Nhưng không ngờ, vừa vào cửa, liền phát hiện Tần Tư Nguyên lại đang sơn móng tay cho một đứa trẻ!
Móng tay móng chân cô bé, đều mang sắc đỏ, lại gần thì thấy khuôn mặt trắng hồng của cô bé đã được trang điểm kỹ càng, trên môi còn thoa son, đánh phấn mắt đen xám và hàng mi cong vút.
Tô Miểu không thể nhịn được nữa, cô ném búp bê Barbie lên ghế sofa, và đi thẳng đến chỗ Tần Tư Nguyên, đang mặc một chiếc váy ngủ ren tinh xảo trên ghế sofa ——
“Tần Tư Nguyên, ai đồng ý cho cậu sơn móng tay cho Tiểu Xu, còn trang điểm nữa, toàn là hóa chất, da con bé còn non như thế, con bé làm sao có thể chịu được những kích thích cậu làm này chứ...”
Nói rồi, cô vội vào nhà tắm lấy khăn giấy ướt mềm tẩy trang lau mặt cho cô bé.
“Hừm... chị ơi, em muốn búp bê.”
“Chị rửa mặt cho em trước nhé, sau này Tiểu Xu đừng bảo chị gái hư này tô vẽ cái gì cho em nữa nhé, có biết chưa nè?”
“Uhm!” Cô bé nhỏ rất nghe lời mà gật đầu mạnh.
Tần Tư Nguyên uể oải đứng dậy, thu dọn túi mỹ phẩm của mình: “Xem cậu lo lắng như thế nào, của tớ đều là mỹ phẩm cao cấp, nguyên liệu thực vật, sẽ chẳng sao cả.”
“Vậy cũng không được, cậu tô son cho con bé, lúc sau con bé ăn đồ ăn, không phải là nuốt luôn son vào bụng sao, còn dầu sơn móng tay này, con bé cũng sẽ cho vào miệng thì sao.”
“Cậu đấy, không phải chính cậu cũng trang điểm sao.”
“Nhưng Tiểu Xu chỉ mới có mấy tuổi đầu.”
“Ôi ôi, biết rồi mà, cứ cằn nhằn suốt, còn chưa xong à!” Cô đảo mắt, tỏ vẻ không quan tâm.
Tần Tư Dương đeo tạp dề vào bếp, tự mình làm bếp chính, nấu một bàn đầy đồ ăn ngon: “Mau vào ăn cơm.”
Tô Miểu kéo Tiểu Xu đến trước mặt Tần Tư Dương: “Anh trai, anh xem cậu ấy kìa, biến Tiểu Xu thành bộ dạng gì rồi chứ, anh ở nhà cũng không quản cậu ấy.”
Tần Tư Dương lập tức nghiêm mặt, nghiêm mặt nói với Tần Tư Nguyên: “Không được phép trang điểm cho Xu Xu.”
Tần Tư Nguyên mím môi và hừ lạnh: “Anh thiên vị cậu ấy! Cậu ấy nói gì cũng đúng, còn em làm gì cũng sai.”
Tiểu Xu ngoan ngoãn ôm cánh tay Tô Miểu, không ngừng làm nũng với cô: “Chị hai, ngày mai dẫn em đi thế giới nước Caribe đi.”
Tô Miểu còn chưa kịp lên tiếng, Tần Tư Nguyên đã cao giọng giễu cợt: “Em còn muốn đi thế giới nước Caribe à, bây giờ là mùa hè. Người đông như kiến, đi đi, đi rồi em sẽ biết thế nào là bánh bao thịt người.”
Tần Xu hừ một tiếng với cô ấy: “Hừ, chị không đưa em đến đó, chị hai sẽ đưa em đi.”
Tô Miểu chải lại mái tóc rối bù của cô bé, buộc hai bím tóc nhỏ lại, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai không được, ngày mai chị còn có việc, hai ngày sau chị sẽ đưa em đến đó.”
Tần Tư Dương nói: “Không sao, cuối tuần anh đưa con bé đi.”
“Anh lại không biết bơi, không sao, em sẽ đưa con bé đi.”
“Vậy cùng đi.”
“Được.”
Tiểu Xu vui mừng nhảy dựng lên: “Tốt quá! Anh chị dẫn em đi đi!”
Tần Tư Nguyên nhìn hai người họ, nắm lấy tay cô bạn nhỏ, như cười mà không phải cười nói: “Tiểu Xu, gọi cái gì mà anh chị, trực tiếp gọi bố mẹ cho rồi, dù sao mẹ em cũng không còn, bố em cũng không quan tâm gì mấy, em xem hai người bọn họ... có giống mẹ và bố em không.”
“Giống!”
“Bảo bọn họ làm bố và mẹ em có được không nè.”
“Được ạ.”
“Tần Tư Nguyên!” Lúc này Tần Tư Dương thật sự bị cô ấy làm cho khó chịu, cậu tiến lên nắm lấy lỗ tai cô, “Em thử dạy bậy cho con bé xem nào!”
“Ấy, em chỉ đùa thôi mà, anh lại tưởng thật à.”
Tần Tư Nguyên thoát khỏi tay cậu ấy, đưa Tiểu Xu đến phòng khách: “Nào, chị cùng em dựng Lego nhé, đừng để ý đến hai người đó nữa.”
“Ăn cơm thôi.”
“Mọi người ăn đi, em luyện vũ đạo giảm cân.” Tần Tư Nguyên nhìn một bàn đầy đồ ăn, khẽ hừ, “Dù sao cũng không phải anh nấu cho em ăn.”
Tần Tư Dương bới cơm cơm cho Tô Miểu: “Đừng ý ý con bé, chúng ta ăn thôi.’
Tô Miểu cầm đũa, nhìn cô ấy: “Thật là đang giảm cân?”
“Hừ!”
Tần Tư Nguyên học khiêu vũ ở trường đại học, sau khi tốt nghiệp, cố ấy ở lại đoàn nghệ thuật tỉnh và trở thành một vũ công cổ điển, khi có các buổi biểu diễn, cô ấy phải tham gia đoàn kịch trong vài tháng, bận đến nổi chân không chạm đất, nhưng cô ấy cũng có nhiều thời gian rảnh, cứ rảnh là đi hẹn hò, cả ngày chẳng gặp ai.
Buổi tối, sau khi Tô Miểu dỗ Tiểu Xu ngủ, cô chuẩn bị về nhà.
Tần Tư Nguyên bướng bỉnh không cho cô đi, và khăng khăng bảo cô ngủ cùng cô ấy đêm nay: “Tớ có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu, một năm có thể gặp được mấy lần chứ, cậu đến không ở lại mà đòi đi, đã nói sẽ là chị em mà.”
“Không phải cậu không có bạn thân, có gì đáng nói với tớ chứ.”
“Đám Dương Y Y bọn họ đều đi làm cả, bình thường cũng không gặp mặt.” Tần Tư Nguyên kéo Tô Miểu lên giường, đưa gối qua cho cô, để cô nằm xuống một cách thoải mái, “Hơn nữa, bọn họ cũng sắp kết hôn rồi, lại không thể ngủ cùng tớ.”
“Không phải cậu cũng có bạn trai sao?”
“Quý Khiên sao, sớm đã chia tay rồi.”
“Tại sao?”
Nói đến đây, Tần Tư Nguyên bực bội, chống tay nhìn lên trần nhà: “Hai người chúng tớ mâu thuẫn quá nhiều, tính tình không thể hòa hợp, cái gì cũng không hợp.”
“Rất bình thường, vốn dĩ hai người khác nhau một trời một vực.”
“Vậy tớ phải làm sao chứ?”
“Bây giờ Quý Khiên làm gì?”
“Anh ấy đã thi đậu trường thể thao, giờ anh ấy đang chơi bóng rổ trong đội tuyển của tỉnh.”
“Vậy khoảng cách giữa với cậu vẫn còn rất lớn, tớ cũng không biết nên làm gì, nghe lời anh trai đi, tất cả anh ấy đều sẽ xuất phát vì tốt cho cậu, nếu anh ấy cũng phản đối…”
Tần Tư Nguyên cắt lời cô: “Nếu là cậu, cậu sẽ nghe không?”
“Tớ không phải cậu, không thể đặt mình vào vị trí của cậu giúp cậu đưa ra chủ ý.” Tô Miểu nhìn ngọn đèn ngủ màu vàng ấm áp trên tường, bình tĩnh nói: “Có lẽ để tớ đặt mình vào vị trí của Quý Khiên sẽ dễ dàng hơn, chúng tớ là cùng một người.”
“Xì, cậu đã lên cao học rồi, còn tự ti như vậy.”
Tô Miểu quay lưng lại với cô ấy, không nói thêm lời nào.
Tần Tư Nguyên lay lay người cô, nghiêng người qua, hơi thở ấm áp vả vào cổ cô, có chút ngứa: “Tô Miểu, hỏi cậu một vấn đề nhé.”
Cô như thể sắp ngủ, lười biếng đáp: “Hỏi đi.”
“Cậu đã ngủ với đàn ông chưa?”
“…”
Tần tư Nguyên thấy cô không trả lời, lại ra sức lay cô: “Có hay chưa hả! Có hay chưa!”
“Không có, tớ còn chưa yêu ai.”
“Vậy có người con trai nào theo đuổi cậu không?”
“Có.”
“Có đẹp trai không?”
Cô suy nghĩ một lát, gật đầu: “Có.”
“1m8 trở lên sao?”
“Đều là 1m8 trở lên, còn có 1m85.”
“A a a!” Tần Tư Nguyên nắm lấy cổ áo cô, “Cậu đi phương bắc học đại học giả sao? Mặc dù không yêu đương, nhưng nhiều người theo đuổi cậu như vậy, nếu là tớ… mỗi tuần tớ sẽ đổi một người.”
“…”
“Cái tên luôn theo đuổi cậu, Lộ gì đấy, cũng không tệ, tớ thấy cũng khá đẹp trai, đúng kiểu tớ thích.”
“Mời cậu đi theo đuổi, theo đuổi được tớ sẽ được giải thoát.”
Tần Tư Nguyên đảo mắt: “Bà đâu không thèm, tớ sẽ không bao giờ thích người thích cậu nữa, cũng chịu đủ rồi.”
Tô Miểu nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ, qua mấy phút, lại nghe Tần Tư Nguyên nói: “Cậu có muốn biết làm chuyện đó… là cảm giác gì không?”
“…”
Tô Miểu thực sự buồn ngủ, nhưng đêm nay ‘bạn cùng giường” này dường như thực sự đã ôm một bụng tâm sự, muốn làm bạn thân với cô, sẽ không để cô ngủ ngon.
Cô ngồi dậy, nghiêm túc trả lời: “Tớ không biết, cảm giác gì cậu nói tớ nghe xem.’
Tần Tư Nguyên lập tức hứng khởi, cũng ngồi dậy: “Đơn giản là điên cuồng, đặc biệt là lúc cao trào, trước mắt toàn là những ngôi sao nhỏ, rơi trên cơ thể người cậu thích. Vì vậy, cậu nhìn vào mắt anh ấy, cậu sẽ cảm thấy mọi thứ đã không còn quan trọng, cậu tự nguyện đắm chìm vào thế giới của anh ta. Lúc này, kèm theo một nụ hôn dịu dàng mà cháy bỏng… sung sướng như muốn bay lên tận trời cao.”
Tô Miểu thật sự không thể cùng cô ấy thảo luận về chuyện này, hai má xấu hổ đỏ bừng: “Vấn đề này đối với tớ thật sự là vượt quá khả năng rồi… Hay là đi ngủ thôi.”
“Cậu thật nhàm chán.” Tần Tư Nguyên cũng nằm xuống, ôm eo cô từ phía sau, đem mặt dán vào tấm lưng mảnh khảnh của cô, “Cùng Trì Ưng làm chuyện đó sẽ có cảm giác gì.”
“…”
“Khẳng định là cậu sẽ đồng ý cùng cậu ấy làm chuyện đó, tương lai nếu có cơ hội, phải chia sẻ tớ đấy, tớ muốn biết cậu ấy có to không.”
“Tần Tư Nguyên! Cậu là con gái đấy, cậu nói mấy cái này…”
Tô Miểu quay người đá cô một cái: “Tớ không dám để Tiểu Xu ở chung với người có lối sống như cậu đấy! Ngày mai tớ sẽ đưa em ấy về nhà!”
“Ôi chao, tính khí cũng nóng thật đấy.”
Tần Tư Nguyên lôi hết cả chiếc mền điều hòa mỏng về phía mình, một chút cũng không chừa cho Tô Miểu, lăn hẳn về một bên ngủ, “Tớ biết, cậu chính là nghe không vô cái tên của anh ấy.”
Tô Miểu giành mền lại, cũng nghiêng người nằm xuống: “Tớ sớm đã quên đi dáng vẻ của cậu ấy rồi.”
“Tớ vẫn còn nhớ, vĩnh viễn không quên được.” Tần Tư Nguyên uể oải ngáp một cái, như đang nằm mơ, “Anh ấy là chàng trai đẹp trai nhất mà tớ từng thấy, không ai có thể sánh được.”
Tô Miểu cố gắng nhắm mắt lại, gạt bỏ cái bóng đen mơ hồ đó ra khỏi tâm trí.
Trên điện thoại, cô xóa tất cả ảnh của anh, không sót một tấm nào trong album mã hóa, WeChat cũng xóa rồi, cả cách thức liên lạc, khiến anh hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của mình.
Từ nay về sau, chỉ còn khoảng trống, khoảng trống vô biên… trái tim cô, hỷ nộ, tâm trạng, toàn bộ đã bị anh mang đi rồi.
Cô dường như là một xác sống, chỉ bằng cách làm tổn thương chính mình, cô mới có thể có được một chút cảm giác chân thật.
…
Tô Miểu mượn Tần Tư Dương một chiếc máy ảnh SLR, chiều hôm sau, cô cùng đàn chị Lý Vũ Đường đã sớm đợi bên ngoài Nhà ga T1 của sân bay Giang Bắc, chờ đón.
Ngoài ra còn có một học tỷ học trưởng có học vị tiến sĩ mặc vest và giày da, ăn mặc rất trang trọng.
“Không cần căng thẳng quá đâu.”
Lý Vũ Đường biết Tô Miểu có chút sợ xã giao nên ghé sát vào tai cô, khẽ an ủi: “Em chỉ cần chụp ảnh đẹp là được, chuyện khác cũng không cần lo lắng, bên phía học viện bọn họ sẽ đón tiếp anh ấy.”
“Uhm, em hiểu ạ, lúc trước em cũng đã từng chụp ảnh lễ tốt nghiệp cho trường, nên đàn chị cũng không cần lo lắng.”
Tay nghề của Tô Miểu không tệ, trước đây lãnh đạo học viện cần chụp ảnh trong các cuộc họp, đều gọi cô đến.
“Đáng lẽ phải có một lãnh đạo của viện kế hoạch đích thân đến chào đón anh ấy, nhưng vị này kiên quyết chỉ giao tiếp với những người đồng trang lứa và không thích bầu không khí quá nghiêm túc và trang trọng. Nên, tất cả đều là các đàn anh đàn chị với bằng tiến sĩ sẽ đến đón anh ấy.”
Đợi một lúc, nhà ga thông báo chuyến bay đã hạ cánh, nhưng Tô Miểu cảm thấy mình phải thay băng vệ sinh nên đưa máy ảnh cho đàn chị rồi vội vã vào nhà vệ sinh.
Hôm nay là ngày thứ hai, ra hơi nhiều, may mắn lúc ra ngoài đã uống ibuprofen trước nên bụng cũng không quá khó chịu, chỉ hơi đau một chút.
Tô Miểu bước ra khỏi nhà vệ sinh, rửa tay ở bồn rửa công cộng bên ngoài.
Qua khóe mắt, cô thoáng thấy có người đi ngang qua, cô vô thức nhường đường cho người đó.
Lúc này, một mùi bạc hà trong trẻo quen thuộc xộc vào mũi.
Tô Miểu nghiêng đầu nhìn, thấy bàn tay thon dài của người đàn ông đặt ở dưới vòi nước cảm ứng, nước bắn lên làn da màu lúa mạch, trên mu bàn tay có gân xanh, có một chiếc xương hơi nhô ra ở gốc ngón tay út của bàn tay phải.
Đôi bàn tay đó… cả đời này Tô Miểu cũng chẳng thể nào quên được.
Trái tim cô tựa như một quả bóng, bị ném đi xa hàng ngàn vạn dặm.
Người đàn ông trong gương đang mặc một chiếc áo phông rộng ba phần tư tay rộng có in hình vệ tinh xoay quanh mặt trăng ở mặt trước và quần ống rộng có dây rút, thể hiện khí chất trẻ trung.
Đã năm năm trôi qua, trong trí nhớ của cô hình như vẫn là thiếu niên mười tám tuổi, nét mặt thanh tú không có gì thay đổi, nhưng rõ ràng đã cao lớn hơn, dáng người cũng gầy đi, làn da của anh...
Hình như hơi trắng hơn.
Dưới ngọn đèn sáng trưng trên cao, khuôn mặt nghiêng của anh có vẻ hơi nghiêm nghị, đầu hơi cúi xuống, thân thể nghiêng về phía trước, anh bình tĩnh rửa tay.
Vài sợi tóc đen lòa xòa trên trán, đôi mắt đen bình tĩnh không chút gợn sóng.
Cơ thể của Tô Miểu run rẩy không thể kiểm soát.
Cô đã vô số lần thử nghĩ xem, nên đối mặt với nhau như thế nào, khi họ gặp lại nhau sau một thời gian dài.
Có thể cô sẽ đánh anh một trận, có thể cô sẽ chỉ lặng lẽ khóc, có thể... có thể... cô đã suy nghĩ qua rất nhiều.
Nhưng loại giả định này, dần dần tan biến trong sự thất vọng ngày qua ngày bặt vô âm tín, nữ thần may mắn đã bỏ rơi cô nơi vực sâu.
Tô Miểu cụp mắt xuống, tựa vào bệ nước, yên lặng không nói gì, tỏ ra người xa lạ.
Trì Ưng rửa tay, quay người hong khô, liếc mắt nhìn cô gái trong gương.
Cô mặc một chiếc váy dài đến đầu gối bằng vải cotton sạch sẽ, làn da vẫn trắng nõn, tươi tắn và quyến rũ như ngày xưa, vẫn còn khí chất trầm lặng, thêm một chút dịu dàng do năm tháng ban tặng. Nhưng đôi mắt cô u ám hơn một chút.
Thay đổi lớn nhất... là cô đã để tóc dài, mái tóc mềm mượt buông xõa xuống eo.
“Đúng rồi, có một thói quen nhỏ, là lúc ngủ thích vuốt ve mái tóc.”
“Tớ chẳng có thói quen gì, nhưng sau này sẽ để tóc dài hơn.”
Sự dịu dàng ấm áp giữa lúc trao đổi tâm ý lúc đầu, vẫn còn văng vẳng bên tai.
Trì Ưng mím môi, không nói gì, lấy khăn giấy đưa cô lau tay.
Tô Miểu nhận lấy, trực tiếp vò thành cục ném vào thùng rác.
Dứt khoát, không chút lưu tình.
Anh ngước đôi mắt đen láy nhìn cô thật lâu.
Nhìn nhau, Trì Ưng có thể cảm nhận rõ ràng sự thất vọng trong mắt cô gái.
Trì Ưng nhấc chiếc vali kéo ngoài cửa, trên đó có ghim một bông hồng tím tao nhã của Cosette.
Anh ngắt bông hồng tím, đưa cho cô: “Đóa hồng này vượt đại dương, đi qua cả chặng đường dài, là muốn hiến cả thân mình cho em.”
Tô Miểu nhận lấy bông hồng, dùng đầu ngón tay xoay xoay, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thê lương.
Nó như trào phúng, giễu cợt bản thân vì sự tủi hổ, lố bịch trong suốt bốn năm qua.
Bông hồng tím, bị cô ném thẳng vào mặt người đàn ông một cách tàn nhẫn.
Những chiếc gai hoa hồng cào vào má trái của anh, để lại một giọt máu nhạt.
Trì Ưng lấy mu bàn tay lau mặt, giọng nói có chút bất lực nhìn cô: “Đau lắm đấy, Tiểu Ưng.”
Tô Miểu không nói lời nào với anh, chỉ lướt qua anh, trở lại chỗ đàn chị Lý Vũ Đường.
Không lâu sau, Trì Ưng cũng đi đến, vài đàn anh học vị tiến sĩ vội vàng tiến đến nghênh đón: “Vất vả rồi, chúng tôi đã đặt tiệc tại khách sạn rồi, để rửa bỏ bụi đường cho anh Trì.”
“Gọi tôi là Trì Ưng được rồi.”
Tô Miểu không ngờ rằng người họ sẽ đón là anh, khi cô còn đang bối rối, Lý Vũ Đường nhắc nhở cô: “Mau chụp ảnh đi!”
Cô ấy nhanh chóng điều chỉnh các thông số của máy ảnh, chụp một vài bức ảnh của Trì Ưng và các đàn anh.
Người đàn ông trong máy ảnh có mũi thẳng, môi mỏng, khuôn mặt trong sáng không chê vào đâu được, không quá ấm áp cũng không quá lạnh lùng với những người xung quanh, giữ sự giao hữu điềm đạm giữa đàn ông với nhau.
Về mặt giao tiếp giữa các cá nhân, anh luôn nắm rõ các tiêu chuẩn của riêng mình.
Tô Miểu cúi đầu, những ký ức cố ý chôn vùi quên lãng lại bởi vì sự xuất hiện ngoài ý muốn của anh mà khơi dậy.
Nó như một sợi chỉ xuyên kim, đâm thẳng vào trái tim cô.
Mà lúc này, một cô gái từ xa cũng xách theo hành lý đi tới.
Cô ấy mặc một chiếc váy đen ôm sát với đường cong uyển chuyển, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, đôi môi đỏ tươi và mái tóc xoăn màu hạt dẻ dài bồng bềnh càng tạo cho cô ấy vẻ thanh tao như nữ thần.
‘Mọi người đợi lâu rồi, hành lý của tôi còn lâu mới ra.”
Trì Ưng điềm đạm giới thiệu: “Bạn cao học của tôi, Tống Ngôn Hoan.”
“Xin chào chị Tống, hân hạnh hân hạnh.”
“Đi thôi, chúng ta đến khách sạn trước, vừa ăn vừa nói nhé.”
Nhóm người đi ra khỏi nhà ga T1, Tô Miểu đi theo sau cùng, trong lòng cảm thấy tê liệt.
Một học sinh năm cuối của viện kế hoạch đến và nói với Lý Vũ Đường: “Đàn em này của cậu xem ra có chút buồn buồn, có thể viết tốt bản thảo không, tối nay phải đăng lên trang công khai rồi đấy.”
“Yên tâm, em ấy chỉ là hướng nội, trình độ chuyên nghiệp đạt yêu cầu, không vấn đề.”
Hai đàn anh đi đến bãi đậu xe, bảo Trì Ưng và Tống Ngôn Hoan đợi ở nhà ga.
Tống Ngôn Hoan tinh ý nhận thấy một vết xước nhẹ trên má trái của Trì Ưng, nhanh chóng lấy băng cá nhân từ trong túi ra.
Trì Ưng lập tức chặn bàn tay đang cầm băng cá nhân của cô ta lại, chỉ dùng mu bàn tay lau nhẹ, tỏ ý không sao.
“Vừa rồi ở trên máy bay vẫn ổn mà.” Tống Ngôn Hoan có chút bực bội, “Nửa phút không gặp cậu, lại tự làm mình bị thương, chuyện gì thế.”
‘Không có gì.”
Ngón tay Trì Ưng cầm đóa hồng, không giấu nổi vẻ dịu dàng trong mắt, “Bông hồng nhỏ của tôi đâm vào chút thôi.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bữa tiệc tốt nghiệp không phải là một giấc mơ, Trì chó đã quay về, son là anh tô giúp Tô Miểu.
Bông hồng Cosette, Cosette trong 《Những người khốn khổ》, là một cô gái mồ côi mẹ, được Jean Valjean che chở và có được hạnh phúc. Đây là ý định của Trì ưng khi tặng cô bông hồng tím này, và anh hy vọng rằng mình sẽ là người bảo vệ cô.