Đó là khoảng thời gian thoải mái và nhẹ nhàng khó có được trong cuộc sống của Tô Miểu.
Buông bỏ tất cả mọi thứ, không còn lo lắng, không còn ưu sầu, không còn phải suy xét bất kỳ chuyện gì liên quan đến tương lai.
Trì Ưng dừng tất cả công việc của mình lại, mỗi ngày đều làm bạn sáng chiều bên cô, nói chuyện phiếm giải sầu với cô, cùng cô xem phim cùng cô đi ngủ, dường như chỉ cần có anh ở bên cạnh, những chuyện có to đến đâu cũng biến thành không quan trọng.
Mỗi ngày bác sĩ Hứa đều sẽ giúp cô làm trị liệu thôi miên hồi phục, trong quá trình này, anh ấy dẫn dắt Tô Miểu đến rất nhiều ký ức.
Khi cô một lần nữa quay lại đối mặt với những quá khứ không thể chịu nổi này, cho dù có đau khổ, nhưng có Trì Ưng đồng hành, cuối cùng cũng từ từ tiêu tan.
Thang Nguyệt, ủy ban môn ngữ văn và một số bạn học mỗi ngày sẽ thay phiên nhau đến đây thăm Tô Miểu, kể cho cô nghe một số chuyện thú vị trong trường học, nói một số chuyện nhỏ cẩu huyết của ai với ai không thể nói ra trong lớp, trong phòng bệnh thường xuyên vang lên những tiếng cười.
Trì Ưng gần như ở trung tâm tâm lý với cô, ngày đêm chăm sóc cuộc sống của cô còn cẩn thận hơn cả y tá, ngay cả đồ ăn sáng trưa tối anh cũng đều dùng hết khả năng của mình để nấu.
Mãi đến khi Tô Miểu cuối cùng không chịu nổi những món ăn đen thui của mình, cô vụng trộm gửi tin nhắn cho Tần Tư Dương, gọi anh trai mau chóng đến giải cứu em gái đáng thương này.
Khi Tần Tư Dương mang theo hộp cơm giữ ấm vào trung tâm tâm lý, Trì Ưng còn vô cùng không vui.
Thật ra anh rất muốn chăm sóc toàn bộ từng li từng tí từ đồ ăn đến sinh hoạt thường ngày của cô, nhưng khả năng của anh có hạn, ít nhất thì trong phương diện ăn uống này, anh không so được với Tần Tư Dương.
Đây có lẽ là thứ duy nhất mà anh thua anh ấy.
Buổi sáng Tô Miểu làm can thiệp trị liệu tâm lí, buổi chiều Trì Ưng lại mặt dày làm ổ trên cái giường nhỏ bên cạnh cô nghỉ ngơi, dậy lại cùng cô đọc sách một lúc, cùng nhau trải qua thời gian trà chiều yên tĩnh.
Chạng vạng tối, anh cùng cô đi xuống vườn hoa bên dưới giải sầu một chút, ngắm hoàng hôn, buổi tối cùng cô nằm xem phim Mỹ.
Thời gian này có lẽ kéo dài hơn nửa tháng, cũng không có cảnh sát đến tìm Tô Miểu, điều này cuối cùng cũng làm cô tin người đàn ông với vết đen trên mặt kia thật sự là do cô tưởng tượng nên, là ảo giác khi bệnh tình nặng hơn.
Khó trách, chỉ cần mỗi khi Trì Ưng không ở đây ông ta mới có thể xuất hiện, hết lần này đến lần khác đều xuất hiện khi cô lo nghĩ quá nhiều, khi cảm xúc cô suy sụp nhất.
Vì để chứng minh chuyện này, sau khi xuất viện, Trì Ưng mang Tô Miểu về nhà.
Tô Miểu căn bản không dám đi vào, cô đứng trước cửa nơm nớp lo sợ do dự một lúc lâu, cô sợ mình vừa vào cửa đã thấy thi thể máu me đầm đìa của người đàn ông kia nằm trước mặt mình.
Ấn tượng của cảnh kia quá sâu sắc, cho dù trong lòng rõ ràng là ảo giác nhưng cuối cùng... cũng không dám nhớ lại.
''Không, không, thôi được rồi, Trì Ưng, chúng ta đi thôi, về Lâm Giang Thiên Tỉ, đừng tới chỗ này nữa...''
Trì Ưng dùng sức nắm lấy tay cô: ''Biện pháp tốt nhất để vượt qua nỗi sợ chính là đối mặt với nó, nếu như em không dám đối diện với chuyện này, nó sẽ trở thành ác mộng vĩnh viễn của em.''
Cảm nhận được sức mạnh từ bàn tay người đàn ông, trong lòng Tô Miểu cuối cùng cũng có dũng khí, cô gật nhẹ đầu, cẩn thận từng li từng tí đi theo Trì Ưng vào phòng.
Căn phòng vẫn như thường ngày, không có bất kỳ thay đổi nào.
Không có dấu vết lục tung đồ vật, tấm thảm tua rua vẫn trải trên ghế sopha, khung hình cũng không vỡ vụn, quần áo được là lượt chỉnh tề trong tủ quần áo, bộ âu phục cao cấp kia treo trong ngăn thứ hai của tủ quần áo, là nơi treo quen thuộc trước sau như một của cô...
Tô Miểu lại kéo các ngăn tủ ra, phát hiện bên trong vẫn còn đầy đủ mọi thứ.
Đồ trang sức của mẹ, một số tờ tiền lẻ cũ, một chút cũng không thiếu, vẫn yên lặng nằm trong ngăn tủ, giống như chưa từng có ai đụng chạm vào.
Cuối cùng Tô Miểu đi vào bàn tủ trong phòng khách, thấy bình sứ trắng mà mẹ thích nhất đang được đặt ngay ngắn trong hộc tủ.
Cô nhớ lúc ấy mình đã cầm bình sứ đập mạnh vào sau gáy Từ Nghiêu, sau gáy ông ta chảy rất nhiều máu, cái bình cũng vỡ vụn.
Nhưng... bây giờ nó lại hoàn hảo không chút hư hại nào.
Tô Miểu đi đến phía trước, cầm lấy bình sứ quan sát cẩn thận.
Không sai, đây chính là bình sứ trắng của mẹ cô, năm mười bảy tuổi cô còn không cẩn thận làm nứt bình, để lại một vết nứt trên thân.
Cô vuốt ve vết nứt giống nhau như đúc trên bình, đến bây giờ cô mới hoàn toàn tin tưởng đây chỉ là một cơn ác mộng.
Vẻ mặt cô gái từ từ giãn ra, giống như tảng đá đè nặng trong lòng đã vỡ thành bột mịn, thổi đi theo gió, tan thành mây khói, không để lại chút vết tích nào.
Khóe miệng cô xuất hiện ý cười.
''Đúng là ảo giác!''
''Anh đã nói rồi.''
Một giây sau, Tô Miểu vui đến mức phát khóc: ''Đều là giả, Trì Ưng, không có người đến dọa em, đều là giả...''
Song khi cô lại lần nữa nhìn về phía bình sứ kia, cô nhớ đến Từ Nghiên, nhớ đến cảnh mẹ mình bị xâm hại, nụ cười trên mặt nhạt đi rất nhiều.
Dù vậy cũng không thay đổi được sự thật bố cô là một người cặn bã.
''Mẹ em chắc chắn rất hận ông ta, bà ấy chắc chắn rất đau khổ khi đột nhiên có một đứa con như vậy.''
''Nhưng bà ấy không hận em.''
''Em không biết, Trì Ưng, em cũng không thể hỏi bà ấy được.''
Trì Ưng không nói thêm gì nữa, nắm tay cô gái đi xuống dưới.
Khi đi qua cửa hàng tạp hóa bên cạnh cầu thang, Tô Miểu như nhớ ra điều gì đó, cô bỗng nhiên dừng bước lại.
Chủ cửa hàng tạp hóa là ông Vương đang ngồi đong đưa cái quạt hương bồ, thảnh thơi xem tivi.
''Ông Vương, sức khỏe ông vẫn tốt chứ?''
''Nhóc con, cháu về rồi?''
''Vâng!''
Ông Vương lấy một bình sữa tươi trong tủ lạnh ra đưa cho cô: ''Cầm lấy uống đi.''
Tô Miểu nhìn Trì Ưng một cái để anh trả tiền, ông Vương lại khoát tay: ''Ôi chao, một bình sữa mà thôi, không cần không cần, ông nhìn cháu lớn lên, còn cần chút tiền lẻ này của cháu sao.''
''Vậy cảm ơn ông Vương.''
Trì Ưng cắm ống hút cho cô, Tô Miểu cẩn thận hỏi thử: ''Ông Vương, ông có còn nhớ Từ Nghiêu không?''
''Cháu nói ai cơ?''
''Chính là... người đàn ông trên mặt có bớt đen, ông ta nói ông ta là bố cháu, lúc trước còn tới đây tìm cháu, ông cũng đã gặp, ông còn cãi nhau với ông ta nữa.''
Ông Vương gãi mái tóc hoa râm của mình: ''Là do ông lớn tuổi rồi sao? Sao ông lại không nhớ rõ chuyện này?''
''Ông...Ông không nhớ rõ?''
Mặc dù Tô Miểu đã tin chín mươi phần trăm Từ Nghiêu là do bản thân mình tự tưởng tượng ra, nhưng ngày mà người đàn ông kia cãi nhau với ông Vương trên cầu thang cũng chân thực như mới xảy ra ngày hôm qua vậy...
Thậm chí cô còn nhớ rõ từng câu từng chữ bọn họ nói với nhau.
''Ông còn nhớ rõ chuyện bố cháu không? Trên mặt ông ta có phải có một bớt đen không?''
Ông Vương nhíu mày trầm tư một lúc rồi nói: ''Bố cháu là một người vui vẻ, nhân hậu, không phải người xấu, chỉ là hơi láu cá, nhưng trên mặt không có bớt đen gì cả, là một người rất đàng hoàng, nếu không thì cũng sẽ không khiến mẹ cháu chết mê chết mệt như vậy, đó cũng là chuyện tốt.''
Tô Miểu kinh ngạc nhìn ông Vương: ''Ông ấy... không phải Từ Nghiêu sao?''
''Không phải, tên nhóc kia cũng họ Tô, cùng họ với mẹ cháu, tên là cái gì Tô ấy nhỉ, Tô cái gì Chính... Ôi chao, đã lâu rồi nên ông cũng không nhớ rõ nữa.''
Ông Vương xua xua tay: ''Ông nhớ kỹ ngày nào bố cháu cũng mua sữa bò cho mẹ cháu, nói đến mẹ cháu là cười, cũng rất thích mẹ cháu. Mẹ cháu đối với bố cháu cũng rất tốt, có thứ gì tốt cũng đều nghĩ đến bố cháu đầu tiên.''
''Ông Vương, ông có thể nói thêm được không ạ?'' Tô Miểu mong ngóng nhìn ông ấy, giống như một người cô độc thấy được ánh sáng le lói trên con đường phía trước.
''Để ông nhớ lại đã, thật sự đã quá lâu rồi.'' Ông Vương vừa nghĩ vừa nói: ''Bố cháu là một người dịu dàng chất phác, không có triển vọng gì lớn, dáng vẻ đẹp trai, cũng rất biết lấy lòng con gái, lúc ấy trong ngõ nhỏ của chúng ta có rất nhiều thiếu nữ thích ông ấy. Nhưng ông ấy cũng không quan tâm lắm, sau khi ở bên mẹ cháu thì chỉ hướng về mình bà ấy.''
''Sau đó thì sao? Vì sao ông lấy lại bỏ mẹ cháu lại?''
''Nghe nói là vì mẹ cháu mang thai, ông ấy sợ mình không nuôi nổi đứa nhỏ nên đến Thâm Quyến làm việc, nhưng sau đó...''
''Sau đó làm sao?''
''Nghe nói là ra khơi với người ta... Thuyền bị sóng nhấn chìm, người không thể trở về, chuyện đó cũng không rõ thực hư thế nào, tất cả cũng chỉ đều là nghe nói, dù sao bố cháu cũng không quay về, mẹ cháu một mình nuôi cháu lớn khôn, cũng kiêng kị chuyện này, xưa nay đều không nói cho cháu, thậm chí còn không cho những người xung quanh nhắc đến ông ấy.''
Mắt Tô Miểu đỏ lên, nước mắt trào dâng: ''Ông nói là bố cháu đã...đã...''
''Đã nhiều năm như vậy, có lẽ đã qua đời rồi, nhưng ông ấy đối xử với mẹ cháu rất tốt, hết lòng với bà ấy... Tên của cháu cũng do tự bố cháu đặt, nói là lấy tên nhỏ sau này dễ nuôi...''
Cảm xúc của cô cuối cùng không nén lại được nữa, cô che kín miệng, nước mắt chảy xuống ngón tay.
Hóa ra... Hóa ra bố mẹ cô yêu nhau như vậy.
Hóa ra cô không phải đứa trẻ bị ghét bỏ, cũng không phải đứa trẻ không được chào đón, bọn họ đều mong chờ cô đến với thế giới này, mang theo lời chúc phúc, mang theo sự chờ đợi, mang theo sự yêu thương...
Cho nên Từ Nghiêu căn bản không phải bố của cô, chỉ là... một người đàn ông nào đó xâm hại mẹ cô.
Đoạn ký ức không chịu nổi trong tiềm thức Tô Miểu lại khiến cô lầm tưởng người đàn ông này là bố của mình!
Đầu óc cô lúc này rất loạn, cô cố gắng làm suy nghĩ của mình ổn định lại.
''Ông Vương, ông chắc chắn sao, trên mặt bố cháu không có bớt đen?''
''Không có, ông rất chắc chắn, bố của cháu rất đẹp trai! Vậy nên mới sinh ra được cô con gái xinh đẹp như cháu chứ.''
Trì Ưng cầm một túi giấy ăn, quét mã QR trả một tệ, khi nhập số tiền đã bấm thêm bốn số không nữa.
Điện thoại ông Vương rung lên một cái, ông ấy cúi đầu nhìn số tiền mà Trì Ưng gửi đến, ông Vương có chút sốt ruột, đang định nói không cần như vậy...
Nhưng nhìn cô gái nhỏ đang xúc động trước mặt, sợ cô phát hiện ra manh mối gì đó, ông ấy dừng một chút, cuối cùng không nói gì.
Trì Ưng ẩn ý nhìn ông Vương một cái bày tỏ lòng biết ơn, cũng giúp ông ấy yên tâm, anh quay người đưa cô gái nhỏ xuống cầu thang.
Cơ thể gầy yếu của Tô Miểu run rẩy, sau khi thoải mái khóc một lúc lâu, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại.
Cô quay đầu lại, tội nghiệp nhìn anh, nước mắt lúc ẩn lúc hiện: ''Trì Ưng, em vẫn luôn nghĩ sai, em cho rằng mẹ em... Bà ấy không thích em vì bố em là một người cặn bã, nhưng không phải, bà ấy thật sự thích em!''
Trì Ưng đi xuống, đứng ở bậc thang thấp hơn, lấy khăn tay ra, tỉ mỉ lau sạch nước mắt cho Tô Miểu: ''Ai lại không thích Tiểu Ưng của chúng ta chứ.''
''Nhưng trước khi bà ấy đối xử với em rất không kiên nhẫn.''
''Đó có lẽ bởi vì bà ấy cũng là lần đầu tiên làm mẹ.''
Tô Miểu như suy nghĩ đến điều gì đó: ''Anh nói đúng, lần đầu tiên bà ấy làm mẹ, chắc chắn có rất nhiều điều làm không tốt, cũng không phải vì chán ghét em, mẹ em yêu bố em nhiều như vậy, chắc chắn bà ấy cũng yêu em.''
Trì Ưng suy nghĩ rồi nói: ''Có lẽ bây giờ họ đang sống hạnh phúc bên nhau ở một nơi cách đây rất xa.''
Tô Miểu gật mạnh đầu: ''Mặc dù mẹ đã xa em nhưng bà ấy cũng không phải lẻ loi một mình, bà ấy chắc chắn sẽ đi tìm bố, đúng vậy! Bọn họ ở trên trời nhất định sẽ rất hạnh phúc!''
''Ừm.''
Tô Miểu hít sâu một hơi, trong mắt lại hiện lên ánh sáng: ''Trì Ưng, em cũng muốn sống thật tốt, nếu như bọn họ ở trên trời nhìn xuống em cũng sẽ không khiến họ lo lắng, em phải trị liệu thật tốt, nhanh chóng khỏe lại, quay về lớp học, trở thành cô giáo Tô siêu lợi hại!''
''Sớm như vậy.'' Trì Ưng vén tóc mai hơi dính mồ hôi trên trán ra sau tai cho cô, hôn lên trán cô một cái: ''Ngoài trở thành cô giáo Tô siêu lợi hại, có phải Tiểu Ưng đã quên mất một chuyện quan trọng khác rồi không.''
''Hả, chuyện gì vậy?'' Tô Miểu ngẩn người nhìn anh.
''Thật sự quên rồi?''
''Anh đừng có thừa nước đục thả câu nha.''
Trì Ưng nắm tay cô, nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng chói trên ngón áp út ở tay phải cô: ''Đã nói anh về chúng ta đi đăng ký kết hôn, chuyện quan trọng của đời người vậy mà có thể quên, cô giáo Tô của chúng ta thật lợi hại.''
Cô gái nở nụ cười trong veo, bên trong lúm đồng tiền như tẩm mật, gương mặt ửng đỏ: ''Ôi chao.''
''Lại thẹn thùng.''
''Không nói với anh nữa.''
Cô đẩy anh một cái, hoạt bát chạy xuống cầu thang.
Trì Ưng nhìn bóng lưng nhẹ nhàng như chim sẻ của cô, khóe miệng hơi nâng lên, lấy điện thoại di động ra, Tần Tư Dương đã gửi cho anh một tin nhắn.
Sun: ''Người không có vấn đề gì, đã vào.''
C: ''Giải quyết cho tốt hậu quả.''
Sun: ''Mấy năm nay ông ta buôn lậu ở duyên hải... Chứng cứ căn bản đều đã có đủ, làm những chuyện bẩn thỉu kia cũng đủ để ông ta đi tù mấy đời.''
C: ''Chuyện xưa đã viết xong, tôi muốn cô ấy không bao giờ gặp lại ông ta.''
Sun: ''Yên tâm, giấc mơ này sẽ vĩnh viễn không kết thúc.''
...
Ở nơi xa, Tô Miểu đứng ở bậc thang cuối cùng, dựa vào vách tường thô ráp mọc đầy rêu xanh, kiên nhẫn đợi anh.
Cô mặc váy bò kết hợp với áo thun sáng màu, làn da trắng như cây dành dành... Xinh đẹp, sạch sẽ.
Trì Ưng đi xuống cầu thang, cô nhẹ nhàng cười với anh một tiếng, dáng vẻ giống hệt lúc họ mới gặp nhau năm mười bảy tuổi.
''Trì Ưng, lúc nào thì chúng ta đến cục dân chính?'' Mặc dù cô cười nhưng trong mắt vẫn ánh lên sự thẹn thùng: ''Ngày mai à?''
Trì Ưng nắm cổ tay nhỏ bé của cô, dẫn cô đi xuống bậc thang cuối cùng.
''Chi bằng hiện tại đi.''