận" Dương Trung tâm run lên, thật là chuyện lớn a...
Tiểu Huy Tử nhanh chân bước vào "hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tài đều tra được Tỉnh Phi đại cung nữ tên Tập Doanh lén cùng Thổ sử nô tài ở Hoa Diên Cung của Đức Phi gập mặt, tối hôm đó tên thái giám kia lén lấy dầu trong Hoa Diên Cung phòng bếp nhỏ, đổ ra đường, hắn còn cẩn thận đổ hai nơi, may mắn Hoàng Quý Phi nương nương tránh được".
"Còn chuyện gì?" Tỉnh Đế ánh mắt sắt bén nhìn hắn.
"Còn... còn có.... Có người thấy Sương Tần cùng người hoan... hoan ái trong tẩm điện, bên trong còn có Uông Quý Nhân, không chỉ vậy, Sương Tần còn nhiều lần mời Hòa Quý Tần đến uống trà tâm sự, đều bị từ chối, bởi vì trời tối nên không thấy rõ nam nhân kia là ai, lúc đi ra chỉ có Uông Quý Nhân cùng tâm phúc thái giám cung nữ, còn nam nhân kia như thế nào rời đi thì không ai nhìn thấy".
Tiểu Huy Tử cảm giác mình sống không được bao lâu a... đây chính là cung đình bí tân, những người biết đến đều sống không thọ, hắn có bao nhiêu xúi quẩy mới gập được a...
"Đi điều tra xem Uông Quý Nhân đi gần với bao nhiêu người" Tỉnh Đế hiện tại đã đoán được Uông Ỷ Diệu muốn làm gì, nàng ta không chỉ muốn Đại Hưng giang sơn, còn muốn bắt hắn phi tần làm kỷ nữ hầu hạ người, muốn ghê tỏm hắn đi, Uông gia nữ nhân người sau càng thủ đoạn hơn người trước a...
"Lâm Thái Y trở về chuẩn bị sinh non dược, hôm sau giúp Trẫm Hầu hạ phi tần có thai kia, nếu Hoàng Quý Phi ra chuyện gì, ngươi cùng Lâm Gia cửu tộc tự mình kết liễu đi".
"Thần tuân chỉ".
Hoàng Hậu tai mắt đông đảo, nữa ngày liền đều tra xong, nàng chấn động không thôi, nữa ngày còn chưa tỉnh hồn lại, Uông Ỷ Diệu thật chán sống rồi, tân nhân ngoại trừ Thường Mỹ Nhân ra thì không ai tránh thoát bàn tay thâm độc của Uông Ỷ Diệu, chuyện này liên lụy quá sâu a....
"Ma ma nói xem bổn cung phải làm sao đây, bổn cung quả thật thất trách a... cứ tưởng một đám an phận, cho dù có ý tưởng gì cũng không đến nổi như vậy, không nghỉ tới....".
"Nương Nương nên cùng Hoàng Thượng nhận tội, chuyện này liên lụy quá sâu, người bị hại cùng đồng lỏa quá nhiều, sợ là một trận máu tanh a...".
Hoàng hậu đầu đau lợi hại, một đám rắn độc hại người, sợ là hậu cung người cũ đều chịu Tỉnh Đế nghi ngờ đến cuối đời đi.
"Hạ Tranh cho người chuẩn bị kiệu, bổn cung muốn hỏi ý Hoàng Thượng xem có nên chuẩn bị riêng món ăn cho Hoàng Quý Phi không" nàng sợ đột nhiên đi mà không có lý do, sẽ trở Thành Khánh Quý Phi thứ hai.
Hoàng Hậu bước vào Thiên Ân Điện, cũng là lúc Tỉnh Đế nghe xong những gì đều tra được "Hoàng hậu cũng biết rồi" Tỉnh Đế lãnh đạm hỏi, hắn hiện tại bình tỉnh dị thường, không ai biết trong lòng đang nghỉ gì, Hoàng Hậu không nhìn ra được đành phải quỳ xuống nhận tội.
"Thần thiếp quản lý hậu cung không lo, có phụ thánh ân, cầu xin Hoàng Thượng trách phạt".
Tỉnh Đế chỉ nhìn không nói, Hoàng Hậu những năm gần đây an phận thủ thường, hắn biết chuyện này không nên trách Hoàng Hậu, nhưng nếu dễ dàng bỏ qua, sợ là được nước lấn tới, Khánh Quý Phi chưa tỉnh lại, Niệm Nhi đang có thai, không ai có tư cách quản hậu cung, trước mắt nên xử lý đám người Uông Quý Nhân.
"Hoàng Hậu nói xem đám nữ nhân kia nên xử lý thế nào? Tân tiến cung năm nay đều trúng độc thủ, vài người trong số đó không cam lòng, giúp Uông Quý Nhân hãm hại người khác, quả thật là độc phụ".
Hoàng Hậu nghe xong lạnh cả sống lưng, tân nhân lẫn người cũ có hơn hai mươi người bị hại, còn không biết tên nam nhân kia là ai, Hoàng Hậu cố lấy lại bình tỉnh nói "Cầu xin Hoàng Thượng chỉ điểm, Thần thiếp không dám tự ý làm càn".
Tỉnh Đế nhìn Hoàng Hậu một cái đầy thâm ý, cho dù chỉ là thoáng qua cũng làm Hoàng Hậu cả người run lên "Trở về đi, hôm sau dựa theo quy cũ là được, chuyện còn lại Trẫm tự mình có tính toán".
"Thần Thiếp cáo lui".
Một giờ trước Gia Yến, đây thật sự xem như là Gia Yến, bởi vì ngoài hậu cung phi tần cùng Hoàng Tử, Công chúa ra thì không ai trong Hoàng tộc tham gia, Đức Phi ôm hơn hai tuổi Tứ Hoàng Tử ngồi vào vị trí, nhìn quanh không thấy bao nhiêu cao vị phi tần đến, không hiểu sao nàng tâm lo lắng không yên, từ hôm bị Ân Niệm Yên phạt quỳ, nàng trở về đống cửa không ra, nàng có Tứ Hoàng Tử, mặc kệ thế nào, Hoàng Thượng sẽ không quá mạnh tay với mẹ con các nàng.
"Hoàng Quý Phi đến, Đại Hoàng Tử đến, Ngũ Hoàng Tử đến..."
"Hoàng Quý Phi vạn phuc kim an"
"Đứng lên đi" Ân Niệm Yên nhìn quanh một vòng trước khi ngồi vào chỗ của mình "Tứ Công chúa hôm nay thật sinh đẹp, đến Hoàng mẫu phi nhìn xem, còn có Lục công chúa nữa a, đều xinh đẹp".
"Hoàng Quý mẫu phi kim an, hôm nay tự tay mẫu phi chảy tóc cho nhi thần, mẫu phi nhìn trâm hoa mai này, thật đẹp có phải không?" Tứ Công Chúa không còn rụt rè sợ hãi như trước, tính tình hào phóng hơn rất nhiều.
"Đúng vậy a... Trâm Hoa mai thật đẹp, mẫu phi có vài mẫu khác đâu, hôm sau gọi Tử Họa cô cô đưa đến cho hai tỷ muội các ngươi".
"Đa tạ Hoàng Quý Mẫu Phi".
"Tỷ tỷ quá chiều bọn chúng rồi" Hinh Tiệp Dư ôm nữ nhi mình nói, ánh mắt lại chứa đầy yêu thương, mang theo chút sủng nịnh.
"Nữ nhi là để cưng chiều sao, hai người các ngươi đừng quá khách sao, trước chuẩn bị của hồi môn là vừa" thời đại này nữ nhi vừa mới sinh ra, làm mẫu thân bắt đầu chuẩn bị của hồi môn, đến tuổi xuất giá cũng được vài chục hòm siễng, gia đình khác giả có khi lên đến vào trăm đâu.
"Nơi này có không ít Hoàng Tử, Công Chúa gọi Hoàng Quý Phi là Mẫu Phi đâu, như vậy có quá thiên vị hay không a?" Tỉnh Phi mỉa mai nói.
Hàn Tu Nghi còn hận Lâm Quý Tần dưỡng Thất công chúa, đáng ra Thất công chúa là của nàng mới đúng "ai bảo chúng ta không phúc khí đâu? thường nói gần quan được lộc, chúng ta không mặt dầy đi nịnh bợ, đành phải chịu thiệt a..."
Ngũ Hoàng Tử nhíu mày không vui, đám người kia lại nói xấu Mẫu Phi, Đại ca nói Mẫu Phi đang mang thai đệ đệ, nhất định phải làm Mẫu phi vui cười mỗi ngày, đám người kia quá chán ghét rồi.
Đại Hoàng Tử thấy Mẫu Phi cười như không cười, còn Ngũ đệ lại nhíu mày không vui, hắn muốn dời đi lực chú ý, nhưng bị Ân Niệm Yên ra tiếng trước.
"Hàn Tu Nghi đang trách Hoàng thượng không cho ngươi dưỡng công chúa sao? Hoặc là đơn giản chỉ cắn bổn cung đôi câu, làm cho tâm trạng bổn cung không tốt, gián tiếp ảnh hưởng đến long thai? Nếu là như vậy tâm tư quá độc ác rồi, làm sao xứng ngồi ở một cung chủ vị?".
Hàn Tu Nghi không nghỉ tới Ân Niệm Yên tính tình lớn như vậy, quả thật không theo lẽ thường ra bài "Thần thiếp lỡ lời, cầu xin Hoàng Quý Phi thứ tội".
"Được rồi, hôm nay là ngày vui, bổn cung không cần trách phạt gì nhiều, Hàn Tu Nghi tuy rằng vô tâm nhưng để công bằng, người sau khi trở về cung chép lại một trăn quyển Thiên Tự Văn đi, khi nào chép xong thì đưa đến, không vội" trong kho có rất nhiều sách vở lòng, nhưng muốn mở nhiều học đường cho bọn nhỏ thì cần rất nhiều sách, đám người kia cả ngày chỉ biết gây chuyện, ngồi chép sách xem như làm chút chuyện công đức đi.
"Thần thiếp đa tạ Hoàng Quý Phi nương nương".
Đại Hoàng Tử bắt gập ánh mắt chán ghét của Tam Công Chúa nhìn Mẫu Phi của mình, hắn cảm thấy vị ít nói không xen vào chuyện Người khác Tam Muội muội, không đơn giản như mặt ngoài như vậy, hắn càng phải cản thận hơn để bảo vệ ba cái đệ đệ rồi.
"Hoàng Thượng giá lâm, Hoàng Hậu nương nương giá lâm...."
Lại một lần nữa hành lễ, đợi Tỉnh Đế tượng trưng nói vài câu, Gia yến liền bắt đầu, Uông Quý Nhân nhìn Tần Tiệp Dư cùng Sương Tần ra hiệu, Tần Tiệp Dư cầm ly rượu đứng lên "Thần thiếp trước xin kính Hoàng Thượng, Nguyện Hoàng Thượng vạn tuế thiên thu, tần thiếp trước uống cạn".
"Tốt, trẫm còn nhớ năm đó nàng vừa vào Vương Phủ, nàng thường đi Đào Viên ngắm hoa, từ xa nhìn tựa như Đào Hoa tiên tử, mới đây đã được mười năm rồi" Tỉnh Đế đối với tiềm để người đã vô cùng khoan dung, bọn họ chỉ cần an phận sẽ sống cuộc sống thoải mái đến già, đáng tiếc lòng tham con người là không giới hạn.
"Đúng vậy, thời gian thoắt cái là mười năm rồi, được Hoàng Thượng khoan Dung cùng hậu ái là tần thiếp phúc khí, ly này tần thiếp kính Hoàng Hậu cùng Hoàng Quý Phi, nguyện Hoàng Hậu sưc khỏe an khang, nguyện Hoàng Quý Phi liên tiếp sinh Hoàng Tử".
"Tần Tiệp Dư có lòng" Hoàng Hậu tượng trưng cầm lên ly rượu chạm vào môi, Ân Niệm Yên được Tri Họa đổi rượu thành nước ấm, Tần Tiệp Dư nhẹ nhíu mày, Ân Niệm Yên quá khó chơi đi.
"Là Tần thiếp vô tâm, không biết Hoàng Quý Phi uống không được rượu" lời này như là nhận lỗi, nhưng thật chất là nói cho tỉnh Đế, Ân Niệm Yên còn cao quý hơn hắn, Tỉnh Đế còn cùng nàng uống rượu đâu.
Tỉnh Đế nhìn Ân Niệm Yên sau đó nói "Hoàng Quý Phi gần đây không thể ngửi mùi thức ăn hoặc là rượu quá nồng, Tần Tiệp Dư có tâm".
Tần Tiệp Dư hành lễ trở về chỗ ngồi của mình, trong lòng chua sót không thôi, trước kia có sủng phi làm khó nàng, Hoàng Thượng còn giúp nàng ta nói chuyện, bảo nàng uống cạn trung rượu kia, hiện tại đến Ân Niệm Yên, hắn lại giúp Ân Niệm Yên hạ nàng mặt mũi, như vậy quyết định hôm nay của nàng là đúng rồi.