Lộ Hưng Bắc hùng hùng hổ hổ chửi cả nhà Trì Ưng, Tần Tư Nguyên thấy Trì Ưng và Tô Miểu đang giằng co qua lại, nên không nói thêm gì nữa, cũng kéo luôn Lộ Hưng Bắc đang hung dữ kia đi.
"Đi thôi đi thôi, đừng nói nữa."
Lộ Hưng Bắc không vui, lầu bầu: "Tôi còn chưa nói xong đâu, tôi muốn dạy dỗ thằng này một chút, để cho nó biết, Diệu Diệu của chúng ta không phải dễ bị bắt nạt thế!"
"Chuyện yêu đương của người ta, cậu ở đây la hét cái gì, đồ lốp xe..."
"..."
Lộ Hưng Bắc nhìn sang Trì Ưng vẻ uy hiếp: "Diệu Diệu không phải chỉ có mình mày là lựa chọn duy nhất, mẹ nó đừng có mà dửng dưng như thế! Mày mà dám đối xử không tốt với cô ấy, tao sẽ không bỏ qua đâu!"
"Đi thôi!" Tần Tư Nguyên lôi kéo ép anh ta phải rời đi.
Tiểu Xu nhìn sắc mặt của mọi người, thấy không khí không đúng, sợ anh trai chị gái cãi nhau, vì thế nhanh chân chạy đến chỗ Trì Ưng đòi ôm một cái: "Anh ơi..."
Trì Ưng bế cô bé lên, dịu dàng hỏi: "Dọa Tiểu Xu rồi sao?"
"Dạ." Cô bé nắm lấy cánh tay anh, nhỏ giọng nói vào trong lỗ tai anh: "Anh đừng cãi nhau với chị gái em nha, chị gái em dịu dàng lắm, chưa từng cãi nhau với ai cả, chỉ biết trốn rồi lén khóc thôi à."
"Tuân lệnh, anh trai đều nghe theo lời Tiểu Xu nói." Nói xong, liếc mắt nhìn Tô Miểu một cái, đưa tay nắm lấy cô.
Tô Miểu hất tay anh ra.
Cuối cùng Tống Ngôn Hoan cũng hiểu được tình hình trước mặt là gì rồi, cô ta nhìn Trì Ưng nói: "Đàn anh, em đi đến phòng nghiên cứu chờ anh nha, anh và bạn cứ nói chuyện trước đi nhé."
"Tối nay là giao thừa rồi, em hẹn bạn đi chơi đi." Một tay Trì Ưng ôm lấy Tiểu Xu, tay kia mạnh mẽ nắm tay Tô Miểu: "Tôi không về phòng nghiên cứu nữa, tối nay tôi ở cùng bạn gái và em gái rồi."
Tống Ngôn Hoan nhìn thấy Tô Miểu cúi đầu không nói gì, trên mặt lộ ra ý cười dịu dàng, nhìn cô nói: "Thật xin lỗi, khiến cô hiểu lầm rồi, bởi vì nhiệm vụ hơi gấp, sang năm lại phải đến Bắc Kinh tham gia hội thảo nghiên cứu và thảo luận nữa, nên cả chiều hôm nay tôi và Trì Ưng đều ở phòng nghiên cứu để đo số liệu, vừa mới làm xong nên tính ra ăn cơm chiều, chuẩn bị trở về tiếp tục làm việc."
Tô Miểu vội vàng nhìn Trì Ưng nói: "Thế không làm phiền hai người làm việc quan trọng, tôi mang Tiểu Xu về trước, hai người làm tiếp đi nhé."
Nói xong, cô ra sức giãy khỏi bàn tay như gông cùm xiềng xích của anh.
Trì Ưng không để cô thoát khỏi, mạnh mẽ nắm chặt lấy nói: "Thích ở cùng em."
"Không cần."
"Vậy Tiểu Ưng đi cùng anh được chưa." Anh cũng không chịu thua cô, giọng nói còn mang theo chút ý muốn làm nũng.
"..."
Tô Miểu hung dữ trừng mắt liếc nhìn anh một cái.
Tống Ngôn Hoan nghe thấy hai chữ "Tiểu Ưng" trong lòng bỗng thấy ngạc nhiên.
Trì Ưng mà cô ta biết là người rụt rè, lạnh nhạt, đối với bất cứ ai đều luôn duy trì dáng vẻ quý ông lạnh nhạt, dù cho là cảm xúc hay giọng nói, đều giống như một đường thẳng rất ít khi có đoạn gấp khúc.
Đây là lần đầu tiên... Cô ta nghe được anh dùng một giọng nói ngọt ngào như thế để gọi một người con gái.
Phải cưng chiều thế nào mới có thể dùng hậu tố trong tên của mình, để gọi đối phương như thế chứ.
Cảm xúc của Tống Ngôn Hoan có chút không khống chế được, nhưng cô ta cũng nhanh chóng tự mình kiềm chế rồi, vừa hào phóng vừa khéo léo nhìn Tô Miểu nói: "Tôi và Trì Ưng thật sự chỉ cùng nhau làm việc mà thôi, chắc là bạn của cậu đã hiểu lầm rồi đấy, bọn họ thật sự bảo vệ cậu rất tốt đấy."
"Tính tình bạn của tôi có chút nóng nảy, tôi thay mặt hai người họ xin lỗi cậu."
"Thật sự khiến người ta hâm mộ mà, tôi và Trì Ưng đến thành phố C lâu thế rồi nhưng vẫn chưa có bạn bè." Tống Ngôn Hoan nhìn cô gái trước mặt mình: "Tôi có thể kết bạn với cậu được không?"
Tô Miểu chần chừ một lát rồi cũng gật đầu.
"Thế thì thêm WeChat đi."
"Được."
Tống Ngôn Hoan lấy điện thoại ra thêm WeChat của Tô Miểu, mỉm cười nhìn cô nói: "Nếu lúc làm việc cậu không tiện làm phiền Trì Ưng, có thể trực tiếp hỏi tôi nha, tôi sẽ giúp cậu nói chuyện với cậu ấy, giúp cậu theo dõi cậu ấy."
Tô Miểu là nghiên cứu sinh khoa tiếng Trung, nghe thấy những lời này của cô ta, sao có thể nghe không hiểu chứ, mỗi một chỗ của cô gái này nói đều chiếm lấy thế thượng phong, mỗi một chữ... Đều gửi tín hiệu khiêu khích ra với cô.
Cô sắp xếp sự hỗn loạn trong lòng mình, trên mặt nở nụ cười khéo léo nói: "Cảm ơn đàn chị, nhưng không cần đâu, lúc nào tôi cũng có thể làm phiền Trì Ưng, cũng tuyệt đối tin tưởng anh ấy, không cần đàn chị làm điều dư thừa nào đâu."
Chuẩn bị vào trạng thái chiến tranh, Tô Miểu tuyệt đối không yếu thế.
Mặt cô hiện ra vẻ dịu dàng và yếu ớt, chỉ có Trì Ưng có thể nhìn ra được, còn đối với những người khác, cả người cô đều đầy gai nhọn.
Không ai có thể bắt nạt được cô.
Tống Ngôn Hoan cũng nhìn ra được cô gái này nhìn vẻ bề ngoài trong yếu đuối, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ cứng rắn, cũng không phải loại bông sen trắng để người ta bắt nạt.
Cô ta không nói gì, rời đi, còn lại Trì Ưng và Tô Miểu hai người đứng yên tại chỗ nhìn nhau, không nói gì.
Cô ôm lấy Tiểu Xu từ trong lòng Trì Ưng về, ôm lấy cô bé nói: "Chị gái đưa em về nhà."
Một tay Tiểu Xu nắm lấy tay Tô Miểu, tay kia thì nắm chặt lấy tay Trì Ưng, nhìn trái nhìn phải nói: "Anh ơi chị ơi, em muốn ăn thạch rau câu."
"Chị đưa em đi mua."
"Anh Trì Ưng đi cùng đi nè."
Tô Miểu không nói gì, nắm lấy tay Tiểu Xu rời khỏi phố ẩm thực.
Tiểu Xu quay đầu lại liên tục nháy mắt với Trì Ưng, Trì Ưng cất bước đi theo, đuổi kịp hai người.
Tô Miểu tìm được một cửa hàng bán đồ ngọt ở đầu đường, mua một bát thạch để bạn nhỏ ngồi trên ghế ăn.
Trì Ưng đứng ở cửa, cúi đầu, đầu ngón tay thon dài rút ra một điếu thuốc, trong đôi mắt tối đen không hề có chút cảm xúc nào.
Anh không vui.
Tô Miểu đi qua, rút điếu thuốc ra, dập tắt nó, ném vào trong thùng rác.
"..."
Trì Ưng có thể nhìn ra được cơn tức giận đang dâng trào trong lòng cô, cũng biết được lửa giận này của cô từ đâu đến: "Em không muốn thêm bạn cô ta, có thể từ chối."
"Cô ta là đồng nghiệp của anh, em từ chối thì mặt mũi của anh vứt ở đâu."
Trì Ưng khẽ nâng cằm lên, nhẹ nhàng nói: "Em xem đi, tự mình làm mình tủi thân, xong rồi thì giận dỗi. Tô Miểu này, tính tình kỳ cục này của em khiến người ta không nói được lời nào cả."
"Mắc cười, em chưa từng nghe qua tự mình có thể làm bản thân mình tủi thân đấy."
"Trong lòng em có cái gì đều có thể nói ra, anh có thể giải thích với em." Trì Ưng lại rút trong hộp ra một điếu thuốc nữa, Tô Miểu đến cướp lấy, anh giơ cao tay tránh đi: "Trước mặt anh em lại bày ra dáng vẻ dịu dàng hiểu chuyện, nhưng sau lưng lại cùng bạn bè oán trách anh là tên đàn ông xấu xa, thì tính là gì đây."
Trì Ưng vẫn luôn tự kiềm chế, cũng không dễ dàng nổi giận, nhưng để anh nổi giận, lại nói ra những lời cay độc như thế này...
Từng chữ nói ra đều rất đau lòng.
Trong khoảnh khắc nghe thấy anh nói những lời này, khóe mắt cô cũng dần đỏ lên.
"Anh cảm thấy em cùng với bọn họ trách móc anh? Anh cảm thấy em nói anh là tên đàn ông xấu xa sao?"
"Đúng, cái gì em cũng không nói, Lộ Hưng Bắc là người hiểu em nhất, không phải sao, ánh mắt dịu dàng, đáng yêu của em có thể khiến anh ta vượt lửa băng sông vì em. Cho nên anh ta cho em đủ cảm giác an toàn, thỉnh thoảng gặp vài lần, thế nào, em thật sự xem anh ta là lốp xe dự phòng sao?"
Trì Ưng quẹt bật lửa, cúi đầu đốt thuốc, đầu ngón tay khẽ run lên, giống như đang cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
Cũng chỉ có Tô Miểu, mới khiến anh tức thành như thế.
"Đúng, Lộ Hưng Bắc chấp nhận vì em vượt lửa băng sông, cho nên vì sao em không chọn anh ta là bạn trai, mà chọn anh..."
Tô Miểu bật khóc, gần như không nói nên lời: "Cái đồ xấu xa nhà anh."
"Bởi vì em thích người xuất sắc hơn." Trì Ưng đến gần cô trong đôi mắt mang theo một cảm giác đè nén: "Bây giờ chiếm được rồi lại cảm thấy không cam lòng à, muốn đổi thành bạn trai nhỏ dính người? Tiểu Ưng, cuối cùng thì ai xấu xa hả?"
Trong lòng Tô Miểu vô cùng khó chịu: "Không có, em không có nghĩ như thế! Anh rõ ràng là anh biết em từ chối Lộ Hưng Bắc rất nhiều lần, cũng biết em có rất để ý đến anh, anh lại vì những lời nói này mà hiểu lầm em."
"Anh hiểu tấm lòng của em, cho nên vì sao em không so sánh trái tim của em và trái tim của anh, em giận anh tối giao thừa còn ở bên cố gái khác, thì vì sao anh không thể tức giận khi em và Lộ Hưng Bắc ở cùng nhau?"
"Em và Lộ Hưng Bắc chỉ tình cờ gặp trên đường, anh có thể hỏi Tiểu Xu, em hẹn Tần Tư Nguyên."
"Anh và Tống Ngôn Hoan thật sự là quan hệ đồng nghiệp, không ai chứng minh cho anh được, chỉ đành xem thử Tiểu Ưng em có bao nhiêu niềm tin với anh."
"..."
Người đàn ông này logic và kín đáo đến mức khiến Tô Miểu gần như không thể tranh cãi với anh.
Đúng thế, anh có thể giải thích cho cô nghe sự thật chỉ trong mấy phút, không hề tồn tại bất cứ sự hiểu lầm nào.
Đạo lý đều ở chỗ anh, cho nên có vẻ cô lại đang cố tình gây chuyện.
Anh mãi mãi là người tỉnh táo nhất, người bệnh tâm thần mãi mãi là cô.
Trong lòng Tô Miểu đang bốc cháy, thấy anh lại cúi đầu đốt điếu thuốc thứ hai, lập tức đưa tay cướp lấy: "Nói anh đừng hút thuốc nữa! Có phải là anh không nghe em nói hay không! Còn nói muốn em quản anh, quản thế nào đây hả!"
Tay cô đụng phải tàn thuốc, nóng đến mức cả người cô đều run lên, vội vàng rút tay về.
Trì Ưng cũng hoảng sợ, nhanh chóng phản ứng lại, ném thuốc đi, nắm tay Tô Miểu lên: "Tiểu Ưng, phỏng rồi?"
Trên bàn tay có chút tổn thương rất nhỏ,hơi đỏ hồng.
Anh lập tức kéo cô vào nhà, hỏi chủ tiệm bán thạch mua một hộp nước đá, bỏ hộp trong túi bóng, quay mu bàn tay cô lại đặt lên để giảm nhiệt độ bớt đau.
"Nhìn thấy lửa còn chạm vào, ngu ngốc."
Tô Miểu tức giận nói: "Không được phép hút thuốc!"
"Em ít chọc anh tức giận lại, thì anh sẽ không hút nữa."
"Ai làm ai tức giận hả, em tức giận thì em cũng hút thuốc sao?"
"Em dám."
"Tiêu chuẩn kép."
Một lát sau, Trì Ưng vẫn nắm lấy tay cô, tiếp tục dùng đá đặt lên tay cô: "Được, bỏ."
"Sức khoả của anh, chẳng có quan hệ gì với em cả, sau này em mặc kệ anh đấy."
Tô Miểu rút tay về, cúi đầu sờ sờ nơi bị phỏng, giống như chẳng có gì đáng lo cả.
Trì Ưng ngẩng đầu lấy đá ra bỏ vào miệng, rồm rộp rồm rộp nhai đá.
"Đừng ăn đá, trời đang lạnh đấy!"
"Không phải mặc kệ anh sao?" Miệng anh chứa đầy đá, cố ý cắn một cái có tiếng vang lên, cố ý chọc tức cô.
"Trì Ưng, anh thật sự rất đáng ghét đó." Tô Miểu tức giận cướp lấy hộp nhựa trong tay anh, ném vào thùng rác: "Em sẽ không xen vào chuyện của anh nữa!"
Một lát sau, Trì Ưng đành chịu thua trước cô, cầm lấy mu bàn tay cô nói: "Tiểu Ưng, nghe giải thích không?"
"Không nghe!" Cô bắt đầu giận dỗi anh.
"Em không muốn nghe, có thể che lỗ tai lại."
Tô Miểu che kín lỗ tai lại, vì thế Trì Ưng ghé sát vào bên tai cô, lớn tiếng giải thích: "Anh và Tống Ngôn Hoan không có gì cả! Là đồng nghiệp bình thường thôi!"
"Hừ! Không nghe thấy!"
Lúc này có mấy người nam sinh đến cửa tiệm đá bào, nhìn thấy Trì Ưng, họ ngạc nhiên tiến lên chào hỏi anh: "Đàn anh, sao anh lại ở chỗ này thế, không phải đi ăn cháo đậu với đàn chị Tống rồi sao?"
"Gặp bạn gái, nên đi cùng với cô ấy."
Mấy người nam sinh này nhìn trông lớn hơn Trì Ưng một chút, nhưng lại gọi anh là đàn anh, thật ra cũng chẳng lạ gì lắm, Trì Ưng nhảy rất nhiều lớp đấy.
Họ liếc nhìn sang Tô Miểu, trong đáy mắt xuất hiện chút ngạc nhiên, như rất quen thuộc mà đến khen cô: "Chị dâu xinh thật nha."
"Đàn anh Trì, có bạn gái xinh đẹp như thế, cũng chẳng mang đến phòng nghiên cứu cho tụi em gặp gì cả."
Trì Ưng liếc mắt nhìn bọn họ nói: "Tôi bị điên mới mang bạn gái đến cho mấy người độc thân như bọn cậu gặp."
Mọi người hi hi ha ha cười, có thể thấy bình thường bầu không khí khi họ ở chung với nhau rất là thoải mái.
Trước mặt người ngoài, Tô Miểu cũng không còn cáu kỉnh với Trì Ưng nữa, mỉm cười nói: "Mọi người là bạn học của Trì Ưng sao? Tôi mời mọi người ăn thạch rau câu nhé."
"Vâng, chúng tôi cùng phòng nghiên cứu." Mấy người nam sinh kia ngồi xuống bên cạnh bàn bọn họ: "Cảm ơn chị dâu, không cần khách sáo thế đâu."
Tô Miểu gọi Tần Xu đến, đưa cho cô bé tiền, nói cô bé đến quầy mua đá bào giúp mấy anh trai này, Tần Xu nhìn Tô Miểu hành lễ: "Tuân lệnh, đảm bảo hoàn thành tốt nhiệm vụ."
Mấy nam sinh nhìn thấy cũng sợ ngây người, nhìn cô gái nhỏ này, rồi lại nhìn sang Tô Miểu và Trì Ưng: "Đàn anh Trì, đây là con gái anh hả?"
"Con gái của anh đã... đã lớn thế rồi!"
Trì Ưng cũng chẳng giải thích, nói đùa: "Đúng thế."
"Ôi trời đất ơi, không phải còn nhỏ hơn bọn em hai tuổi à!"
Trì Ưng liếc nhìn Tô Miểu, cười nói: "Chúng tôi yêu sớm."
Tô Miểu tức giận đẩy anh, giải thích: "Đây là em gái tôi."
"Ồ, hèn chi, dọa chúng tôi rồi."
Có một chàng trai rất trẻ tuổi mặc áo khoác nỉ, nhìn trái ngó phải, hỏi Trì Ưng: "Đàn anh, đàn chị Tống Ngôn Hoan đâu rồi?"
"Cô ấy về trước rồi."
Mấy người nam sinh xung quanh hùa nhau trêu ghẹo cậu: "Lý Tiếu, ngày nào cậu cũng gặp đàn chị Tống Ngôn Hoan rồi, mới có một phút không gặp mà đã bắt đầu suy nghĩ rồi hả? Không thấy người ta không thèm để ý cậu à."
"Không có!"
Mặt của cậu ấy cũng đỏ dần lên.
Lúc vừa mới vào cửa, đã nghe thấy Trì Ưng lớn tiếng giải thích "Không có cái gì với Tống Ngôn Hoan cả", thấy sắc mặt của Tô Miểu cũng không tốt lắm, vì thế Lý Tiếu nói: "Vừa nãy chúng tôi ra ngoài ăn lẩu chua cay, đàn anh không ăn cay, đàn chị Tống Ngôn Hoan nói bên kia có món cháo đậu nên kéo anh ấy đi, chị dâu chị đừng hiểu lầm nhé."
"Không có." Tô Miểu có hơi chột dạ: "Chuyện này cũng không có gì, sao tôi hiểu lầm được chứ."
Trì Ưng kéo Tô Miểu sang gần mình, cười nói: "Vợ tôi rất tin tôi."
"Ha ha ha, hâm mộ quá."
"Phòng nghiên cứu của chúng ta đều là mấy tên đàn ông độc thân, chỉ có một mình đàn chị Tống là con gái, nên có không ít nam sinh nhìn chằm chằm cô ấy đó."
"Ngoại trừ đàn anh Trì Ưng!"
"Đương nhiên đương nhiên, đàn anh là người đàn ông đứng đắn đấy."
Mấy nam sinh vừa nói vừa cười ha ha, đương nhiên đều là những điều mà Tô Miểu muốn nghe.
Lúc này, Tần Xu bưng một bát thạch đến: "Mời các anh ăn nha."
Mọi người lập tức đứng dậy đi đến quầy để thạch rau câu, sao có thể để bạn nhỏ này phục vụ bọn họ được chứ.
"Đóng gói lại đi, chúng tôi về phòng thí nghiệm trước nhé."
"Đàn anh, tối nay anh có về không?"
"Không về đâu." Trì Ưng nói: "Tôi đón năm mới với bạn gái, Lý Tiếu này, cậu xem giùm số liệu trên máy tính của tôi một chút nhé."
Lý Tiếu vội vàng gật đầu: "Không có vấn đề, chắc chắn sẽ đuổi kịp tốc độ sang năm."
"Đúng rồi, vé máy bay đã đặt xong hết rồi, cậu không cần đặt nữa đâu."
"Ôi!" Lý Tiếu ngạc nhiên, nhanh chóng lấy điện thoại ra: "Thế em chuyển tiền cho anh nha."
"Không cần đâu, tôi mang mọi người đi, cho nên lộ phí phải do tôi trả rồi."
"Đàn anh, anh cho em cơ hội tốt như thế, thì vé máy bay này nên để em tự mình mua chứ ạ, sao lại để anh tốn kém như thế được chứ." Lý Tiếu đứng ngồi không yên, kiên trì nói: "Vẫn nên để em chuyển tiền cho anh đi."
Tô Miểu thấy thế, nhìn Lý Tiếu nói: "Không sao đâu, các cậu đều là sinh viên mà, không cần cảm thấy lo lắng gì đâu những chuyện này đều là việc anh ấy nên làm. Đúng rồi, sau này anh ấy có chỗ nào không tốt, mọi người cứ nói với tôi, tôi sẽ phê bình anh ấy cho."
"Chị dâu, đàn anh đối với chúng tôi rất tốt."
Lý Tiếu nghe thấy Tô Miểu nói như thế, cũng thấy vô cùng cảm động, nhìn Trì Ưng đảm bảo: "Đàn anh, em... em chắc chắn sẽ đi theo anh làm việc thật tốt!"
Sau khi mấy nam sinh rời đi hết, Trì Ưng vỗ nhẹ mu bàn tay Tô Miểu: "Tiểu Ưng của chúng ta còn rất biết cách lo chuyện bao đồng nha."
Tô Miểu biết Trì Ưng rất giỏi trong việc thu mua lòng người như thế này, anh muốn tuyển những nhân tài trong ngành này, lót đường cho công việc trong tương lai của mình, cô đương nhiên sẽ cố gắng giúp đỡ anh rồi.
"Cho nên anh không đưa mỗi mình Tống Ngôn Hoan trở về sao?" Cô ngậm muỗng múc thạch trong miệng, giả vờ như chẳng để tâm hỏi.
"Ừm, sau ngày hôm đó, anh lại tìm thêm mấy sinh viên đang học tiến sĩ, mọi người đều bằng lòng cùng anh trở về phòng nghiên cứu, đối với bọn họ mà nói tập đoàn Bắc Côn là một cơ hội làm việc rất tốt, họ muốn chen vào đấy nên mới bằng lòng đi với anh làm việc."
Tô Miểu biết Trì Ưng sẽ không nói dối với cô.
Nếu như anh và Tống Ngôn Hoan thật sự có cái gì đó, thì Tống Ngôn Hoan sẽ không nói mấy lời kia với cô, đó cũng không phải là dáng vẻ của một người thắng cuộc.
Ở trong mắt Tống Ngôn Hoan, Tô Miểu mới là người chiến thắng.
"Vẫn có chút tức giận." Tô Miểu trừng mắt liếc nhìn anh một cái: "Tâm trạng đang tốt đẹp đều bị anh phá hư hết rồi."
Trì Ưng ngồi ở ghế chân cao, chân dài giẫm dưới cột bàn, một tay dựa lên cạnh bàn, mở rộng lòng mình nói rõ lời trong lòng với cô ---
"Em cũng biết tính cách của anh rồi, có rất nhiều lúc, anh sẽ theo bản năng mà bảo vệ bản thân mình. Cho nên khi nãy mới dùng mấy lời nói chói tai đó để nói em, Tiểu Ưng rất rộng lượng, em cũng biết đó không phải ý nghĩ của lòng anh."
"Em còn không biết anh là dạng người gì à, đáng ghét thật đó!"
Lần cuối xảy ra mâu thuẫn lớn như thế là khi học lớp 11 ở Bắc Kinh, Trì Ưng cũng như thế, bắt lấy những chỗ sai của cô khiến cô không còn lời nào để nói, khiến cho bản thân mình bị vây trong vị trí an toàn tuyệt đối.
"Lần sau anh mà còn tức giận với em như thế nữa, thì em sẽ thật sự không thèm để ý đến anh đâu."
Trì Ưng nắm chặt lấy tay cô: "Tiểu Ưng, là lần đầu tiên anh được làm bạn trai người khác, đương nhiên cũng không thể nào chu đáo được, không thể trong một phút đã biến thành người bạn trai hoàn hảo của em được, mọi chuyện đều phải từ từ học. Nhưng anh có thể đảm bảo với em rằng anh sẽ tuyệt đối trung thành với em, được không?"
Một hồi thổ lộ lòng mình này, khiến cơn tức giận trong lòng Tô Miểu tan thành mây khói, cầm lấy tay anh: "Tin tưởng lẫn nhau đó."
"Ừm, anh không nói em và Lộ Hưng Bắc."
"Em chẳng sợ anh nói, em không thẹn với lòng mình!"
Hai người nói qua nói lại một hồi, Tô Miểu vẫn hung dữ mà phê bình Trì Ưng, nhìn giống như một vị lãnh đạo ---
"Thật ra tuy nói rằng mỗi ngày đều ở bên cạnh nhau, nhưng cuối năm cũng không cần thiết phải trải qua cùng nhau, nhưng cũng không phải thật sự không muốn trải qua cùng nhau, dù sao cũng là năm mới mà."
"Cho nên á mấy cô gái bọn em thật sự rất phức tạp." Trì Ưng có chút bất đắc dĩ nói: "Muốn là muốn, không muốn thì là không muốn, em nói là được rồi, lại còn muốn để anh đoán, ông đây trải qua một đời cùng không đủ dùng đấy."
"Anh còn cãi nữa hả!"
"Anh sai rồi."
Tiểu Xu bưng bát đá bào đi đến, cười khanh khách nói: "Ôi, anh trai chị gái lại hòa thuận rồi."
"Không có." Tô Miểu kéo bạn nhỏ sang, cho ngồi trên đùi mình: "Chị gái không muốn để ý đến anh ấy."
Trì Ưng nhéo nhéo hai má của Tần Xu, cười nói: "Lộ Hưng Bắc là anh trai em, Tần Tư Dương là anh trai em, anh cũng là anh trai em, Tiểu Xu, sao em nhiều anh trai thế hả?"
Tuy Tần Xu nói cũng đúng, nhưng anh lại chớp chớp mắt... Rồi lại ôm lấy Tô Miểu.
Tô Miểu biết anh đang muốn chỉnh, nên liếc mắt xem thường.
Tần Xu múc một muỗng đá bào trong bát lên: "Ừm... đúng rồi, em cũng biết chứ, anh trai em có rất nhiều, nhớ cũng có nhớ đến."
"Cứ như thế, chị em còn ăn dấm chua của anh, thật là tiêu chuẩn kép xứng danh quốc tế luôn."
"..."
"Tiểu Xu, đừng nói chuyện với anh trai đang dạy hư này."
Tô Miểu nắm tay Tần Xu đi ra khỏi cửa: "Anh phá ghê luôn đó."
Mấy giây sau, Trì Ưng đuổi theo, chẳng quan tâm gì mà ôm lấy bả vai cô, cùng cô sánh bước trên đường trong gió đông rét lạnh này.
Tần Xu ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy anh cười hì hì, cũng ôm lấy eo của Tô Miểu.
Hai người một lớn một nhỏ, ôm cô vào trong lòng, ngăn cản mùa đông giá lạnh đến thấu xương.
Những hờn dỗi trong lòng của Tô Miểu cũng tan thành mây khói.
Không còn gì có thể ấm áp, hạnh phúc hơn giờ phút này.
"Nhóc con này, sau này đừng gọi anh là anh trai nữa."
Tần Xu nghe thấy thế, tò mò hỏi: "Hả, thế thì gọi là gì?"
Trì Ưng như lẽ đương nhiên nói: "Gọi là anh rể."
"Ồ... sửa cách xưng hô rồi, thì có phải sẽ được tiền lì xì hay không ạ?"
Trì Ưng ngồi xổm xuống, từ trong ví tiền móc ra một tờ một trăm tròn chẵn, đưa đến trước mặt cô bé.
Tần Xu đưa tay bắt lấy, Trì Ưng giơ cao tay tránh đi, khóe miệng cong lên: "Muốn lấy tiền lì xì, còn có điều kiện đi kèm nha."
"Điều kiện gì thế?"
"Em gọi tiếng anh rể Trì Ưng, đi đến trước mặt Lộ Hưng Bắc ở phía trước gọi một lần đi."
"..."
Tô Miểu liếc mắt xem thường nhìn lên trời.
Vừa mới nói không ăn giấm xong, giây sau đã tự vả mặt rồi.