''Sao vậy?''
''Vừa rồi khi em đi tìm Thang Nguyệt...'' Ủy ban ngữ văn ôm ngực thở hồng hộc nói: ''Nghe Vương Tử Cường và Từ Lâm nói, Thang Nguyệt ở bờ sông, hình như... hình như...''
Không đợi cô bé nói xong, Tô Miểu đã lập tức ý thức được không ổn: ''Mau dẫn cô đi!''
Vương Tử Mạnh và Từ Lâm, hai nam sinh đến báo tin vội vàng mang Tô Miểu đi về con sông bốc mùi trong ngọn núi phía sau trường học.
Trước kia mọi người tránh rãnh nước bẩn này còn không hết, bây giờ lại có rất nhiều học sinh tụ tập xung quanh ồn ào chưa từng có trước đây.
Nghe nói có người ầm ĩ muốn tự sát, một truyền mười mười truyền trăm, dọc theo con đường này còn không ngừng có học sinh la lối om sòm chạy tới, muốn đứng ở đường cạnh bờ sông xem trò hay.
Lúc Tô Miểu chạy đến đã thấy Thang Nguyệt đứng ở phía xa trên cầu, cô bé đã trèo ra ngoài lan can, giẫm lên phần lan can chỉ đủ đặt một chân, sợ hãi nhìn dòng nước chảy róc rách bên dưới.
Chu Di Lộ cũng đứng ở bờ sông, con nhóc đang đứng cùng một đám anh chị, châm chọc khiêu khích nói.
''Muốn nhảy thì nhảy nhanh lên!''
''Tao nghi ngờ mày đang làm trò đấy.''
''Hôm nay không nhảy thì không phải người Trung Quốc nha.''
''Cầm tiền rồi còn giả vờ đáng thương, đúng là không biết xấu hổ.''
''Đúng vậy.''
...
Tô Miểu vội vàng chạy đến bên kia cầu, cô không dám bước lên sợ kích thích đến Thang Nguyệt: ''Em mau xuống đây, Thang Nguyệt, đừng làm chuyện điên rồ!''
Thấy Tô Miểu đến, nước mắt uất ức của Thang Nguyệt đong đầy đôi mắt: ''Cô Tô, cô đừng quan tâm đến em nữa, em đã hại thầy Từ bị đuổi việc, em không muốn lại hại thêm người khác.''
''Người giống như em nên một mình yên lặng rời đi, không nên gây thêm bất cứ phiền phức nào cho người khác nữa.''
''Tất cả đều là lỗi của em, em căn bản không nên tồn tại ở thế giới này.''
Tô Miểu nghe những lời nói tuyệt vọng khóc lóc của cô bé, lục phủ ngũ tạng như bị xoắn lại với nhau.
Cũng từng có lúc cô không phải không đổ hết lỗi lên người mình.
Không nên sinh ra, không nên mang đau khổ đến cho mẹ, mang đến phiền phức cho mọi người xung quanh, tất cả đều là lỗi của cô.
Không bằng nên sớm rời khỏi thế giới đau đớn này để kết thúc mọi chuyện.
''Nghe cô giáo nói, đừng làm chuyện dại dột.'' Tô Miểu run rẩy khuyên nhủ: ''Hãy nghĩ đến bố mẹ em đi, nếu em như vậy họ sẽ đau lòng biết bao!''
''Sẽ không đâu, nếu như em chết rồi, trường học sẽ bồi thường tiền, cuộc sống của bọn họ nhất định sẽ tốt hơn nhiều.'' Vừa nói Thang Nguyệt vừa nhích dần ra ngoài.
Đúng lúc này, tiếng cười châm chọc của Chu Di Lộ vang lên.
''Mọi người đều nghe thấy rồi đấy, lừa tôi thì thôi đi, bây giờ còn muốn dọa dẫm trường học nữa.''
Các bạn học quay sang nhìn nhau, vẻ mặt đầy ẩn ý.
Tô Miểu quay đầu, tức giận nhìn con nhóc: ''Vương Tử Mạnh, Tử Lâm, mang con nhóc đấy đi cho cô!''
Nói rồi có hai nam sinh lập tức tiến lên túm chặt lấy tay Chu Di Lộ, cưỡng chế kéo con nhóc ra khỏi con đường bên cạnh sông.
Con nhóc mạnh mẽ phản kháng: ''Chúng mày làm gì vậy! Chúng mày dám đụng đến tao, tao sẽ cho chúng mày biết tay!''
''Thả tao ra! Buông ra!''
Hai nam sinh này đương nhiên càng nghe lời giáo viên hơn, cưỡng chế kéo Chu Di Lộ rời đi.
Âm thanh ồn ào đã đi xa, Tô Miểu một lần nữa nhìn về phía Thang Nguyệt đang kích động, muốn trấn an cô bé: ''Thang Nguyệt, em tuyệt đối đừng nghĩ quẩn, em đi rồi bố mẹ em sẽ rất đau buồn, tiền tài căn bản không đáng giá, em là người mà họ yêu nhất trên thế giới này.''
''Nhưng cô Tô, thật quá khó, em thật sự không muốn tiếp tục kiên trì nữa, thế giới này đối với em mà nói giống như địa ngục vậy, em chỉ cần nghĩ đến còn hơn một năm nữa, mỗi ngày em đều phải kiên trì chịu đựng sự dày vò trong địa ngục này, em thật sự... Chi bằng nhảy xuống thì hơn.''
Trên khuôn mặt Thang Nguyệt đều là nước mắt, cô bé cúi đầu nhìn con sông bốc mùi phía dưới.
Tuổi thanh xuân của cô bé giống như rãnh nước bẩn này vậy, chỉ có nơi này mới là nơi trở về của cô bé, vậy thì không bằng nhảy xuống đi, như vậy mọi chuyện sẽ kết thúc.
Cô bé đã nơm nớp lo sợ bước một chân ra ngoài... Có nữ sinh ở xung quanh bị dọa đến mức phải che miệng để ngăn tiếng kêu sợ hãi.
Tô Miểu tiến lên một bước, cô muốn kéo cô bé lại.
''Cô Tô, cô đừng qua đây!'' Thang Nguyệt vừa căng thẳng vừa kích động, run giọng nói: ''Cô đừng tới đây, em không muốn liên lụy đến cô... Cô, cô để em đi đi.''
''Thang Nguyệt, em biết... em biết rãnh nước này hôi thối đến mức nào không?'' Tô Miểu nuốt ngụm nước bọt, ổn định tâm trạng, trầm giọng nói: ''Trong nước sông này có phân, nước tiểu, có cả dầu, còn có những con giòi bọ lúc nhúc... Toàn bộ sự dơ bẩn và xấu xí của thế giới đều chui vào mũi em, tràn vào miệng em, vô cùng tồi tệ, cho dù em được cứu lên, chỉ nửa năm thôi, em sẽ có cảm giác trong đầu em, trong người em... vẫn còn có mùi hôi thôi của thứ nước bẩn đục ngầu này.''
Thang Nguyệt bị Tô Miểu hù dọa, cô bé sợ hãi rút chân về, khó tin nhìn Tô Miểu: ''Cô... sao cô biết được?''
''Vì năm cô mười sáu tổi, trước đó cũng bị những bạn học xấu xa đưa đến nơi này, bọn họ nhấn đầu cô vào trong rãnh nước bẩn này.'' Tô Miểu nhìn cô bé, bình tĩnh kể lại thanh xuân chỉ nghĩ thôi cũng sợ của mình năm đó: ''Cảm giác hít thở không thông rất tồi tệ, khi đó cô cũng như em, nghĩ rằng chấm dứt hết mọi thứ đi, chết trong cái rãnh nước bẩn thối nát này, nhưng khi bị dòng nước bẩn này bao phủ, cô đã thấy hối hận, cô không muốn chết như vậy, cô không muốn mục rữa thối nát, cô muốn sống.''
''Chết không phải là giải thoát, càng không phải là dấu chấm hết cho sự thống khổ, nó chỉ mang đến cho người quan tâm em sự đau đớn vô tận, vĩnh viễn giữ họ ở địa ngục trần gian mà thôi.''
Những lời này khiến Thang Nguyệt đột nhiên ôm chặt lấy lan can sau lưng, cơ thể run bần bật.
''Cô Tô, trên thế giới này thật sự có công bằng sao? Có một số người làm sai chuyện cũng sẽ không phải chịu trừng phạt, có một số người rõ ràng chẳng làm gì sai cả nhưng tất cả mọi người đều nói họ sai.''
''Không.'' Tô Miểu lắc đầu: ''Thế giới này không có công bằng, cô cũng không thể cam đoan với em rằng nó sẽ trở nên tốt đẹp.''
Thang Nguyệt lệ rơi đầy mặt nhìn cô.
''Nhưng Thang Nguyệt, chỉ cần có dũng khí sống thì mới có thể nhìn thấy hi vọng. Trước kia có một nam sinh đã phát biểu trong buổi lễ tuyên thệ trước khi thi đại học rằng, thế giới này rất không công bằng, giàu có, giới tính, xuất thân... Những thứ này đều không công bằng, nhưng chỉ có duy nhất một thứ công bằng, đó chính là chuyện em có thể tự do lựa chọn mẫu người mà em muốn trở thành.''
''Em muốn trở thành người như thế nào, thế giới xung quanh em sẽ như thế nào, tất cả đều do em tự quyết định.''
Trái tim Tô Miểu đập nhanh, từng chữ vang lên rõ ràng: ''Vĩnh viễn không chịu khuất phục trước vận mệnh.''
Cuối cùng Thang Nguyệt được Tô Miểu đỡ xuống từ lan can, Vương Tử Mạnh, Từ Lâm và ủy ban ngữ văn đều tới an ủi cô bé.
Trong lòng các bạn học vây xem vẫn còn sợ hãi, mặc dù vẫn có bạn học nói mấy câu châm chọc, khiêu khích la hét ''nhảy đi nhảy đi'', nhưng lúc này khi thấy dáng vẻ thống khổ của Thang Nguyệt, trong lòng ai cũng có chút khó chịu.
Tô Miểu hơi nhìn bọn họ, giọng nói lạnh lùng: ''Lúc tất cả các em bắt nạt người khác thì vĩnh viễn đừng quên rằng người cầm dao mà sống chắc chắn sẽ chết dưới lưỡi dao. Nếu có một ngày các em cũng ở trong trường hợp tương tự, một thân một mình như thế này, hi vọng các em hãy nhớ đến việc ngày hôm nay mình đã làm...''
Các bạn học quay mặt nhìn nhau, tự giác tránh sang hai bên tạo thành một con đường, trong lúc họ đang dìu cô bé về thì có người nói nhỏ một câu ở sau lưng.
''Thật xin lỗi.''
Câu nói này như một hòn đá nhỏ ném vào mặt nước bình lặng làm nó gợn sóng, từng đợt từng đợt như vậy, càng có nhiều người lên tiếng.
''Tôi không nên bình luận trong bài viết ở diễn đàn rằng cậu đi lừa gạt.''
''Thật xin lỗi.''
''Tôi...Tôi cũng có lỗi với cậu, tôi không nên nói cậu như vậy.''
''Cậu đừng nghĩ quẩn, sau này tôi sẽ không nói cậu như vậy nữa.''
Một nam sinh mập mạp đi đến trước mặt cô bé: ''Nếu như cậu đồng ý, tôi có thể làm bạn với cậu, về sau mỗi khi tan học tôi sẽ đi cùng bảo vệ cậu.''
''Tôi cũng thế.'' Lại có thêm một nữ sinh nữa bước ra: ''Tôi cũng sẽ đi cùng với cậu.''
''Tôi cũng vậy.''
Càng ngày càng có nhiều bạn học đứng ra.
Lúc đầu cảm xúc của Thang Nguyệt căng lên như dây đàn, nhưng khi nghe được từng tiếng xin lỗi ở sau lưng mình, nhìn xung quanh cô bé ngày càng xuất hiện nhiều khuôn mặt thân quen...
Cô bé che miệng khóc nức nở, cơ thể run rẩy.
Trong sự giúp đỡ của bạn học, cô bé từ từ nâng hai mắt đẫm lệ của mình lên, lấy hết can đảm, bước từng bước một dưới ánh hoàng hôn.
Mặc dù ánh sáng kia sẽ dần vụt tắt, nhưng ngày mai mặt trời vẫn sẽ lên.
*
Buổi tối, Tô Miểu mãi vẫn không thể ngủ được.
Cô nằm trong lòng người đàn ông bên cạnh, vùi khuôn mặt mình vào lồng ngực rộng lớn nỏng bỏng của anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ ổn định của anh.
Trong thanh xuân nhốn nháo hoảng loạn của cô, cô dùng hết tất cả may mắn cả đời của mình để gặp được, để ở bên cạnh người này.
Không, cô gặp được rất nhiều người, đôi anh em song sinh, Hứa Mịch, còn có những người bạn cùng phòng đại học luôn giúp đỡ cô, thậm chí... còn có Lộ Hưng Bắc.
Nhưng không phải tất cả mọi người đều may mắn như cô.
Cô nghe được tiếng khóc không thành tiếng trong đêm tối của họ, nhưng cô còn muốn càng nhiều người nghe được...
Tô Miểu nhẹ nhàng chui ra khỏi vòng tay của Trì Ưng, chỉnh chăn lại cho anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt sắc sảo của người đàn ông, lại không nhịn được mà hôn một cái lên môi dưới của anh.
Phòng sách đêm khuya không mở đèn, chỉ có ánh sáng xanh chiếu ra từ màn hình máy tính để bàn của Trì Ưng, chiếu sáng ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của cô.
Video bắt nạt kia đã được cô đăng lên Weibo, một đoạn văn ngắn mang theo sự phê phán sắc sảo và sự kích động cũng đã được chỉnh sửa cẩn thận, chỉ chờ cô nhấn nút gửi đi.
Đầu ngón tay Tô Miểu đặt lên phần chuột phải.
Chỉ với một lần nhấn, đoạn video này sẽ được đăng lên, sẽ có càng nhiều người xem hơn, những sự oan khuất có thể đưa ra ánh sáng, giòi bọ cũng không có chỗ che thân...
Đây mới là cách thực sự có thể giúp cô bé.
Nếu chính nghĩa không thể thực hiện được trong thế giới hiện thực thì để thẩm phán giả lập tuyên tội cho bọn họ.
Trái tim Tô Miểu đập rất nhanh, đầu ngón tay run rẩy, muốn nhấn xuống chuột phải.
Một đôi tay mạnh mẽ đặt xuống bả vai run rẩy của cô, nhẹ nhàng đè xuống.
Tô Miểu hoảng sợ quay đầu, cô thấy Trì Ưng để trần nửa người trên... đi tới trước mặt mình.
Trong bóng đem, ánh sáng lam chiếu vào khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, đôi mắt đen nhánh hơi hạ xuống, nặng nề nhìn cô.
Lần đầu tiên trong đời, trong ánh mắt của người đàn ông này, Tô Miểu cảm thấy chột dạ.
"Sao...Sao anh lại tỉnh?''
''Tiểu Ưng, đừng làm chuyện khiến mình phải hối hận.''
Trì Ưng nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai cô, đứng bên cạnh cô, cùng cô đọc đoạn văn thuật lại thẳng thắn trên màn hình: ''Viết rất tốt, nhưng quá nhiều cảm xúc...''
''Mỗi một câu em nói đều là sự thật, không hề có một chữ giả dối.'' Tô Miểu nuốt nước bọt: ''Đây là cách duy nhất có thể giúp Thang Nguyệt, cũng là cách duy nhất để người xấu bị trừng trị.''
''Đúng, có lẽ việc này có thể khiến người xấu bị trừng phạt, lấy bạo chế bạo, để cư dân mạng làm thẩm phán định ra hình phạt cho những đứa trẻ xấu xa này, để bạo lực ngôn ngữ dạy chúng cách làm người, nhưng như thế này thật sự là chính nghĩa sao?''
Trái tim Tô Miểu không ngừng đập mạnh, tay không khống chế được mà run rẩy.
Nếu đoạn video này được đăng lên mạng, đúng vậy, Chu Di Lộ nhất định sẽ phải nhận trừng phạt, giống như những vụ bạo lực học đường trước đó bị đăng lên mạng, con nhóc sẽ bị hàng ngàn hàng vạn cư dân mạng mắng cho máu chó đầy đầu, ai cũng sẽ nhổ một bãi nước miếng lên người nó.
Đây đều là những điều con nhóc đó tự làm tự chịu, là con nhóc đáng đời...
Ngón tay Tô Miểu vẫn không thể hạ xuống.
Cho dù Chu Di Lộ sai ngàn vạn lần nhưng... Cư dân mạng có tư cách để định tội con nhóc sao? Đây đúng là chính nghĩa sao?
Tay của Trì Ưng ôm chặt lấy bả vai yếu ớt của cô, anh trầm giọng nói: ''Để cư dân mạng định tội là không công bằng, bọn họ chửi rủa không phải là vì giải oan cho người bị hại, mà phần lớn là vì... là vì về mặt tâm lý họ sẽ cảm nhận được một khoái cảm khi được thống trị, để họ phát tiết cảm xúc trong cuộc đời mình.''
''Tiểu Ưng, lúc nào em cũng phải nhớ rõ, em là một nhà giáo nhân dân.''
Tay Tô Miểu đột nhiên trượt ra khỏi con chuột.
Bốn chữ nhà giáo nhân dân làm trái tim cô nóng lên.
Đúng, cô là giáo viên, cô đã từng trải nghiệm qua bạo lực học đường, cho nên cô sẽ dùng cả đời này để chống lại bạo lực.
Nhưng bạo lực ngôn ngữ mạng... không phải cũng là một loại bạo lực sao?
Internet là một trường hợp bạo lực khác, một địa ngục khác lớn hơn, kinh khủng hơn, tuyệt vọng hơn, nó sẽ nuốt trọn hết tất cả tiếng thút thít trong im lặng.