• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tỉnh Đế đang cùng Ân Bách Điền cha con bàn chính sự, lại nghe Dương Trung nói lại Ân Niệm Yên bên ngoài mắng mấy tên Đại thần kia sấp mặt, hắn buống xuống việc trong tay, ngồi nghe Dương Trung kể lại đầu đuôi, là một Đế Vương để nữ nhân bảo vệ, cảm giác có chút vi diệu, nhưng lại mang theo vui sướng từ tận tâm.

Ân Bách Điền cha con nhìn nhau mang theo chút bất đất dĩ, nhưng không dám có hành động gì, chỉ hy vọng nữ nhi kiềm chế điểm.

"Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng" Vừa mới mắng xong đám người rây rối ngoài kia, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều, nhìn Tỉnh Đế có phần vui mừng hơn.

"Nếu đã đến vậy không cần trở về, cùng trẫm dùng thiện, nàng vào trong ngủ một hồi, bên ngoài nắng nóng, đi lại nhiều không quá tốt".

"Được rồi, thần thiếp còn chưa ăn đâu" kế tiếp lại nhìn Ân Bách Điền hai người "Cha cùng Đại ca mạnh khỏe? Người trong nhà đều tốt hết sao?" hậu cung không thể cùng ngoại nhân nói chuyện quá lâu, nàng chỉ có thể nén xuống vui mừng, hỏi thăm vài câu.



"Ngọc Hiền Phi kim an, Thần cùng trong nhà người đều khỏe mạnh, Nương nương không cần lo lắng, bảo vệ tốt chính mình cùng hoàng tự liền hảo" Ân Bách Điền không nghỉ tới hôm nay tiến cung nói về nạn châu chấu, còn được gập nữ nhi, hắn thật muốn hỷ cực mà khóc a, bất quá không thể trước mặt ngự tiền thất lễ.



"Như vậy nữ nhi an tâm rồi" nàng hành tiểu lễ với Tỉnh Đế "Thần thiếp không phiền Hoàng Thượng bàn chính sự, thần thiếp vào trắc điện đợi".



Được Tỉnh Đế đông ý Ân Niệm Yên nhẹ bước vào trong, nàng rất muốn cùng Phụ Thân, Đại ca tâm sự chuyện nhà, nhưng quy cũ là không thể được, nàng vượt qua hỏi thăm vài câu đã là cực hạn, nếu còn không biết điểm ngừng, sợ là chọc giận Tỉnh Đế, mất nhiều hơn được.



Một giờ sao Tỉnh Đế bước vào, Ân Niệm Yên đang ngủ sai trên ghế dựa, trên mặt nàng mang theo hạnh phúc cùng bình yên, ám vệ từng nói nàng rất hài lòng với cuộc sống của mình, dù trong hoàn cảnh nào điều tìm niềm vui cho riêng mình, tự mình kiếm bạc, chưa từng chờ đợi người khác ban tặng, chưa từng thiếu nợ một ai, nữ nhân như vậy muốn được nàng ái là không dễ dàng, nhưng Niệm Nhi đã ở bên cạnh hắn, thời gian càng dài, tình cảm của nàng càng thêm thâm, hắn tin tưởng như vậy.




Trường Xuân Cung trước tiên nhận được tin tức, Khánh Quý Phi cười càng thêm vui vẻ hơn, Thái Hậu trước nay chưa từng thông minh, chỉ cần lấy một cái thấp vị phi tần ra cũng đủ lật đỗ Thái Hậu, hiện tại còn muốn tìm Ân Niệm Yên phiền toái, thật là không biết lượng sức mình.



"Đông Hạ, ngươi đi nói cho Cha Nương, lập tức thả ra lời đồn, có người muốn tạo phản, trù ẻo Hoàng gia hài tử, làm tức giận Đế Vương, còn lớn tiếng chỉ trích đang mang thai Ngọc Hiền Phi, có tâm làm cho Ngọc Hiền Phi tức giận, lâu dài ảnh hưởng đến long thai, bọn họ sẽ được như ý nguyện"



"Nô tỳ lập tức đi ngay" Đông Hạ biết chủ tử thích tính cách Ngọc Hiền Phi, lúc đầu nàng không hiểu, sau mới biết có người như Ngọc Hiền Phi thật tốt, không chủ động hại người, càng không tìm cách kéo người khác xuống nước để nâng cao địa vị của mình, cùng nhau sống hòa thuận, ngươi có bản lảnh thì đi câu dẫn Hoàng Thượng, ở đây ranh ghét nhau làm gì?




Hàn ma ma biết được tin tức liền nhanh chân bước vào nội điện báo lại "Nương nương, Trường Xuân Cung cho người thả ra lời đồn, sợ là hôm sau mấy vị Đại Thần một nhà đống cửa không dám ra đường đi, còn có Thái Hậu tức giận đập rất nhiều thứ tốt, nô tỳ nhìn liền đau lòng".



"Vậy sao? Thái Hậu không bản lĩnh, được Hoàng Thượng cùng Bổn cung kính vài phần, còn tưởng mình là Thánh Mẩu Hoàng Thái Hậu đâu, còn muốn làm hậu cung nước đục hơn? Quả thật là ngu xuẩn chết đi được.



Nếu Khánh Quý Phi đã tỏ vẽ hiếu kính với Thái Hậu, bổn cung cũng nên thêm một phần mới hảo, bằng không lại nói đứa con dâu này bất hiếu, không quan tâm đến tôn quý bà bà, Ngươi đi nói cho Lão Phu Nhân, hiện tại có vài nơi hạn hán, nhưng vài vị đại thần phu nhân, thích sống xa xỉ, tức giận liền đạp vỡ thứ có giá trị vài trăm đến vài ngàn lượng bạc, còn xem như là cỏ rác ven đường mà vứt đi, Hoàng Thượng cùng bổn cung cảm thấy đau lòng, nhưng lại không thể nhúng tay vào thần tử việc nhà".

"Chủ tử, như vậy hảo sao, sợ là càng chọc giận Thái Hậu đi, nếu Thái Hậu ngã bệnh... dù sao Thái Hậu cũng là mẹ ruột của Hoàng Thượng, làm quá sợ một chút kính Trọng cuối cùng đều không còn, ngài quản hậu cung càng thêm gian nan" Hàn ma ma hiểu rỏ Hoàng Hậu hận chết Thái Hậu, nếu không phải Thái Hậu thì chủ tử sẽ sinh nhiều hoàng tử, công chúa, mà không phải bị hư thân mình, khó có thể có thai.



"Đi đi, bổn cung biết mình đang làm gì, Phúc Thọ Cung kia nếu không cho một chút sắc mặt, nàng liền không nhận biết được mình là cái gì thân phận, nếu đã ngồi vào Thái Hậu chi vị, nên có Thái Hậu dáng vẻ, mà không phải là thứ xuất cùng Phi thiếp diễn xuất như lúc Tiên đế còn ở" Hoàng Hậu không dấu được khinh thường ra mặt, như vậy diễn xuất cho ai xem đâu.



Hôm sau lời đồn nổi lên như sấm, càng ngày càng mạnh hơn, vài ngày kế tiếp liền biến thành nhà nào phu nhân tức giận đập bể một cái bình ngọc, có giá vài ngàn lượng, người nào bẻ gãy bộ diêu vài trăm lượng, còn có một đám ăn chơi công tử bỏ vài vạn lượng bạc bao con hát... làm cho Ngự sử nhóm mệt mỏi vì liên tục viết sổ con cầu xin Hoàng Thượng đều tra, dân chúng ăn không no, làm quan phụ mẫu lại bao che người nhà ăn dùng lãng phí, thật là Đại Hưng sâu mọt a...

Hoàng Đảng nhóm hiện tại càng thêm mở rộng tầm mắt, chỉ vài lời đồn, nhưng từ trong miệng đám ngự xử kia liền trở thành sâu mọt, chuyện này sợ là Hoàng Thượng mặc kệ mới thành như vậy đi.



"Tra... cho Trẫm tra xét... Đại Lý Tự kết hợp cùng Diêu Vệ Quý, binh lính gác thành đều tra chuyện này, ba ngày sau Trẫm muốn có đáp án chính sát nhất" Tỉnh Đế ra lệnh xong liền đứng dậy rời đi, hắn tưởng đi nhìn Niệm Nhi một cái đi, chuyện thừa tự hắn tưởng còn phải gϊếŧ gà dọa khỉ một phen, không nghỉ tới dùng trò nữ nhân lại có kết quả tốt ngoài mong đợi.



"Bãi Triều...." Dương Trung lớn tiếng hô, rồi nhanh chân chạy theo Tỉnh Đế.



"Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế.....".



Ân Bách Điền cùng thông gia là Vinh Trạc, hiện tại là chính tam phẩm quan lộc tự khanh, thông thả rời cung, hai người đều là Hoàng đảng phái, lời đồn mấy ngày nay đều không ảnh hưởng gì đến nhà bọn họ.

Sắp ra đến cửa cung, lại bị một cái thái giám đâm trúng, cho dù là phớt qua cũng là đại bất kính "nô tài quá vội không thấy đại nhân, nô tài có tội..." tên thái giám kia chạy nhìn xem Ân Bách Điền, nhân lúc không ai để ý liền đưa một tờ giấy nhỏ vào tay Ân Bách Điền.



"Không có việc gì, trong cung quý nhân nhiều, đi đường cẩn thận chút".



"Đa tạ Đại Nhân".



Trở lại phủ, Ân Bách Điền gọi Sở thị vào thư phòng, hai người nhìn tờ giấy chỉ viết hai chữ không hiểu ra sao, tin là cũa nữ nhi không sai, bởi vì loại mực viết chữ trên giấy là do nữ nhi nghỉ ra, chỉ có phu thê bọn họ biết.



"Phu Nhân nói xem cái gọi là 'quyên góp' là thế nào sao lại là quyên góp, hiện tại có vài nơi hạn hán, châu chấu bắt đầu xuất hiện nhưng đã có triều đình... đúng vậy, sao ta lại không nghỉ ra, hiện tại quốc khố sợ là không đủ để giúp đỡ dân chúng đi, như vậy làm sao quyên góp đây".

Sở thị không để ý đến nam nhân của mình đang lẫm bẩm, nàng đang nhớ tới tính tình của nữ nhi, nếu là nữ nhi thì như thế nào làm đâu, kết hợp với lời đồn đãi gần đây, hình như là nghỉ ra được chuyện gì "có phải Hoàng Thượng cho người đều tra lời đồn là thật là giả phải không?".



"Đúng vậy..." Ân Bách Điền không hiểu ra sao nhưng chợt nhớ tới đều gì liền phát cười lên "ha ha ha... sao ta lại không nghỉ tới a... thật là càng già càng hồ đồ, chuyện này đành nhờ Phu Nhân vội chút thời gian rồi".



"Được rồi, hôm sau ta hẹn thông gia cùng vài vị phu nhân đi thấp nhan đi, dù sao làm mẫu thân lo lắng cho nữ nhi là chuyện bình thường, đợi lão tam đi giang nam một chuyến trở lại, nếu đê đạp bên kia không chắc chắn, còn có vội đâu".



Sở thị gọi người lập tức chuẩn bị, chuyện này không thể chậm trễ, liên quan rất lớn với tiền đồ nhi nữ của mình đâu.

"Chủ Tử, đã chuẩn bị tốt, mọi chuyện đều nằm trong kết hoạch" Cẩm Họa càng lúc càng khâm phục chủ tử nhà mình, luôn vì dân nghèo tính toán, còn đường đường chính chính cướp của giàu chia cho người nghèo.



"Vậy ngồi xem kịch vui là được rồi, các cung có động tỉnh gì không? Gần đây bổn cung lười hơn thì phải?".



"Bảo Chiêu Nghi nhập chủ Hoa Diên Cung không lâu, Ninh Vân Hiên của Liên Quý Tần có rất nhiều bình hoa chung trà bị quăng ngã, Điện Trung Tỉnh nói đó là một năm Phần lệ của Ninh Vân Hiên, không thể muốn là lấy được, nô tỳ tưởng Ninh Vân Hiên hiện tại trống không đi, chuyện như vậy thường xuyên diễn ra ở các cung, Hoàng Hậu cho người ghi lại đưa đến cho Hoàng thượng nhìn xem, Hoàng Thượng tức giận còn phạt ba tháng nguyệt bạc, trong đó Mai Quý Nghi trong cung là quăng ngã đồ vật nhiều nhất, phạt bốn tháng nguyệt bạc".

"Trong cung còn nhiều nơi có của cải đâu, Dung Phi, Tỉnh Phi, Phùng phi là tiềm để người, gả vào Vương phủ được mang theo của hồi môn, mấy năm nay được ban thưởng không ít, lại có Hoàng Tử công chúa bàn thân, không ai dám đi cắt xem phần lệ ba người kia, còn có Thái Hậu tư khố tràn đầy đi, nên lấy bạc ra tích chút phúc khí cho ngày sau".



Ân Niệm Yên vừa dứt lời, trong điện trở nên yên tỉnh lạ thường, bọn họ chưa từng nghỉ tới chủ tử lại là cái dạng này người, chủ tử khác không thích ai liền kéo người xuống nước, nhẹ thì cũng tính kế làm người thất sủng, riêng chủ tử lại nhìn đến tư khố các cung, ai không vừa mắt liền cho bọn họ xuất huyết, trong cung ai không cần bạc đâu? Sợ là mấy vị chủ tử kia hận chết chủ tử nhà mình đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK